- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 15
Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
Chương 15
Đan Ny khóc lóc từ văn phòng chạy ra, đi ngang qua phòng nghỉ trừng Từ Vị một cái, thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Từ Vị nhìn theo ra cửa, sau đó cúi đầu tiếp tục gảy đàn, âm thanh vụn vặt rơi vào tai "Động vào tiểu tình nhân của lão bản chính là sống không nổi nha."
Thâm tâm Từ Vị hừ lạnh, mấy người mới chính là tiểu tình nhân, chó sủa loạn!!
Buổi tối Từ Vị không có kiên quyết hát bài của mình sáng tác, cậu chọn cover. Cover là con đường dễ dàng nhất, hiện tại Từ Vị cần phải chứng minh sự tồn tại của mình. Lần trước Lưu quản lý đối với Từ Vị vẫn còn hoài nghi, dù sao giọng cậu cũng không tính là cực kỳ tốt, ngũ âm tạm tạm. Nhưng lại là tiểu tình nhân của lão bản.
Từ Vị lên sân khấu, cũng như thường ngày cúi người. Ôm đàn guitar ngồi ở quang ảnh bên trong. Ngày hôm qua Lưu quản lý còn không chú ý tới cậu, hôm nay cố tình để ý một chút, thu lại ánh mắt xem thường.
Trên sân khấu chỉ có một ánh điện, lông mi dài in bóng xuống khuôn mặt. Cậu là ca sĩ trầm lặng nhất, không kiêu không vội, hát xong Từ Vị đứng dậy đi xuống vũ đài.
Từ Vị đi ra ngoài đốt một điếu thuốc, lấy đàn guitar gảy giai điệu không mang tên, cậu không có cách nào phát tiết, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, không người nào có thể giúp cậu.
Áp lực hiện tại khiến cậu thở không nổi.
Thời điểm Từ Vị thay quần áo điện thoại vang lên, cậu bắt máy, là Chu Tư Dịch gọi tới "Tới Trần Ký đón tôi."
Từ Vị còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Tư Dịch đã cúp máy.
Từ Vị mang đàn guitar trên lưng, đạp xe thẳng đến Trần Ký, Chu Tư Dịch buổi chiều không phải rất tức giận đi? Trực tiếp bỏ cậu ở đó. Làm sao hiện tại vẫn giữ cậu lại? Gió lùa qua kẽ tóc, tâm tình Từ Vị rất phức tạp.
Tốc độ của xe đạp rất nhanh, Từ Vị không biết mình nên dùng thái độ gì đối mặt với Chu Tư Dịch thì đã đến Trần Ký. Từ Vị dựng xong xe đạp vừa muốn hướng bên trong tiến vào liền thấy một nữ nhân đang đỡ Chu Tư Dịch, hắn vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều, một thân cao lớn chênh lệch dựa vào nữ nhân.
Từ Vị nháy mắt như bị kim châm một cái, bất quá rất nhanh liền thôi, cậu đi lên phía trước. Ngẩng đầu "Chu tổng."
Chu Tư Nhã giật mình nhìn Từ Vị, thiếu niên thanh mảnh gầy gò trên lưng là đàn guitar. Ngũ quan khá anh tuấn, thêm vài tuổi nữa không biết sẽ có bao nhiêu kinh diễm nha.
"A?"
Chu Tư Dịch nhấc mắt lên, ánh mắt lim dim đảo qua Từ Vị, ngón tay giơ lên ngoắc ngoắc "Lại đây."
Chu Tư Nhã "..."
Em trai nhà mình đây là làm sao? Sống đến bây giờ, chưa gặp qua Chu Tư Dịch như vậy, quả thực làm cho người ta tê cả da đầu, nổi một thân da gà.
Từ Vị đi tới trước mặt Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch nắm lấy cánh tay Từ Vị, quay đầu hướng Chu Tư Nhã nói "Đi đây."
Chu Tư Nhã "..."
Chu Tư Dịch khoác tay qua vai Từ Vị, ghé sát lỗ tai cậu, hơi nóng xen lẫn mùi rượu, ám muội vô cùng "Xe ở phía trước."
Từ Vị mặt đỏ tới mang tai, đỡ Chu Tư Dịch đi đến bãi đậu xe.
Không tới 200 mét, trên người Chu Tư Dịch ngoài mùi rượu còn có mùi lạ. Buổi chiều cũng không thấy Chu Tư Dịch dùng nước hoa. Loại này rất được ưa chuộng ở phái nữ.
Từ Vị tâm loạn như ma, quên mất đang đỡ Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch ngã xuống, Từ Vị vội vã ôm lấy eo hắn, cậu nuốt nước bọt, hắn mà ngã xuống khẳng định sẽ lấy mạng cậu đi.
Mẹ nó! Chu Tư Dịch thật nặng!
Từ Vị đầu ong ong vang, Chu Tư Dịch đến cùng có bao nhiêu tình nhân? Cùng những người này có quan hệ như thế nào?
Tiếng xe từ xa vang lên, Từ Vị hoàn hồn.
Chu Tư Dịch kéo mở cửa xe ngồi vào, ra hiệu Từ Vị lái xe.
Từ Vị ngồi vào ghế lái đem đàn guitar đặt bên cạnh, nói "Xe đạp của tôi ở bên kia, tôi có thể để vào cốp sau không?"
"Không được."
Trên người Từ Vị không có tiền, không mang theo xe đạp, đưa Chu Tư Dịch về nhà cậu làm sao trở lại?
Từ Vị quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, hắn giơ tay khoát lên trán, làn da của hắn trắng nõn, dưới ánh đèn đặc biệt chói mắt. Từ Vị máu nóng dâng cao, ho khan, nói "Tôi bảo đảm xe đạp của tôi sẽ không làm dơ xe của anh."
"Đi." Chu Tư Dịch ra lệnh.
Từ Vị cắn răng, khởi động ô tô lái đi. Đến biệt thự Lan Loan mất mười phút.
Cậu làm sao quay lại lấy xe đạp đây?
Này thật quá đáng đi ___
Mười hai giờ rưỡi, Từ Vị lái xe vào trong, quay đầu lại nói "Chu tổng, tôi đi về trước."
Phía sau không có động tĩnh.
Từ Vị lại gọi một tiếng "Anh Dịch?"
Vẫn là không có đáp lại.
Phút chốc, Từ Vị nghĩ đến tin tức mới đọc hôm nay, một người sau khi uống rượu đã đột tử, Từ Vị vội vã mở cửa sau ra lay lay Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch hạ tay xuống, mở mắt ra. Từ Vị không dám thở, thẳng tắp nhìn Chu Tư Dịch.
"Có việc gì?" Thanh âm khàn khàn vang lên.
Từ Vị giật mình phản ứng lại, lập tức lùi về phía sau liền đυ.ng vào mui xe, cộc một tiếng, cậu đau đớn giơ tay che đầu. Chu Tư Dịch bước ra, nhìn cảnh tượng khôi hài của Từ Vị.
Từ Vị lại lùi nửa bước, Chu Tư Dịch thu tầm mắt lại, cất bước đi về phía trước.
Đi tới bậc thang thân hình cao to liền lung lay trực đổ, Từ Vị chạy gấp tới đỡ lấy Chu Tư Dịch, hắn quay đầu lại trầm ngâm nhìn cậu.
"Tôi là sợ anh ngã." Từ Vị giải thích.
Chu Tư Dịch mở cửa đi vào, Từ Vị nói "Vậy tôi ___ "
"Ăn cơm tối chưa?" Chu Tư Dịch nắm ly nước ngước mắt nhìn sang, đôi mắt hẹp dài, tim cậu đập thình thịch.
"Hả?"
Chu Tư Dịch lười biếng dựa vào ghế salon, ngón tay khẽ nhúc nhích "Lại đây."
Từ Vị huyết dịch xông lên trán, tê cả da đầu "Anh Dịch."
"Nghe không hiểu? Hửm?" Chu Tư Dịch tiếng nói khàn khàn, ý tứ sâu xa.
Từ Vị phút chốc rối bời "Mẹ tôi còn đang ở bệnh viện, buổi tối cần có người trông coi."
Chu Tư Dịch u ám nhìn chằm chằm Từ Vị. Trong lòng cậu vang lên chuông cảnh báo, phải tránh xa Chu Tư Dịch, người nay không phải người lương thiện.
"Cậu ở lại bệnh viện?" Chu Tư Dịch tìm tới trọng điểm.
Từ Vị gật đầu.
"Bệnh viện nào?"
"Tam viện."
"Lái xe cũng mất nửa giờ." Chu Tư Dịch nhìn cậu mặt đỏ tới mang tai khá là đáng yêu, liền muốn giữ cậu lại một chút "Buổi tối cậu không có thời gian nghỉ ngơi?"
"Chỉ là ngủ ít một chút." Từ Vị giải thích.
"Sao không thuê người tới chăm sóc?" Chu Tư Dịch không để ý Từ Vị tiếp tục hỏi.
"Có thể thuê đến, chỉ là ____"
"Sáng sớm ngày mai tám giờ tôi cần dùng xe." Chu Tư Dịch uống hết nước, hất cằm ra hiệu phía đối diện "Ngồi xuống, đứng mãi không thấy bất tiện à?"
Từ Vị tại đối diện ngồi xuống, ánh mắt Chu Tư Dịch nhẹ nhàng đảo qua từ chân lên đến cổ Từ Vị, quả là một thiếu niên xinh đẹp.
Từ Vị ngại ngùng, tay đặt ở trên đầu gối "Anh có muốn uống nước không?"
"Ừm." Chu Tư Dịch đem ly nước đặt xuống, Từ Vị đứng dậy cầm ly đi thẳng đến nhà bếp.
Chu Tư Dịch nhướn mày, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn salon.
Từ Vị rất nhanh liền quay lại, sau khi ngồi xuống vừa định mở miệng thì nghe Chu Tư Dịch nói "Tìm người chăm sóc cho mẹ cậu đi, tôi sẽ thanh toán phí. Cậu sẽ ở đây, thuận tiện cho công việc."
Từ Vị bất ngờ ngẩng đầu.
Chu Tư Dịch đứng dậy đi lên lầu, nói "Ngoại trừ phòng của tôi, cậu tuỳ ý chọn một phòng mà ở."
Từ Vị "..."
Chu Tư Dịch đi tới khúc quanh quay đầu lại, nhấc mắt lên "Đồ của tôi không được động, cái khác tuỳ ý."
Thanh lãnh cao quý đại thiếu gia rời đi, Từ Vị ở phòng khách ngây người một lúc. Nếu như cậu không mượn xe Chu Tư Dịch, hẳn là không thể quay về.
Nhìn bộ dáng này của Chu Tư Dịch, tuyệt đối sẽ không cho mượn xe.
Mà nơi này ____ Từ Vị nghĩ đến cái người kia, cậu liền ngủ không được.
Từ Vị ngồi xuống ghế salon. Chu Tư Dịch sau khi lên lầu liền không có động tĩnh, Từ Vị tâm tình nôn nóng, quanh Chu Tư Dịch nhiều mỹ nam mỹ nữ như vậy, ít nhiều cũng có người không đứng đắn.
Mới vừa nhìn thấy xương quai xanh cùng cơ ngực của hắn, tâm cũng ngổn ngang thành như vậy. Từ Vị ngồi mười phút, miệng cũng khô, cầm lấy ly nước trên bàn uống một hớp bỗng nhận thức được vội vã đặt xuống.
Đây là ly nước của Chu Tư Dịch!
Từ Vị vào một gian phòng. Gian phòng chính là kiểu mẫu, thảm không có, nhiệt độ bên trong cũng rất thấp. Không nghĩ sẽ lên lầu tìm Chu Tư Dịch.
Từ Vị lấy một điếu thuốc châm lửa đi tới bên cửa sổ. Hút xong liền cứ vậy ngủ tại gian phòng không thảm không chăn này. Sáng hôm sau cậu là bị lạnh mà tỉnh, Từ Vị hoảng hoảng hốt hốt bò dậy hô lên một tiếng, sau đó liền hắt xì một cái kinh thiên động địa. Cậu bịt mũi, nhận ra hoàn cảnh.
Không phải đang ở chỗ mẹ.
Sáng sớm, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót lanh lảnh, không khí trong lành tràn vào, thổi Từ Vị triệt để tỉnh táo.
Từ Vị xoa xoa mũi, cảm thấy hoa mắt chóng mặt còn có chút buồn nôn. Cậu lắc đầu tiến vào phòng vệ sinh, vội vã nhấc lên nắp bồn cầu nôn mửa. Không nôn được ra cái gì, tối qua còn chưa có ăn.
Từ Vị nôn đến choáng đầu ù tai, nửa ngày mới đứng lên. Cậu nghe phòng khách có âm thanh truyền tới, là Chu Tư Dịch, Từ Vị váng đầu lợi hại, cậu vỗ vỗ đầu đi ra mở cửa.
"Anh Dịch __ "
Chu Tư Dịch đi tới cửa nói "Đi thôi."
Phía sau có tiếng vật nặng rơi xuống, Chu Tư Dịch quay lại liền thầy Từ Vị ngã ra sàn, hồi lâu không có động tĩnh gì.
Chu Tư Dịch "..."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 15