- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 53
Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
Chương 53
Từ Vị rất buồn ngủ, nhưng vẫn không muốn ngủ. Cậu không muốn rời xa ấm áp từ Chu Tư Dịch, trầm mặc nửa ngày, đưa tay khoát lên eo Chu Tư Dịch.
Chu Tư Dịch liền điểu chỉnh tư thế để Từ Vị ôm thoải mái hơn.
Hai người đều trầm mặc, ngay khi Chu Tư Dịch sắp ngủ, Từ Vị bỗng nhiên lên tiếng, “Thẩm Lạc là bạn trai cũ của anh?”
Chu Tư Dịch mở mắt ra, “Nói lung tung gì thế?”
“Anh chưa ngủ à?”
“Ngủ không được, đau đầu.” Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, gối lên cánh tay ngửa mặt nhìn trần nhà.
“Đã bảo để tôi lấy nước mật ông, anh lại không uống.” Từ Vị muốn đứng dậy, Chu Tư Dịch kéo tay cậu, nắm rất chặt, “Tôi cùng Thẩm Lạc không có bất cứ quan hệ gì.”
Từ Vị ngồi trên giường, một lát sau mới mở miệng, “Thật sao?”
“Tôi chỉ có mình em.” Chu Tư Dịch nói thẳng, “Em nên tin tôi.”
Từ Vị nắm chặt tay Chu Tư Dịch, “Nếu anh gạt tôi anh chính là cẩu!”
Ấu trĩ!
Chu Tư Dịch đá cậu một cái, “Em là đứa trẻ ba tuổi đấy à?”
Tâm trạng Từ Vị thoải mái không ít, dựa lên người Chu Tư Dịch, “Anh Dịch, để mọi người biết đến tôi đi.”
Chu Tư Dịch: “…”
Từ Vị liền ngượng ngùng, sợ Chu Tư Dịch hiểu sai sẽ gây áp lực cho hắn, buông Chu Tư Dịch ra nhảy xuống giường bật đèn, “Tôi đi lấy nước cho anh.”
Chu Tư Dịch: “…”
Nhóc con này thực sự là…
Từ Vị mang nước quay lại, một đường trở về tim đập bum ba la bum. Đưa nước cho Chu Tư Dịch, không quên nhắc nhở hắn, “Cẩn thận nóng.”
Chu Tư Dịch tư thế bán ngồi uống nước, nhìn Từ Vị, ánh mắt của hắn dần dần nghiêm túc.
Từ Vị từ một bên khác lên giường, “Tài xế của anh còn ở dưới kia?”
Chu Tư Dịch vẫn nhìn Từ Vị, khí trời nóng nực, căn phòng không mở điều hoà càng thêm oi bức, mới vừa nãy bọn họ có thân thiết làm một thân ra đầy mồ hôi, Từ Vị quay người lấy điều khiển trong tủ đầu giường mở máy lạnh lên.
Gió mát thổi qua, Từ Vị không quay đầu lại cũng biết Chu Tư Dịch vấn đang nhìn mình, tim Từ Vị đập loạn, ngồi xếp bằng trên giường, “Nhìn cái gì?”
“Sinh nhật em vào tháng mấy?”
“Tháng mười.” Tính cả tuổi mụ sẽ là mười chín tuổi.
Chu Tư Dịch uống một hớp nước, độ ấm vừa phải còn thoang thoảng hương hoa, rất ngọt, “Tại sao lại muốn công khai?”
Từ Vị đến cùng đã phải đối diện với bao nhiêu áp lực?
“Anh nói, anh nói với tôi, con người nên tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình.”
Chu Tư Dịch đem nước uống xong, nghiêng người ôm lấy Từ Vị hôn xuống. Nụ hôn sâu kéo dài, hôn đến cơ hồ không thở nổi, Chu Tư Dịch mới thả Từ Vị ra, “Nhân sinh rất dài, sẽ phải đối diện với rất nhiều sự tình.”
“Tôi sẽ đương đầu, tôi không sợ đàm tiếu.” Từ Vị siết tay Chu Tư Dịch, cậu nói, “Tôi không sợ.”
Chu Tư Dịch xoa tóc Từ Vị, trán kề trán với cậu, thâm tình mà nỉ non, “Bảo bối.”
Cả người Từ Vị lông tóc đều dựng đứng, nổi một thân da gà, “Anh tỉnh rượu liền trở về đi.”
“Em đuổi tôi đi? Hửm?”
Từ Vị nâng mặt Chu Tư Dịch lên, ngắm một hồi, hoài nghi hắn vẫn chưa tỉnh táo, “Anh làm sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Chu Tư Dịch thật là đẹp mắt, Từ Vị xuất phát từ tận đáy lòng mà than thở. Ít nhất là từ trước tới giờ Từ Vị chưa thấy người nào đẹp hơn Chu Tư Dịch. Con người này càng nhìn càng thấy xinh đẹp, được trời phú a. Vô luận hắn tạo ra cái nghiệp gì, cuối cùng vẫn không thể tức giận nổi. Vì uống nhiều rượu mà đuôi mắt Chu Tư Dịch hơi đỏ lên, ánh mắt tinh anh lại nhuốm một tầng sương mù.
Hai người đối diện, du͙© vọиɠ trong nháy mắt lại nổi lên, bọn họ từ trong mắt nhau thấy được chính bản thân.
“Cùng tôi trở về, sáng sớm mai sẽ đưa em quay lại, được không?” Giọng Chu Tư Dịch có chút khàn khàn, thực mê hoặc.
“Được.”
Chu Tư Dịch trước tiên xuống giường, “Mặc đồ vào đi.”
Từ Vị cởϊ áσ ngủ trên người ra, đổi áo phông quần đùi, cậu nghe thấy hô hộp của mình có điểm gấp gáp. Trong không khí tràn ngập mùi vị tìиɧ ɖu͙©, khó lòng kìm nổi, chỉ cần một mồi lửa cũng có thể bốc cháy.
Hai người một trước một sau lén lút rời khỏi nhà, lặng lẽ đóng cửa lại. Xe vẫn đậu tại cửa, hai người ở hai bên kéo mở cửa xe bước vào.
Tài xế giật mình, quay đầu lại, “Chu tổng.”
“Về Lan Loan.”
“Vâng.”
Xe lái đi ra ngoài, Từ Vị nghe được nhịp tim của chính mình, cậu ngồi nghiêm chỉnh, cố tỏ ra đứng đắn. Một bên khác Chu Tư Dịch không có được tốt cho lắm, hắn ngồi thẳng tắp.
Xe đến Lan Loan, Chu Tư Dịch nói với tài xế, “Cậu đi về trước đi.”
Xe rời đi, Từ Vị đi theo phía sau Chu Tư Dịch vào nhà. Khoá điện tử phát ra âm thanh rất nhẹ, tâm lý Từ Vị khẽ run rẩy, vừa nhấc chân đi vào liền bị Chu Tư Dịch ôm lấy. Nụ hôn nóng nực rơi xuống, cửa phía sau đóng lại, Chu Tư Dịch cắn vành tai Từ Vị, “Muốn không?”
Từ Vị giơ tay phối hợp với Chu Tư Dịch cởi bỏ áo phông, cậu ngước đầu, âm thanh khàn khàn thở dốc, “Ưʍ.”
Mưa sa bão táp, loạn không chịu được, Từ Vị trầm luân theo từng cú xóc nảy bên trong đến không biết mình là ai. Bọn họ từ trước cửa ra vào đến phòng khách, lại trên ghế sô pha làm không ít, tự cho phép bản thân trầm luân không hồi kết.
Sau khi kết thúc, Từ Vị buồn ngủ dựa trên người Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch quả thật uống nhiều, ôm Từ Vị đã câu được câu không, “Tiểu Từ Từ.”
“Đến nướ© ŧıểυ cũng không còn để ra đâu!” Từ Vị không chịu được nữa.
Chu Tư Dịch hạ tay xuống, “Ừm.”
Đi chết đi!
Từ Vị trốn thoát khỏi bàn tay của Chu Tư Dịch, ngón tay hắn so với tác phẩm nghệ thuật đúng là hoàn mỹ, thật khiến người ta chịu không nổi.
“Đi tắm đi?” Từ Vị hỏi.
Chu Tư Dịch miễn cưỡng ôm lấy Từ Vị dựa vào ghế sô pha, lười biếng không muốn động đậy.
Trong mông Từ Vị vẫn còn cái kia, không tắm không được, cậu ngủ không được.
“Tôi đi tắm, anh thì sao?”
“Không đi.”
Anh là lão công bá đạo trong truyền thuyết à?
Từ Vị quả thực muốn đem Chu Tư Dịch ra mắng chửi một trận, cái gì cũng không nói thẳng ra miệng.
“Vậy anh ngủ đi.”
Cậu đứng dậy đi lên lầu tắm rửa, sau khi tắm xong quấn khăn tắm đi xuống bật đèn lên, đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân nằm nghiêng người trên ghế sô pja. Nhất thời máu mũi muốn trào ra, vóc người Chu Tư Dịch thon dài, cơ da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ như được đúc ra. Cứ như vậy dửng dưng nằm trên ghế sô pha, Từ Vị bịt mũi đi vào phòng ngủ cầm một cái chăn ra.
Chu Tư Dịch đang ngủ, lông mi dày đặc in bóng xuống mặt. Từ Vị đắp chăn lên cho hắn, nửa quỳ trước ghế sô pha, cậu ngắm nhìn Chu Tư Dịch hồi lâu cúi đầu hôn nhẹ lên mắt hắn.
Từ Vị cách lớp chăn ôm lấy Chu Tư Dịch, cậu không có cách nào cùng người khác giải thích, mà trong lòng cậu rất rõ ràng, cậu yêu Chu Tư Dịch.
Chu mỹ nhân ngủ như chó chết, Từ Vị tự mình ngây ngốc mốt lúc, ngồi trên thảm trải sàn đốt một điếu thuốc hút hết, đứng dậy thay quần áo đi ra khỏi biệt thự.
Hừng đông bốn giờ, thế giới hoàn toàn yên tĩnh, Từ Vị kêu xe taxi, đứng ven đường đợi năm phút xe đã đến. Cậu kéo mở cửa xe ngồi váo, báo địa chỉ.
Xe đến tiểu khu, Từ Vị không có lập tức vào nhà, cậu đi chợ gần đó mua thực phẩm cùng bữa sáng mang về.
Trời còn u ám, ánh sáng chưa rõ. Mơ hồ lộ ra tối tăm, Từ Vị mở cửa đi vào nhà.
“Con đi ra ngoài?”
Từ Vị giật mình nhìn đến mẹ đang đứng ở cửa phòng ngủ, Từ Vị gật đầu, quơ quơ bữa sáng trong tay, “Ngủ không được, đi ra ngoài mua bữa sáng.”
Trần Linh bật đèn, nàng đẩy xe lăn đến phòng ăn, “Hình như nửa đêm mẹ có nghe thấy con đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài chạy bộ.” Từ Vị lau tóc, nói rằng, “Ngủ quá sớm, mười hai giờ đã tỉnh.”
Từ Vị đem bữa sáng đặt lên bàn ăn, “Sữa đậu nành vẫn còn nóng, mẹ uống đi.”
“Con không ăn?”
“Con ăn bên ngoài rồi.” Từ Vị hoạt động cần cổ, “Con đi nằm một lát.”
“Gần đây không đến quán bar à?”
“Sắp tới con sẽ báo danh học viện âm nhạc, hai ngày nay ôn tập.”
Trần Linh không muốn đem chuyện này nói rõ, tối qua nàng nghe thấy âm thanh Chu Tư Dịch nói chuyện. Đại khái Chu Tư Dịch đã tới đây, Từ Vị *bịt tai trộm chuông, hiện tại Trần Linh cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.
*Bịt tai trộm chuông: Tự lừa mình dối mình
Trở về phòng Từ Vị vùi đầu liền ngủ, mở mắt ra đã đến buổi trưa, điện thoại di động gấp gáp kêu lên. Từ Vị giơ tay che mắt, đầu đau như sắp nứt, hông cũng ẩn ẩn đau. Một hồi lâu sau mới cầm điện thoại lên, là Trần Khai. Từ Vị nhíu mày, tắt điện thoại ném sang một bên, vừa rời giường định ra ngoài liền nhìn thấy trên đùi liên tiếp dấu hôn.
Từ Vị: “!!!!!!”
Chu Tư Dịch là chó à? Cắn cổ cắn ngực lại còn muốn cắn mông cắn đùi!
Sớm nay có phải lại để mẹ thấy không? Từ Vị rất nhức đầu, vội vã thay quần dài, may mà Chu Tư Dịch không có lưu lại vết gì trên cổ.
Điện thoại lại vang lên, Từ Vị gãi đầu một lúc mới đi tới cầm điện thoại lên, lần này là Chu Tư Dịch, tâm trạng khá hơn, “Alô?”
“Tỉnh ngủ chưa?”
Giọng Chu Tư Dịch khàn khàn, hẳn là mới tỉnh ngủ.
“Mới vừa dậy.”
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không? Thuận tiện dẫn em đi gặp một người.”
“Ai vậy?”
“Em thấy sẽ biết.”
“Đi.” Từ Vị nói, “Tôi đến tìm anh?”
“Tôi đến đón em.” Chu Tư Dịch nói.
Cúp điện thoại, Từ Vị vào phòng vệ sinh rửa mặt, rửa được một nửa liền ngẩng lên nhìn chính mình trong gương, trong mắt nhuộm đầy ý cười, trên trán mọc ra một cục mụn đỏ hồng.
Từ Vị đem ý cười đè xuống, lau mặt, quay người đi ra ngoài.
“Con dậy rồi?” Mẹ ngồi tại phòng khách hỏi.
Từ Vị gật đầu, “Lát nữa con đi ra ngoài, mẹ muốn mua gì không?”
“Không ở nhà ăn cơm trưa?”
“Con ăn bên ngoài.” Từ Vị đi vào phòng của Trần Linh, “Mẹ có thứ gì trị mụn không?”
Từ Vị vẫn cho là chính mình sẽ không mọc mụn, hiện tại trên trán là một cục mụn to, tìm thấy trong phòng mẹ một tuýp thuốc có vẻ giống để trị mụn, “Có hữu hiệu không?”
“Cúi xuống.”
Từ Vị ngồi xổm xuống, mẹ đem thuộc mỡ bôi lên trán Từ Vị, “Mấy ngày này không được ăn cay, sẽ phát nhiệt.”
“Ồ.”
“Buổi trưa ăn cơm cùng ai?” Lời nói Trần Linh ôn nhu nhỏ nhẹ, lại như đưa cho cậu một thanh đao đoạt mệnh.
Từ Vị ngẩng đầu nhìn Trần Linh, không nói lời nào.
“Hắn và con giống nhau, vẫn là hắn chỉ muốn vui đùa muột chút?” Trần Linh thu hồi thuốc mỡ, nghiêm túc nhìn Từ Vị, “Vạn nhất hắn lừa con, tương lai con phải làm sao?”
“Vậy con lại tìm một người bạn trai mới.” Từ Vị nói.
Trần Linh: “…”
“Con không phải quái vật, con cùng tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ là xu hướng tính dục của con khác.”
“Người khác xem thường con thì sao?”
“Mặc kệ bọn họ xem thường, con không lấy thứ gì của họ, không nợ bọn họ, con dựa vào cái gì cần phải xem sắc mặt của bọn họ? Bọn họ có thể cho con tiền?”
Trần Linh một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.
“Suy nghĩ của con quá ngây thơ rồi!” Trần Linh đánh không nặng không nhẹ lên người Từ Vị, “Sao còn dám lớn tiếng mà ồn ào, để dì giúp việc nghe được, để hàng xóm đều nghe con sẽ không có đường lui.”
“Để bọn họ nghe, con không sợ.” Từ Vị nói, “Cuộc sống vốn là không có đường lui, chỉ là đường một chiều, ai có thể quay đầu lại?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 53