- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản
- Quyển 2 - Chương 8
Lão Bản
Quyển 2 - Chương 8
Gác qua một bên sự sợ hãi vừa rồi, tôi hỗ trợ tiếp nhận vài cái túi giấy trong tay lão bản, hai người hướng bãi đỗ xe phụ cận mà đi. Hôm nay chơi cả ngày, thực mệt mỏi, hơn nữa còn gặp phải ánh mắt biếи ŧɦái làm cho cả người tôi phát run, tôi thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhịn không được tăng nhanh cước bộ, đi vào bãi đỗ xe, tìm kiếm chiếc xe hắc sắc của lão bản.
Tìm được rồi, lẻ loi dựng ở một góc ngoài rìa; đây là thói quen xấu của lão bản, mỗi lần đỗ xe đều ưa thích dựng ở góc tối hẻo lánh, mà ngay cả khi cùng ăn cơm, cũng nhất định đi đến vị trí vừa tối vừa có thể thấy rõ toàn trường cùng cửa ra vào mới chịu ngồi xuống.
Tôi? Bản thân tôi sẽ không nhiều ý kiến như vậy, có chỗ thì ngồi an vị, có ăn thì liền ăn, trên cơ bản là người rất dễ trông nom.
Cuối cùng đi đến trước xe, đang cao hứng muốn thở ra một hơi, lão bản đột nhiên khẩu khí khác thường nói: “Thụy thụy, trốn ở sau lưng anh đừng nhúc nhích!”
Vẫn còn chưa rõ ràng lắm y rốt cuộc là nói cái gì, lão bản đã đem một phần bữa tối trên tay y hướng trên người tôi đưa qua, người lại đột nhiên như là báo săn trên thảo nguyên kiếm ăn nhanh chóng thoát ra, lúc này tôi thấy có bốn nhân ảnh phân theo bốn góc hướng về phía y đi tới.
Bốn người kia mặc hắc y, dựa vào sự yểm trợ của bóng đêm mà trốn ở trong mấy chiếc ô tô khác, nhìn thấy chúng tôi đi đến trong phạm vi công kích liền lao tới, chỉ bất quá thân thể của bọn họ mới vừa hoạt động, lão bản liền trước một bước phản công, trước đá trúng vào sườn của một người gần nhất, người đó còn chưa ngã xuống, lão bản lại đánh tới bụng người thứ hai, cũng không đợi y dao động, người thứ ba người thứ tư đã công lão bản ở hai bên, đại khái nghĩ muốn lấy nhiều đánh ít, lão bản lạnh lùng cười, chờ khi bọn hắn gần bên người, khách một tiếng, gọn gàn gập gãy xương bả vai của hai người.
Đánh nhau lưu loát chỉ tốn thời gian vài cái chớp mắt, động tác liền mạch nhanh gọn, mắt tôi cũng muốn choáng váng luôn, nếu không nhờ dưới đất vẫn còn nằm bốn người rêи ɾỉ đau đớn, tôi sẽ cho rằng vừa rồi là tràng mộng ni! Lão bản thân thủ so với ngôi sao hành động trong ấn tượng của tôi còn muốn đẹp trai điêu luyện hơn, nếu không phải trên tay ôm đầy đồ ăn, tôi sẽ lớn tiếng vỗ tay gào thét, giống như một người mê điện ảnh vọt tới trong lòng ngực của y hôn tới tấp.
Định mở miệng hỏi thăm lão bản, nhưng trực giác lại thấy không thích hợp, vì y vẫn chưa đánh bại bốn người kia nên không thể nhanh chóng buông lỏng cảnh giới, ngược lại bảo trì tư thái báo săn thăm dò con mồi, chuyển qua một phương hướng khác nhìn kỹ, thần tình ngưng trọng ngược lại rất khó nhìn ra y rốt cuộc đang suy nghĩ những cái gì.
Tôi cũng theo phương hướng ánh mắt lão bản ngó tới, bất quá ở cách chúng tôi vài bước, dưới một bóng cây, đứng một người hắc y nam tử cao gầy, như là đã muốn cùng bóng cây dung hợp, sẽ rất khó để hình dung gã nếu như không có cặp mắt đầy tà khí lưu động kia, ở trong bóng đêm chiếu ra đạm nhạt lệ khí, tôi nghĩ nếu như với bản lãnh của mình thì sẽ rất khó để có thể tra ra bóng dáng đang ẩn núp kia.
May mắn lão bản không phải người thường, tôi từ điểm bình tĩnh trên nét mặt y biết rõ y đã sớm phát hiện người kia rồi.
Bốn người bị đánh ngã hừ hừ than nhẹ hướng phía người đang ẩn thân dưới tàng cây kia đi qua, xem bộ dáng là một nhóm đi, nhưng mà người này lại không thèm quan tâm đến đồng bạn bị thương, mắt vẫn thẳng tắp nhìn lại lão bản.
Lão bản mở miệng trước: “…Ta đã thấy ngươi… Ở nhà chính Thành Đức hội, ngươi đứng ở bên cạnh Chu hội trưởng, ngươi cũng họ Chu?”
Người nọ tà nịnh nở nụ cười, đi lên phía trước từng bước, ly khai bóng cây: “Trí nhớ của ngươi không ngờ tốt như vậy! Kia một lần ngươi đến Thành Đức hội bái phỏng không tốn bao nhiêu thời gian đi? Cư nhiên lại có thể lập tức nhận ra ta.”
Lão bản ảm đạm cười: “…Bệnh nghề nghiệp lâu năm…”
“Không sai, ta gọi là Chu Nhâm, là con trai kiêm hữu hộ pháp của hội trưởng Thành Đức hội, trên đường huynh đệ cho ta một cái ngoại hiệu hắc ưng…” Này người trẻ tuổi kêu Chu Nhâm vẻ mặt đầy cao ngạo điên cuồng, như tôi là người ra đời chưa lâu nhưng vừa thấy cũng biết gã không phải một nhân sĩ chính phái.
“Hắc ưng Thành Đức hội? Ta nghe nói qua, ngươi là nhân tài tri thức ít có trong hắc bang Đài Loan, từng đến Mĩ Quốc du học, cũng là một trong những người được chọn tiếp nhận Thành Đức hội…” Lão bản vẫn duy trì nhất quán đạm mạc: “Cũng không biết hắc ưng thiếu gia phái người đến tiếp đón ta là có dụng ý gì?”
“Không có gì, chỉ là đại danh Ngân lang như sấm bên tai, lần trước ở Thành Đức hội vô duyên kiến thức thân thủ của ngươi, thật sự tiếc nuối… Không nghĩ tới có thể ở chỗ này xảo ngộ, cơ hội khó có được, tiểu đệ liền phái bốn người thủ hạ không ra hồn đến bồi so chiêu qua, Ngân lang ngươi đại nhân đại lượng, đừng nóng giận a…”
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy được người này cười rất gian trá, chán ghét cực kỳ, lại nhìn trên người gã nhiều vài lần, đột nhiên phát hiện một sự kiện.
“Lão bản, gã chính là tên vừa rồi ở cửa hàng gà rán X dùng ánh mắt biếи ŧɦái nhìn em a!”
Không trải qua suy nghĩ liền buột miệng nói ra, hỏng bét, lão bản không phải nói gã là người ở Thành Đức hội sao? Xem ra địa vị cũng không thấp, xem như là thân phận thiếu chủ linh tinh gì đó, tương lai còn có thể tiếp chưởng toàn bộ bang hội ngồi vào vị trí chưởng môn…
Tôi cư nhiên gọi gã là biếи ŧɦái… Muốn khóc không ra nước mắt rồi, có cần hay không kêu ba mẹ mang đệ muội dọn nhà trước? Chọc giận hắc đạo, nhất là hắc đạo Đài Loan, kết cục nhất định là thực thảm…
Hắc ưng hướng chỗ này của tôi nhìn thoáng qua, kỳ quái chính là, gã cư nhiên không có tức giận, chỉ ở trong mắt thổi qua một chút quang mang da^ʍ ô, tựa như lúc nãy nhìn trộm giống nhau, khiến tôi ── không thoải mái, khó chịu đến muốn nôn.
Lão bản sắc mặt cũng thay đổi, sải bước hướng tên biếи ŧɦái đi đến, sát khí lãnh khốc không ngừng từ trong mắt lan ra, tư thế ngoan lệ nhìn chăm chăm thiếu chủ, như là sóng lớn liên tiếp không ngừng thổi quét.
Như tôi đây một người ngoài nghề cũng cảm giác được lão bản sát ý kinh người, huống chi là Hắc Ưng ngày ngày ở đầu đao đạp trên huyết ni? Biểu tình trên mặt gã ngưng trệ, tay phải nhập vào trong lòng, lão bản lại vào lúc cấp bách này đánh về phía trước, động tác cực nhanh, ngay cả Hắc Ưng cũng phản ứng không kịp, đã bị lão bản toàn bộ túm đến một bên trên ô tô, cổ tay phải nhanh bị chế trụ, chặn ngang cây đao Thụy Sĩ để ở trên động mạch cổ.
“Hắc Ưng, mặc kệ ngươi là có cái mục đích gì, đừng đến chọc chúng ta nữa…” Lão bản thanh âm lãnh như băng, chữ chữ âm vang: “Cũng không cho ngươi đối Thụy thụy có y nghĩ không an phận…”
“Sao dám có dũng khí đây, Ngân Lang…” Tuy rằng dáng vẻ chật vật, Hắc Ưng vẫn là cứng rắn bày ra tươi cười: “… Không hổ là trình độ bài danh đệ nhất thế giới, trước mặt ngươi ta là múa rìu qua mắt thợ…”
Lão bản tay thả lỏng, đem đao Thụy Sĩ trên tay phải thu ở trong bao da, tay trái lại hướng ngực Hắc Ưng tìm tòi, lấy ra súng cầm tay, quay lại nhìn một chút, lập tức buông ra người bị mình kiềm chế.
“Đối diện đường cái có một khách sạn, nhìn đến không?” Lão bản như là lơ đãng thuận tay hướng về phía trống trải chỉ chỉ, không sai, cách con đường cái, mấy trăm mét, khách sạn có vách tường ngoài màu tím ở ngày mùa hè đầy phong tình đặc sắc được ánh đèn chiếu sáng, xinh đẹp mà lãng mạn.
Lão bản chuẩn bị súng, tiếp tục nói: “Từ nóc nhà bên trái đến ngọn đèn thứ ba…”
Lúc này lão bản kêu thiếu chủ hắc bang tìm một ngọn đèn xa cơ hồ thấy không rõ làm cái gì? Tôi lòng hiếu kỳ tăng lên, liều mạng nháy con mắt mang kính sát tròng, nghĩ muốn thấy rõ ràng ngọn đèn kia có gì ảo diệu.
Không có cái gì đặc biệt a! Này đèn ở khách sạn tuy rằng rất có đặc sắc, nhưng cũng chỉ là đèn mà thôi, tôi nghĩ tái xem rõ ràng chút, bên tai đột nhiên truyền đến phịch một tiếng, thanh âm không lớn, ngọn đèn nhỏ cách mấy trăm mét kia theo tiếng động mà vỡ ra.
Tôi rùng mình, đem tầm mắt thu hồi đến trên người lão bản, đã thấy y tay trái nắm súng, cánh tay thẳng tắp hướng mục tiêu ngọn đèn, vẻ mặt mạn bất kinh tâm, Hắc Ưng bên cạnh sắc mặt căng chặt, rốt cuộc cũng bày không ra thái độ cười ha ha.
“Tuy rằng không tiện tay… Nhưng là vẫn có thể cầm hảo súng…” Lão bản vừa nói vừa đem khẩu súng quay về trên tay Hắc Ưng, không nghĩ tái để ý tới gã, hướng nơi này đi tới, thấy tôi vẫn ôm trong lòng tràn đầy túi giấy, có chút áy náy xách lại vài cái.
“Thụy thụy, anh biết em mệt mỏi, còn cho em xách nhiều đồ vật như vậy, chịu được không?”
“Em cũng không phải tay trói gà không chặt, đừng xem thường em được không!” Cố ý lườm y một cái, dịu đi một chút bầu không khí, thả lỏng thần kinh vừa mới buộc chặt.
Lúc này Hắc Ưng nói: “Đây là… Thực lực của… sát thủ đẳng cấp thế giới sao?… Khó trách Long Dực hội cấp tin tức cho chúng ta là… Bảo đao Ngân lang chưa lão…”
Lão bản dừng bước một chút, tôi thấy mày y cũng cau lại, thấp giọng không hờn giận nói: “… Sao mỗi người đều nói bảo đao ta chưa lão? Ta còn không đến ba mươi tuổi…”
Thấy y vẻ mặt giống như tiểu hài tử oán giận, thật sự là đáng yêu khủng khϊếp, tôi nhịn không được meo meo cười nói: “Đúng vậy, đúng, anh còn thực trẻ ni! Hơn nữa còn là tuổi trẻ lực tráng em tối có thể thật sâu lĩnh hội…”
Tình nhân mắt xoát một tiếng toát ra hỏa diễm, trực giác cho tôi biết mình hình như đã nói cái gì không nên nói rồi.
Chỉ nghe Hắc Ưng ở phía sau chúng tôi lại tiếp tục nói: “… Chúng ta sẽ gặp lại… Ngân Lang… Còn có… Thạch Thụy…”
Lão bản quay đầu lại nhìn gã một cái, nhưng không nói nữa, chẳng qua là lập tức theo tôi lên xe, chạy về nơi cắm trại Bạch Sa Loan.
Trên đường tôi hỏi y: “Lão bản, vừa rồi anh không cần phải nổ súng đi? Kia đem tiểu đao Thụy Sĩ cũng đã chứng minh anh bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của gã, cần gì phải chơi súng? Nếu phụ cận có cảnh sát theo tiếng đuổi theo sao lo liệu đây?”
“Cho nên sau khi khai hoàn phát súng kia, anh liền đem nó trả về trên người chủ nhân rồi nha!” Y giả bộ vô tội mà nói.
“Anh không sợ sau khi gã cầm lại súng liền lập tức hướng trên người chúng ta luyện bắn để báo thù?” Tôi hỏi lại.
“Ngu ngốc Thụy Thụy, em nghĩ rằng anh và em chỉ có một thanh đao Thụy Sĩ để dùng sao?” Miệng y giơ lên góc độ rõ rệt đem tôi trở thành ngu ngốc: “Huống hồ, gã không dám thật sự đυ.ng đến anh, nếu không ngay từ đầu gã liền lấy súng ra rồi.”
Đúng, nói có lý, tôi không cần làm ngu ngốc rồi, tiếp tục hỏi: “Vậy, anh vẫn chưa trả lời em tại sao khai một phát súng kia? Không sợ bức chó nóng nảy đến nhảy tường?”
Lão bản trầm mặc một hồi, mới nói: “Cái tên kêu Hắc Ưng kia… Đối với em có ý tứ… Một phát súng kia là cho gã một cái ra oai phủ đầu, kêu gã đừng mơ ước người của anh…”
Nguyên lai…Y nổi máu ghen a, bất quá dùng súng thể hiện ghen tuông, cũng khá phù hợp bản tính của y.
Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Lão bản, này không công bình, có người coi trọng em anh có thể dùng súng đem người dọa đi, kia nếu như người khác coi trọng anh thì em lấy cái gì đuổi người ta?”
Lão bản cũng sửng sốt: “Này… Sao có thể có loại sự tình này?”
“Ai nói không có khả năng? Anh so với cái thiếu chủ hắc bang vừa rồi kia đẹp trai hơn, em cũng liếc mắt một cái liền mê anh rồi, nếu như người khác vừa ý anh cũng không ngạc nhiên a!”
Tình nhân của tôi nở nụ cười: “… Đến lúc đó em hãy đem anh gϊếŧ đi… Thụy Thụy, dùng nụ hôn của em gϊếŧ chết anh…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản
- Quyển 2 - Chương 8