Trong phút chốc Từ Vị hoài nghi tiền lương của mình không phải ba vạn mà là ba mươi vạn.
"Kia..."
"Hửm?" Chu Tư Dịch hỏi "Còn có vấn đề?"
"Không có." Từ Vị lập tức lắc đầu, không dám đem thêm phiền phức cho Chu Tư Dịch "Anh Dịch, thật sự rất cảm ơn anh."
Tối qua Chu Tư Dịch nói Từ Vị chuyển tới nhà hắn, còn giúp cậu tìm người chăm sóc, Từ Vị còn cho rằng chỉ là lời nói nhất thời trong lúc say rượu. Không nghĩ tới hắn thật làm vậy, hắn không chỉ giúp mẹ cậu chuyển viện, còn giúp tìm một luật sư thật tốt.
Đây là đại ân tình rồi.
Từ khi trong nhà có chuyện đến bây giờ, Từ Vị trải qua đủ cung bậc cảm xúc, cũng biết lòng người có bao nhiêu chân thật, bao nhiêu giả dối. Cậu nỗ lực từ lời nói của Chu Tư Dịch nghe ra một ít tâm tư, hoặc là trao đổi ý tứ, mà không có kết quả.
"Cậu nghỉ ngơi đi." Chu Tư Dịch thẳng thắn dứt khoát cúp điện thoại.
Từ Vị nắm điện thoại trong tay, nghĩ đến khoản tiền cực lớn kia, ngẩng đầu nhìn đèn trên trần. Chu Tư Dịch muốn cái gì? Cậu thì có cái gì? Từ Vị cúi đầu nhìn chính mình.
Từ Vị đem điện thoại cất vào túi, quay người xuống lầu.
Từ Vị đi truyền dịch. Tại tiệm thuốc gần bệnh viện mua thuốc hạ sốt, cố gắng uống hết mới quay về, trở lại mẹ cậu cũng đã tỉnh.
"Con trai à?"
Từ Vị bước nhanh tới bên giường bệnh, gài lại mái tóc rối tung cho mẹ "Mẹ tỉnh rồi?"
Trần Linh mê man nhìn Từ Vị, chốc lát mới nhận ra "Đây là nơi nào?"
"Đã chuyển bệnh viện khác." Từ Vị kéo qua ghế tựa ngồi xuống, sau khi uống thuốc càng cảm thấy không có tinh thần. Khuỷu tay đặt ở trên giường bệnh "Không muốn cùng người nhà họ Lý gặp mặt, cho đến lúc xét xử nên tránh đi một chút."
Trần Linh thấy Từ Vị không ổn, đưa tay lên trán Từ Vị, cậu né cũng không né kịp.
"Con phát sốt rồi?" Trán Từ Vị đẫm mồ hôi, Trần Linh cau mày "Uống thuốc chưa?"
"Vừa nãy đã truyền nước, cũng đã uống thuốc." Từ Vị không còn dám dấu mà thành thật nói "Trong người hơi nóng một chút."
Trần Linh nhận thấy phòng bệnh này có điểm xa hoa, chần chờ một chút "Phòng bệnh này rất đắt đi? Nhà chúng ta còn có tiền?"
"Là giám đốc của con bỏ tiền."
"Giám đốc nào?"
Trong lòng Từ Vị thoáng hồi hộp, lập tức tự phỉ nhổ chính mình, căn bản không làm cái gì mờ ám sao phải kinh sợ "Chính là con hát tại quán bar của giám đốc, gần đây còn kiêm chức lái xe cho hắn. Có thể tạm ứng trước tiền lương."
Còn có chuyện tốt như vậy?
"Người đó là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Chừng hai mươi mấy, là nam." Từ Vị nói "Mẹ có biết tập đoàn Chu thị không?"
Trần Linh gật đầu.
"Chính là nhị thiếu gia Chu thị, con may mắn gặp được hắn."
Là nam nhân thì không có việc gì phải lo, Trần Linh nhìn phòng bệnh xa hoa "Mẹ ở phòng bệnh bình thường là được, nếu không chúng ta xuất viện đi? Mẹ hiện tại cũng không sao rồi."
Trần Linh nói liền muốn rời giường, Từ Vị vội vã đè lại bả vai của bà "Mẹ yên tâm đi, con có thể kiếm được tiền, mẹ mau nằm xuống đi."
Trần Linh còn muốn nói chuyện, nhìn thấy sắc mặt Từ Vị đã không tốt liền thôi. Trong lòng nhiều khó chịu đều không thể hiện ra, con nàng đã rất cực khổ rồi.
"Nếu không con lên giường nằm một lát đi?"
"Con sẽ về nhà."
"Vậy nhanh về nhà nghỉ ngơi, đã ăn cơm chưa?"
"Trên đường về con sẽ ăn sau."
"Nhớ ăn uống đầy đủ." Trần Linh hận lúc trước mình không ngăn cản chồng, cũng hận bây giờ thành người tàn tật nằm trên giường mới khiến con trai phải bôn ba "Tuyệt đối không được bạc đãi chính mình."
"Vâng, con biết rồi." Từ Vị nhìn thời gian cũng không còn sớm, cậu buồn ngủ không mở mắt nổi, tác dụng của thuốc cảm cúm thật mạnh "Lát nữa người chăm sóc đưa cơm tới, mẹ muốn ăn cái gì cứ nói với cô ấy."
"A? Thuê người chăm sóc mất rất nhiều tiền đi."
"Con buổi tối ca hát ban ngày lái xe rất mệt, không có thời gian chăm sóc mẹ. Mời người chăm sóc là hợp lý nhất." Từ Vị miễn cưỡng lên tinh thần giải thích "Con chạy đi chạy lại hai bên rất mệt mỏi."
Trần Linh buông tay Từ Vị ra "Ừ, vậy con về nhà đi, mẹ có thể hiểu được."
Từ Vị xoa xoa mắt, đứng dậy hôn lên trán Trần Linh một cái, nói "Ngày mai con sẽ đến đây thăm mẹ, cái gì cũng không nên nghĩ, tĩnh dưỡng cho thật tốt."
Từ Vị rất gầy, mặc áo sơmi nhìn có chút quá khổ, cậu gầy đi nhiều lắm, thời điểm đi tới cửa ra ngoài, Trần Linh che miệng khóc không thành tiếng.
Con trai tôi thật quá đáng thương.
Suốt chặng đường trên xe bus Từ Vị đều đứng, cậu mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, thêm một chặng xe buýt nữa mới về đến nhà.
Về đến nhà ngả đầu xuống giường liền ngủ mất.
Từ Vị bị điện thoại đánh thức, cậu mông lung vài giây mới nhận ra mình đang ở nơi nào, Từ Vị lấy điện thoại trong túi quần ra. Là một số lạ, Từ Vị một bên cởϊ qυầи dài một bên nhận điện thoại "Xin chào?"
"Cậu là Từ Vị?"
"Vâng." Cảm mạo cùng nóng sốt, Từ Vị bọc chăn ngủ, ra một thân mồ hôi, quần áo đều dính trên người "Anh là ai? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi là người môi giới truyền thông." Giọng đàn ông vang lại đây, nói "Ngày hôm qua tôi ở Bạch Nhật Mộng có xem cậu biểu diễn, rất xuất sắc, cậu có muốn làm việc tại một sân khấu lớn hơn không?"
Từ Vị theo bản năng phản ứng, đây là tên lừa đảo đi? Cậu mím môi, dứt khoát ngắt kết nối.
Từ Vị đá rơi quần xuống chỉ mặc qυầи ɭóŧ vào phòng vệ sinh, bình nóng lạnh tự nhiên hết hỏng, Từ Vị tắm nước nóng xong liền tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra tìm quần áo, điện thoại lần thứ hai vang lên.
Từ Vị cầm điện thoại lên thấy điện báo là Chu Tư Dịch, nhất thời căng thẳng, tằng hắng một cái mới tiếp điện thoại "Anh Dịch."
"Đã hạ sốt chưa?"
"Tôi hết sốt rồi." Từ Vị ngẩng nhìn đồng hồ trên đầu giường, lúc này mới phát hiện ra đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, kinh nhạc một hồi, lập tức nói "Anh cần dùng xe bây giờ à?"
"Đi tỉnh B làm chút việc, cậu đi với tôi một chuyến."
"Bây giờ tôi lập tức tới nhà anh ngay."
"Ừm."
Từ Vị mở cửa tủ nhanh tìm một bộ quần áo "Tám rưỡi tôi sẽ đến nơi."
"Ân."
Điện thoại im bặt.
Từ Vị cầm điện thoại di động, thở ra một hơi. Cậu cầm quần bò mặc vào, lật qua lật lại trong tủ quần áo, cuối cùng cũng chọn một cái áo phông nhạt màu.
Từ Vị cầm chìa khoá cùng ví tiền rời nhà, cậu ngủ từ trưa hôm trước đến bây giờ, đã hạ sốt. Từ Vị tại cửa hàng nhỏ mua bánh mì cùng sữa vừa ăn vừa bắt taxi.
"Tới biệt thự Lan Loan."
Xe lái đi, Từ Vị gọi điện cho mẹ, bên kia rất nhanh liền nghe máy.
"Người chăm sóc kia có tốt với mẹ không?" Từ Vị một hơi uống hết sữa bò, đem hộp cất vào trong túi.
"Rất tốt, hôm nay con có tới đây không?"
"Con không qua được, giám đốc bên con đi công tác." Từ Vị nói "Có thể phải đi xa."
"Con lái xe đưa người ta đi?" Trần Linh lộ rõ vẻ lo lắng "Con mới lấy bằng lái không lâu mà?"
"Con trai mẹ là thiên tài nha." Từ Vị cười nói "Con lái xe rất tốt, nếu không giám đốc đã không tuyển con, mẹ yên tâm."
"Đi lại nhớ cẩn thận."
"Vâng, con nhớ rồi."
Cúp điện thoại, di động lại vang lên, cậu vừa bắt máy bên kia đã hét thẳng vào lỗ tai cậu "Có phải cậu đổi luật sư không hả? Chúng ta trước đã ký hợp đồng rõ ràng, cậu đổi cũng phải nói với tôi một tiếng chứ."
Từ Vị đưa điện thoại ra xa, có chút đau đầu. Hôm qua Phùng Trình muốn cậu đưa tư liệu tới, Từ Vị liền đem việc này quên mất "Có người gọi điện cho anh sao?"
"Cậu không biết gì à?"
Từ Vị trầm mặc, không biết trả lời như thế nào.
"Luật sư sự vụ gọi điện bảo tôi đưa tư liệu tới, cậu nên nói sớm với tôi một tiếng, không nên âm thầm mà đổi luật sư như vậỵ"
Từ Vị suy nghĩ một chút, nói "Xin lỗi, tôi đáng ra phải báo trước với anh một tiếng."
"Vậy cứ thế đi, luật sư này rất kiệt suất, vụ kiện này có thể không phải trả một phân tiền." Luật sư xoạt cười ra tiếng "Cậu chọn anh ta cũng không có gì đáng trách, chúc cậu may mắn."
Điện thoại tắt.
Từ Vị đem đồ ăn còn lại ăn xong, khô khan khó nuốt. Cuối cùng lau sạch dầu mỡ dính trên ngón tay.
Tám giờ hai mươi lăm, Từ Vị đến tiểu khu Lan Loan, nhanh trả tiền rồi đi vào bên trong. Liền bị bảo vệ ngăn lại, bảo vệ điểm điểm đầu Từ Vị "Đây không phải nhà câu đi? Đến làm cái gì? Lại đây trình giấy tờ."
"Giám đốc tôi ở nơi này, tôi tới đón hắn."
Một chiếc lamborghini lái tới, bảo an nhắc nhở Từ Vị "Còn không tránh đường, muốn bị xe đυ.ng chết à?"
Từ Vị vội vã chạy lên bậc thang, xe ngừng lại, cửa sổ hạ xuống.
"Từ Vị."
Giọng nói rất quen thuộc.
Từ Vị quay đầu lại, cánh tay thon dài của Chu Tư Dịch khoát trên cửa xe "Đứng đó làm gì? Lại đây."
Từ Vị ngây người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, Chu Tư Dịch mặc áo màu đen, sơmi thẳng tắp không có một đường nhăn nheo. Giơ tay lên cúc áo lập loè ánh sáng, cổ tay áo có thêu hoa văn chìm, mười phần anh khí. Da thịt trắng đến chói mắt làm người ta ghen tị.
Từ Vị hoàn hồn nhanh bước tới ngồi vào ghế phó lái.
Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn bảo vệ một cái đi, lạnh nhạt nói "Người nhà của tôi, lần sau không được cản."
Cửa sổ xe đóng lại, Chu Tư Dịch khởi động ô tô. Từ Vị thắt dây an toàn, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống ngón tay thon dài của Chu Tư Dịch, phi thường đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng.
Từ Vị cổ họng hơi khô, nói "Đổi lại để tôi lái xe đi?"
"Không cần." Chu Tư Dịch quay qua nhìn Từ Vị, Từ Vị mới vừa tắm, trên người còn có mùi sữa tắm.
Phía trước có đèn đỏ, Chu Tư Dịch đạp phanh xe. Từ Vị nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên một bàn tay đẹp đẽ thon dài đưa tới, Từ Vị theo bản năng trốn về phía sau, trốn được một nửa liền dừng lại, nhìn Chu Tư Dịch.
Bàn tay ấm áp khô ráo rơi xuống trán Từ Vị, da dẻ kề sát, hô hấp Từ Vị đều đình trệ, ngơ ngác nhìn Chu Tư Dịch.