- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 14
Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
Chương 14
"Xuống." Chu Tư Dịch ngữ khí lãnh đạm.
Từ Vị nắm găng tay đấm bốc, cắn răng lại không có ngẩng đầu, vươn mình nhảy xuống võ đài. Đầu óc cậu choáng váng, nóng ran, thiêu đốt đi lý trí. Mồ hôi trong tay tựa hồ vẫn còn, Từ Vị lau mạnh vào áo một cái, nhanh chân hướng cửa đi.
"Anh bạn." Chu Tư Dịch phía sau cất giọng.
Từ Vị căm giận quay đầu lại, thấy một nam nhân đô con đi lên võ đài "Chu thiếu."
Từ Vị cắn răng nhìn chằm chằm nam nhân kia. Từ Vị thần xui quỷ khiến dừng bước, nhìn theo Chu Tư Dịch.
Chu Tư Dịch gọi nam nhân kia so chiêu, hắn động tác cực kỳ nhanh, như báo đen châu Phi đầy mạnh mẽ. Mỗi quyền đều mang khí thế, khác hẳn khi đấu với Từ Vị. Nam nhân kia bị đánh bại.
Chu Tư Dịch tựa vào cột võ đài quay đầu lại nói "Nước."
Tiếng nói khàn khàn, hờ hững, hắn chính là cái đức hạnh này.
Từ Vị hít một hơi thật dài, chạy đi lấy một chai nước đưa cho Chu Tư Dịch, Chu Tư Dịch ngửa đầu uống hết hơn nửa chai. Nước thuận theo cố hắn chảy xuống, khiến Từ Vị miệng khô lưỡi khô.
Tằng hắng một cái, Chu Tư Dịch nói muốn khăn mặt.
Từ Vị lấy khăn mặt đưa cho hắn, Chu Tư Dịch đứng ở trên cao nhìn xuống Từ Vị. Một đôi mắt đẹp đẽ sắc bén, Từ Vị cảm thấy được không khí có chút ngột ngạt.
"Anh Dịch."
Chu Tư Dịch đem khăn mặt ném cho Từ Vị, thu tầm mắt lại quay người đeo găng tay, tiếp tục đánh đấm vài trận.
Khăn mặt còn lưu lại mùi hương của Chu Tư Dịch, mùi nước hoa nhàn nhạt.
Từ Vị phút chốc suy nghĩ cái gì đó, liền thấy không thích hợp, tự nhắc nhở mình là tài xế của Chu Tư Dịch, là Chu Tư Dịch dùng tiền thuê về.
Tâm tình Từ Vị phức tạp, cầm nước uống, ánh mắt lần thứ hai rơi trên người Chu Tư Dịch. Chu Tư Dịch là tiêu điểm, hắn quá kinh diễm, quyền cước ác liệt. Thân thể thon dài có sức mạnh, thời điểm hắn vung quyền từ vai tới cánh tay đường nét cơ bắp đều hoàn hảo.
Từ Vị đem nước uống hết, ngồi xuống ghế dài. Dần dần bình ổn lại, trong l*иg ngực cậu đang có đốm lửa nhỏ đang chờ dịp bùng cháy, Chu Tư Dịch làm máu trong người cậu nóng lên.
Sau khi kết thúc, Chu Tư Dịch cùng nam nhân kia đυ.ng tay, vươn mình nhảy xuống võ đài. Tháo găng tay ném cho Từ Vị, Từ Vị bắt được, Chu Tư Dịch vặn mở chai nước ngửa đầu uống.
Từ cổ đến l*иg ngực, Từ Vị nhìn đến xuất thần, cư nhiên lại có người lại đẹp mắt như vậy?
Chu Tư Dịch đặt xuống chai nước "Từ Vị?"
Từ Vị hoàn hồn, trên mặt hơi đỏ "A?"
"Là một nam nhân, đầu tiền phải có năng lực tự vệ."
Chu Tư Dịch đi nhanh ra cửa.
Từ Vị sửng sốt vài giây, sau đó cũng hiểu được, cậu chân sáo đi ra ngoài, không thấy Chu Tư Dịch, Từ Vị thay xong quần áo mới thấy Chu Tư Dịch khoác khăn trắng đi vào.
"Anh Dịch?"
"Đi ra ngoài chờ tôi."
Khăn rơi xuống, tấm lưng trơn bóng lộ ra. Từ Vị cấp tốc thu mắt lại, sải bước đi ra ngoài. Từ Vị cả người phát hoả, định hút thuốc nhưng nhớ tới lời Chu Tư Dịch liền thôi, Chu Tư Dịch hình như rất chán ghét mùi thuốc lá.
Ở lầu một có tiếng huyên náo truyền đến, Từ Vị đi xuống xem.
Võ sĩ trẻ tuổi trên dài mồ hôi chảy ròng, sục sôi thanh xuân. Từ Vị nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên trên đầu có một có một luồng gió, Từ Vị nghiêng người tránh né liền va vào Chu Tư Dịch. Hắn mới vừa tắm rửa qua, tóc tai còn ướt, mặc sơ mi nhạt màu.
"Cậu có hứng thú với quyền anh à?"
Từ Vị gật đầu, ban đầu cậu cho là Chu Tư Dịch muốn đánh cậu phát tiết, sau đó Chu Tư Dịch nói một nam nhân phải có năng lực tự vệ. Từ Vị tự mắng mình suy nghĩ quá nông cạn.
Chu Tư Dịch đứng một chốc, nói "Có thuốc lá không?"
Từ Vị vội vã lấy ra bao thuốc, liền bởi vì là loại giá rẻ mà cảm thấy xấu hổ.
Chu Tư Dịch lấy một điếu, nghiêng đầu "Châm."
Từ Vị lấy bật lửa châm thuốc cho Chu Tư Dịch, hắn dựa vào một bên lan can. Thuốc lá rẻ tiền đặc biệt nhiều khói, cũng rất khó ngửi. Từ Vị cũng lấy một điếu, thuốc lá mới có thể che giấu cảm xúc nôn nóng của chính mình.
Từ Vị cảm thấy được bản thân đang không bình thường.
Khói thuốc xám trắng rơi vào trong không khí, gương mặt Chu Tư Dịch nhìn không rõ ràng nữa, Từ Vị có một ý nghĩ mông lung, cậu đương nhiên sẽ không dám nói ra.
Chu Tư Dịch bỗng nhiên quay đầu nhìn Từ Vị "Nhìn cái gì? Hửm?"
"Ngài hôm nay tâm trạng vủa anh không tốt?" Từ Vị thử dò hỏi.
"Ừm." Chu Tư Dịch nhả khói, hơi ngước mắt, con ngươi đen xẹt qua Từ Vị.
Hắn bị gọi đến bàn chuyện kết hôn, tâm tình sao có thể tốt?
"Chu tổng."
"Hả?"
"Ngài cho Trầm chủ quản nghỉ việc? Hắn cũng không gây ra cái gì bất lợi chứ?"
Chu Tư Dịch ném tàn thuốc đi xuống cầu thang, Từ Vị trong lòng căng thẳng một chút, vội vã theo sau. Cậu có tư cách gì cùng Chu Tư Dịch nói này nọ? Chu Tư Dịch muốn cho ai đi, cho ai ở lại, đến lượt cậu xen vào?
Từ Vị muốn lên xe nhưng không mở được cửa, cửa sổ xe trượt xuống, Chu Tư Dịch đeo kính râm, tay hắn gõ gõ lên kính, tiếng nói ngạo mạn "Từ Vị."
"Anh Dịch!" Từ Vị l*иg ngực căng cứng, Chu Tư Dịch ánh mắt này rất nguy hiểm a.
"Lại đây."
Từ Vị nhìn hắn, chốc lát mới đi tới, Chu Tư Dịch nhấc tay nắm lấy cổ áo sơmi cậu, cậu không kịp đề phòng mất đà tiến đến sát mặt Chu Tư Dịch. Ngón tay Chu Tư Dịch lướt qua cằm Từ Vị, híp mắt lại "Cậu cũng muốn bị sa thải?"
Từ Vị bị đau ngẩng đầu lên, cậu thẳng tắp nhìn Chu Tư Dịch.
"Hửm?" Chu Tư Dịch cố ý kéo dài âm cuối, gây ra áp lực khiến Từ Vị hoa mắt chóng mặt.
Phẫn nộ cùng cảm xúc khó giải thích quấn quýt, cậu siết chặt ngón tay nhưng lại không có động tác kế tiếp. Chu Tư Dịch là lão bản, hắn định đoạt. Từ Vị cậu là cái gì?
Chu Tư Dịch buông cậu ra, còn giằng co tiếp nữa, sợ sẽ đem Từ Vị kéo lên trên giường mà hung hăng một phen, Chu Tư Dịch dời tầm mắt "Chính mình tự chạy về đi, thuận tiện thanh tỉnh hành vi ngu xuẩn đi."
Từ Vị: "..."
Cửa sổ xe đóng lại, Chu Tư Dịch quay đầu xe nghênh ngang dời đi.
Từ Vị cả người nóng bừng, Chu Tư Dịch chạm qua nơi nào nơi đó liền nóng. Cậu đầy đầu đều là hình ảnh gương mặt Chu Tư Dịch, một thân cấm dục, người này _____
Từ Vị khẽ cắn răng, quay người rời đi. Điện thoại vang lên, hiện lên dãy số từ nước ngoài, Từ Vị dứt khoát ngắt điện thoại. Đi một lúc lại tiếp tục vang lên, Từ Vị định tháo pin bỗng nhiên nghĩ đến một người liền bắt máy.
"Anh Từ." Giọng Trần Khai vọng cả ra ngoài "Là Trần Khai đây, mới đổi số."
Quả nhiên là hắn, Từ Vị cười mắng "Còn biết cùng ba ba liên lạc? Biến mất lâu như vậy."
"Tôi bị mẹ thu điện thoại di động, ngày hôm nay mới lấy lại được." Trần Khai thấp giọng xuống "Từ Vị, tôi nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện."
"Cậu cũng biết rồi?" Từ Vị thu lại tươi cười.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một hồi lâu sau mới lên tiếng "Từ Vị, nếu cần giúp đỡ cứ nói một tiếng."
"Chuyện qua rồi." Cậu không cho phép mình tỏ ra yếu đuối "Không có chuyện gì."
"Vậy còn ca hát?"
"Tôi ký hợp đồng với Bạch Nhật Mộng, ca hát lâu dài." Từ Vị nói "Cơ hội rất tốt, tôi nghĩ có khả năng làm ca sĩ đi."
"Cậu nên tiếp tục đi học, ba tôi nói, ông có thể giúp _____ "
"Trần Khai!!" Từ Vị ngữ khí chìm xuống, nói "Tôi hiện tại rất tốt."
"Tôi không phải ____ "
Tàu điện ngầm đến, Từ Vị lên xe, nói “Ở đây không có tín hiệu, sau này sẽ liên hệ với cậu sau."
Từ Vị cơ hồ là nhanh muốn cúp máy, cậu đã không còn là Từ Vị trong quá khứ, cậu bây giờ không còn gì cả, cái gì kiêu ngạo đã bị vò nát ném ra sau rồi. Tàu điện ngầm bắt đầu chạy, tiến vào đường hầm đen tối.
Từ Vị đến Bạch Nhật Mộng là sáu giờ, cậu đàn guitar tại tầng bảy, Từ Vị trực tiếp đi lên. Còn chưa có người đến, đen kịt màu mảng, Từ Vị liền tại phòng khách nhỏ bên trong đợi người đến, lấy ra đàn guitar.
Đợi đến bảy rưỡi, Từ Vị sốt ruột đẩy cửa đi ra ngoài liền nghe thấy một giọng điệu chua ngoa "Trầm quản lý bị đuổi còn không phải là vì không có mắt? Ỷ vào cùng lão bản quan hệ không tệ. Ngày hôm qua lầu bảy tổ chức cái gì cô có biết không?"
Từ Vị dừng lại, một thanh âm quen thuộc khác lại nói "Từ Vị khẳng định xảy ra vấn đề, lão bản mới đem Trầm quản lí đá đi."
Tim Từ Vị đập nhanh, nghe đến rất rõ ràng, giọng nói này là của Đan Ny.
Đan Ny còn nói tiếp "Nghe nói Từ Vị rất hợp sở thích của lão bản, lão bản kia cao lãnh chi hoa* đều vì Từ Vị mà ra mặt."
(*cao lãnh chi hoa: đẹp như hoa nhưng lạnh lùng.)
Từ Vị không có đắc tội với Đan Ny, thậm chí vẫn luôn coi Đan Ny là bằng hữu.
"Từ Vị?"
Từ Vị quay lại liền thấy Lưu quản lý, Lưu quản lý nói "Sao lại đứng ở chỗ này?"
Từ Vị gật đầu, không biết sao Lưu quản lý lại xuất hiện ở chỗ này. Cậu đi vào, một mặt lạnh lùng liếc nhìn Đan Ny. Cầm đàn guitar đi tới cửa sổ, bên trong đã có năm, sáu người, nhìn thấy Lưu quản lý toàn bộ đều đứng lên.
Đan Ny sắc mặt đột biến, lời vừa rồi đã bị Từ Vị nghe được.
"Đan Ny và Lạc Lạc đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Lưu quản lý lên lầu, tiến vào phòng làm việc của Trầm chủ quản.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Từ Vị, Từ Vị mặt không cảm xúc cúi thấp người gảy gảy guitar. Chu Tư Dịch nói cậu ngu xuẩn, Từ Vị đến bây giờ mới hiểu được chính mình ngu xuẩn chỗ nào. Tiến vào xã hội, giữa người với người nối với nhau bằng lợi ích. Sự tồn tại của cậu cản trở con đường của người khác, đương nhiên có người muốn xoá bỏ cậu. Này không liên quan đến tính cách Từ Vị tốt hay xấu, chỉ là bởi vì cậu đang có vị trí này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
- Chương 14