Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bản

Quyển 2 - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vượt qua sân cắm trại, ở giữa những lùm cây cùng bãi biển, không biết là doanh nghiệp tư nhân hay là quản lý vườn quốc gia Khẩn Đinh đã dùng 20 tấm ván gỗ ghép lại thành mấy bậc thang, thuận theo đi xuống liền trực tiếp đi thẳng tới một mảnh bãi biển Bạch Sa Loan hẹp dài trắng noãn.

Khẩn Đinh nổi tiếng có bãi biển Nam Loan, Đại Loan cùng Tiểu Loan, là du khách thì phần lớn đều sẽ đi qua địa phương này, thế nhưng lão bản lại lựa chọn cắm trại tại Bạch Sa Loan, nổi tiếng nhưng lại ít người đi, không được khai phá nhiều, không phải ngày nghỉ thì sẽ càng yên tĩnh tao nhã hơn nữa, có thể xem như là địa điểm lý tưởng để hưởng thụ thế giới yên tĩnh.

Hiện tại, ước chừng là chín giờ tối, buổi tối thứ sáu, du khách vào Khẩn Đinh đi nghỉ ngắm cảnh còn chưa nhiều, lão bản dắt tay tôi nhàn tản tiêu sái ở trên bãi biển đầy cát trắng nhặt vỏ sò, chân trần giẫm lên những viên sỏi trong suốt sáng ngời từng khối đều đặn, gió đêm chầm chậm lướt qua, tôi nhớ lại chuyện phát sinh trên người mình trong tháng này, phảng phất như một giấc mộng.

Lão bản đã lâu không giống như vậy thảnh thơi dắt tôi đi bộ rồi, hiện tại tay tôi nằm trong đôi tay ấm của y, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu hơn; hơn nữa bây giờ là ban đêm, bốn phía không người, hai chúng tôi mới có thể lộ liễu đi từ từ như vậy, có danh, hay không danh, thì đã làm sao?

Bờ biển dài chừng 500 mét, mới đi đến một nửa, lão bản liền dừng lại, gió biển trong ban đêm yên tĩnh đi kèm với thanh âm sóng triều có chút huyên náo, tôi quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng của y, như một bức tượng được điêu khắc với đường cong khuôn mặt góc cạnh rõ ràng biểu tình xuất thần như đang tự hỏi, tuy rằng hời hợt, thế nhưng độ ấm lòng bàn tay cùng lực đạo nắm chặt truyền đến lại không thay đổi, khiến tôi không đến mức phải sầu lo việc có bị y vứt bỏ ở ngoài vũ trụ hay không.

“… Đừng nghĩ nữa, lão bản, em sẽ không tách ra khỏi anh…” Đón gió biển, tôi đánh gảy suy nghĩ của y.

Y có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn tôi, còn giống như chưa hiểu rõ tôi rốt cuộc đang nói cái gì.

“Mặc kệ có trở về Mĩ Quốc hay không đều do chính anh quyết định; hơn nữa, em cũng không cho là anh có thể cắt đứt đoạn quá khứ của mình một cách sạch sẽ được, ông chủ ngày trước

của anh cũng sẽ không như vậy mà dễ dàng bỏ qua anh…” Tôi thông suốt hết thảy thoải mái nói: “Ai kêu anh là một nam nhân lợi hại như vậy…”

“Thụy thụy…” Y mỉm cười: “Tại sao miệng lại ngọt như vậy?”

“Em là nói thật, lão bản.” Ngửa đầu nhìn y, tình cảm chân thành, tôi nói: “Em cũng không muốn buông ra anh, nếu như một ngày kia anh thật sự bị buộc quay về Mĩ Quốc, em không muốn anh bởi vì bảo vệ an toàn của em mà đem em một mình đặt ở nơi này ── em muốn cùng anh vào cùng anh ra, làm một cái kẹo cao su dính ở bên cạnh anh.”

Y thở dài: “…Anh không cho là mình có thể trở lại thành Ngân Lang ngày trước nữa… Từ khi có em, anh đã … Không thể tái giống như trước thoải mái như thế, không thể không kiêng nể gì, anh thậm chí bắt đầu… Sợ hãi tử vong…”

“Anh vô pháp quay về quá khứ khi không có em… Tưởng tượng đến việc thả em một người tự mình sinh hoạt cũng…quá kinh khủng đối với anh…” Y rũ mắt, biểu tình bất động, nhưng ──

Lại làm cho lòng tôi động, cũng… Đau lòng…

“Ngốc lão bản…” Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành khe khẽ cười: “Lo lắng chi việc này, việc kia? Dù sao bất kể có cái gì chuyện, anh đem hết toàn lực bảo hộ em thì tốt rồi, em mới không vì những chuyện còn không có phát sinh qua này hao tâm tổn trí đâu!”

“Em thật không phải là người sống vô tư bình thường!” Lão bản than nhẹ, thế nhưng biểu tình trầm trọng cũng tùy theo mà thả lỏng.

Hai chúng tôi nhìn nhau cùng cười, hết thảy đều không có gì cả.

Có chút mệt mỏi, tôi tìm khối đá ngầm ngồi xuống. Này khối đá ngầm cách bờ biển ước chừng bảy, tám mét, dựa vào một bụi cây đặc biệt chỉ có ở vùng bờ biển, toàn bộ bãi biển nhìn không sót một cái gì cả.

Tôi nhắm mắt lại hít vào bầu không khí mát mẻ cuối thu, bất ngờ một đôi tay đem tôi kéo qua, lão bản ôm tôi gắt gao, thẳng đến thân mình hai người dán cùng một chỗ không hề có một khe hở mới thôi. Có lẽ là bầu không khí thật tốt quá, khi đôi môi nóng bỏng của y đưa lên tôi một chút cũng không nhăn nhó.

Tựa như nhu cầu của lão bản đối với tôi, cơ thể của tôi cùng linh hồn cũng đồng thời có loại tình cảm khát vọng y có thể thiêu huỷ đi lớp ngụy trang cùng rụt rè của chính mình, tôi cam tâm để y có được mình, song song đó tôi cũng có được y.

Đầu lưỡi hai bên triền quấn cùng nhấm nháp lẫn nhau, không ngừng mà duyện hôn trao đổi khí tức ẩm ướt của nhau, cái gì so ra cũng đều kém xa cường lực nơi tay đối phương cùng với hương vị ngọt ngào từ nước bọt của nhau, trong lòng tôi nghĩ: “Chỉ có như vậy là chưa đủ, còn muốn muốn càng nhiều, càng nhiều…

Thẳng đến môi cánh hoa của hai người tách ra, dựa ở trong lòng ngực của y tôi ý thức như trước mơ hồ, phảng phất cảm thấy được tầm mắt lão bản hướng về nơi chúng tôi vừa đi qua phiêu đến.

Tôi cũng thuận theo ánh mắt của y quay đầu, lại phát hiện cách chúng tôi ước chừng mười bước có một người sửng sốt đứng đó đến thất thần là Đại Nhất, cùng với một kẻ bày ra vẻ mặt vô tội với tôi, David hơi có vẻ xấu hổ.

Tôi thân thể cứng đờ, nguy rồi, cùng lão bản làm ra cái loại tư thế cùng một chỗ mờ ám như thế này tôi biết dùng cái lý do gì cho qua đây? Bị Đại Nhất phát hiện rồi, bằng hữu duy nhất trong ba năm đại học của tôi, hắn, cuối cùng cũng phát hiện ra người yêu trong miệng tôi là ai ──

Tình bạn kết thúc rồi sao? Chờ hắn từ trong khϊếp sợ hồi phục lại, sẽ ném qua cho mình ánh mắt khinh bỉ sao? Tôi… sợ…

Thẳng đến lão bản dùng sức đem tôi nhất ủng, tôi mới phát hiện mình cư nhiên có hơi phát run.

Ngắn ngủi vài phút đồng hồ, đối tôi mà nói lâu như là một hai giờ, ở khi Đại Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, tôi ngay cả khí lực di chuyển cùng dũng khí đều không có. Hoá thạch dựa vào trong cái ôm của người yêu, từng nghĩ tình yêu giấu trong tháp ngà chung quy cũng sẽ có một ngày bày ra dưới ánh mặt trời, chỉ là không nghĩ tới ── mau như vậy, ở khi tôi còn chưa xây dựng được một lòng kiên định…

Hiện tại, chỉ có lão bản là người duy nhất có thể chống đỡ sức lực cho tôi đứng vững.

Thật vất vả ý thức tan rã của Đại Nhất cuối cùng cũng trở về, hắn cư nhiên không có quay đầu bước đi, ngược lại còn tha cước bộ, trầm trọng tiêu sái đến trước mặt tôi cùng với lão bản, giống như muốn nói cái gì… Hắn sẽ bật thốt lên lời nói đối tôi khinh thường, hay là mạnh mẽ chỉ trích lão bản? Cả hai điều này tôi đều không muốn nghe.

“…Đưa đây…” Xuất hồ ý liêu, Đại Nhất mắt bắn thẳng đến hướng người đang ôm tôi, nghiêm túc đối y đưa tay.

Nguyên bản mặt không chút thay đổi lão bản cũng vì hắn không đầu không đuôi hai chữ mà kinh ngạc: “Đưa cái gì?”

“Lễ vật cho người làm mối nha!” Đại Nhất vẻ mặt đương nhiên: “Tốt xấu gì Thạch Thụy cũng là tôi giới thiệu cho anh nhận thức đi! Hiện tại các ngươi có thể như thế hạnh phúc ngọt ngào cùng một chỗ, bất quá cũng đều là công lao của tôi?”

Té xỉu!! Tôi ở chỗ này bị dọa đều nhanh muốn khóc lên rồi, còn tưởng rằng cùng Đại Nhất mấy năm giao tình như vậy rạn nứt, không nghĩ tới… Lễ vật cho người làm mối? Lại một tên bán bạn cầu vinh…

Càng không nghĩ tới chính là, lão bản cư nhiên phóng khoáng nói: “… Không hổ là bằng hữu Thụy thụy… Không sai, Đại Nhất, cậu có công lao lớn. Nói đi, cậu muốn cái gì?”

Đại Nhất gãi gãi đầu nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định nói: “Tối đêm Giáng Sinh anh cho tôi mượn kia chiếc xe ㄅㄨㄅㄨ màu đen của anh, tôi muốn mang ngựa sắt đi hóng gió, đến khách sạn bình yên ăn bữa tiệc lớn.”

Lão bản bật cười: “Được, không thành vấn đề!”

Tôi càng nghe càng khó hiểu, cũng càng nghe càng sinh khí, thoát khỏi ôm ấp của lão bản, trực tiếp nhằm phía tên bạn thân: “Đại Nhất, có phải hay không cậu sớm biết rằng lão bản là đồng tính luyến ái, còn đẩy tôi vào hố lửa?”

Đại Nhất lắc lắc tay, thối lùi ra phía sau hai bước vô tội mà nói: “Tôi nào biết a! Nếu biết đến mới sẽ không giới thiệu cậu đi vào trong tiệm lão bản ni! Cậu làm người ngốc ngốc, thoạt nhìn cứ như rất dễ cho vào bụng, đưa đến trước mặt người hữu tâm không phải đẩy dương vào lòng bàn tay…”

Lão bản cái này “Người hữu tâm” Trừng hắn liếc mắt một cái.

“… Lão bản, tôi không có chỉ anh là lão hổ a…” Đại Nhất sợ hãi lui từng bước, cực lực làm sáng tỏ.

“Thế, tại sao cậu xem lão bản hôn… Y hôn… Hôn tôi, sẽ không cảm thấy chán ghét hoặc… Bài xích?” Tôi có chút xấu hổ, có chút nghi ngờ hỏi.

“Tôi? Tôi là bị dọa một cú rồi! Nhưng là các ngươi hai người cùng một chỗ tự nhiên, cũng sẽ không làm cho tôi có cảm giác không thoải mái. Vả lại, hiện ở trong xã hội đồng tính luyến ái cũng không phải cái gì chuyện hi hãn… Trái lại cậu, đừng như thế ngạc nhiên có được hay không?”

Rốt cuộc là do mình phản ứng quá độ? Bất kể như thế nào, thái độ Đại Nhất cũng nhượng tôi xúc động lệ nóng doanh tròng, khiến tôi không nhịn được hô thanh: “Đại Nhất…” Nhịn không được duỗi cánh tay liền muốn cho hắn một cái ôm chằm.

Đại Nhất cũng theo thói quen định đưa tay quay về ôm, loại này động tác ở tôi cùng hắn trong lúc đó xem như rất bình thường, nhưng là lão bản lại ở lúc chúng tôi sắp ôm đến một khối, bất ngờ không kịp đề phòng mỗi tay xách cổ áo sau của một người, cứng rắn tách ra hai chúng tôi.

“Không được phép ôm cùng một chỗ, anh sẽ ghen!” Lão bản lạnh mặt nói.

Tôi ngượng ngùng đối Đại Nhất thè lưỡi, ngoài ý muốn, Đại Nhất đỏ mặt.

Nửa đêm mười một giờ, tôi sờ soạng chui vào lều muốn ngủ, lão bản theo vào, đồng thời còn tính toán tiếp nối hành vi ôm hôn ở bờ biển. Tôi theo lệ thường kháng cự vài cái, đang muốn giơ cờ trắng đầu hàng, lão bản đột nhiên dừng lại động tác, ở bên tai tôi dùng khí âm nhẹ giọng nói: “Hư ──”

“Làm sao vậy?” Tôi cũng dùng âm lượng nhỏ đến chỉ có gần bên tai mới nghe thấy hỏi.

“… Hai người kia ở bên ngoài… Nghe lén…”

Phải không? Tôi sao cái gì cũng nghe không được? Bất quá người yêu nói như thế, liền nhất định là thật sự, nhịn không được xích một tiếng cười đi ra, cố ý phóng đại âm lượng nói: “Lão bản, em chán ghét bị cẩu tử đội rình coi.”

“Nếu như thật sự có người ở bên cạnh nhìn lén nghe lén thì sao?” Lão bản tiếp theo lời của tôi hỏi.

“Em nghĩ…Anh hiện tại mượn khẩu súng đem người cấp đập chết rồi đem thi thể ném đến trên biển ── nhớ rõ gọn gàng sạch sẽ chút!” Tôi nghiêm trang nói.

Vừa mới nói xong, lều ngoại đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ nhưng lại lộn xộn hoảng loạn, trong đó một người chạy ra vài bước sau, còn không cẩn thận trượt chân kêu một tiếng, mà tiếng rên lại là của Đại Nhất.

Đang chuẩn bị đắc ý cười to, miệng ── lại bị ngăn chặn…

__________________________________

ㄅㄨㄅㄨ

: lúc ta sợt gúc gồ thì nó ra là 1 bộ truyện nhật dành cho trẻ em, hình như nói về mấy chiếc xe,

đại lọai thế, nói chung câu này cũng nói về xe thôi, các nàng hiểu

đại khái nhá, ta cũng bó tay với nó rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »