Chương 12

Từ Vị bỗng nhiên nghĩ đến Đường Tăng trong động nhện tinh, cả người nổi da gà. Cậu không thể đắc tội những người này, đành làm bộ nghe không hiểu "Trong này máy điều hoà rất tốt, rất nhanh liền mát."

Nữ nhân cười càng lớn, tà mị "Đi đến nơi khiến cậu triệt để không nóng a~"

Tai Từ Vị cơ hồ đỏ, may nhờ ánh đèn tối, mặt đang đỏ cũng không bị nhìn thấy.

Nữ nhân uống xong rượu trong ly, đứng dậy đi tới trước mặt Từ Vị, giơ tay vuốt ve cổ cậu, Từ Vị giật mình đứng dậy. Bỗng trên bả vai thêm một bàn tay, Từ Vị quay đầu không kịp đề phòng liền đối diện ánh mắt Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch xách Từ Vị đẩy qua một bên "Lấy ly nước đá lại đây."

Chu Tư Dịch mặc sơmi đen, cổ áo không cài khuy, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, Từ Vị cấp tốc hướng quầy bar chạy đi.

Chu Tư Dịch ngồi xuống, đối với nữ nhân kia gật đầu "Lý tổng."

Lý Hồng nhìn hắn, cùng Chu Tư Dịch bắt tay "Chu thiếu."

"Người của cậu?" Lý Hồng chỉ chỉ Từ Vị.

"Hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến cô thêm phiền toái rồi." Chu Tư Dịch cười nhẹ.

Lưu quản lý chạy tới, cúi đầu "Chu tổng."

"An bài ổn thoả rồi?"

"Vâng."

Lưu quản lý rất nhanh rời đi, Chu Tư Dịch rót một chén rượu cùng Lý Hồng cụng ly "Ngày hôm nay làm sao lại có thời gian tới đây?"

"Nghe nói nơi này mới chuyển đến một tiểu tử, đem tên thiếu gia họ Tôn kia đánh một trận, tôi đến mở mang tầm mắt."

Chu Tư Dịch uống hết rượu, miễn cưỡng dựa vào ghế salon, tiếng nói thoạt vẻ lười biếng "Tiểu tử nào dám, là tôi làm."

Lý Hồng cười ra tiếng "Làm sao? Họ Tôn kia đắc tội với cậu?"

"Nhìn hắn không vừa mắt." Chu Tư Dịch từ xa thấy Từ Vị đi tới, nói "Tôi bên kia còn có chút việc, sẽ không ngồi đây bồi Lý tổng. Cần gì trực tiếp dặn dò Lưu quản lý, hắn sẽ ăn bài cho cô."

"Về thôi, người của cậu tôi không cướp." Lý Hồng cười khẽ.

Chu Tư Dịch nhanh chân đi qua ôm cổ Từ Vị, trực tiếp tha ra cửa.

Trong tay Từ Vị vẫn cầm cốc nước lạnh, bị Chu Tư Dịch kéo đi thở không nổi. Tiến vào thang máy, Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, một tay đút túi "Ai an bài cậu tiếp rượu?"

Từ Vị tay bị nước lạnh làm tê tay, vội cầm sang tay khác, nhấn nút thang máy "Ngài muốn đến tầng mấy?"

"Bãi đậu xe dưới tầng hầm."

Từ Vị ấn nút.

Ánh mắt Chu Tư Dịch trầm xuống, lấy điện thoại ra ấn một dãy số. Từ Vị uống hơi nhiều, đầu đau như sắp nứt ra, cũng rất buồn nôn, cậu không muốn nói nhiều, bị nữ nhân đùa giỡn cũng không phải cái gì đáng tự hào.

Chu Tư Dịch lạnh lùng nghiêm nghị nói với đầu dây bên kia "Gọi Trầm quản lý đến gặp tôi."

Từ Vị ngẩng đầu, dưới ánh đèn, Chu Tư Dịch trở nên tinh xảo, khuôn mặt cấm dục không cảm xúc nói xong liền cúp điện thoại. Thang máy đến tầng hầm dừng lại, hắn bước ra ngoài. Từ Vị bước nhanh đuổi theo Chu Tư Dịch, nửa tỉnh nửa mộng "Chu tổng."

Chu Tư Dịch lấy chìa khoá xe, đi tới chiếc xe Bingley đen mở cửa.

"Ngày mai mười giờ sáng tại Lan Loan." (Nhắc mấy bạn quên, Lan Loan là khu nhà Chu Tư Dịch đó:v)

Đèn xe nhấp nháy, tiếng động cơ vang lên, Chu Tư Dịch lái xe như bay ra đường lớn. Hắn có thể quyết định sự tồn tại của từng người, từng quầy bar nơi này, hắn chính là lão bản.

Từ Vị đứng ngẩn ra đấy rất lâu, ngồi xổm xuống đốt một điếu thuốc. Bãi đậu xe yên tĩnh, Từ Vị khổ đại cừu thâm, thật muốn bộc bạch hết nỗi lòng ra. Cậu chưa có quay lại phòng nghỉ ngơi, mà bước ra khỏi hầm xe.

Từ Vị lấy điện thoại ra gọi Mao Thời Tuấn, Mao Thời Tuấn rất nhanh nghe máy "Tiểu thiếu gia, có việc gì thế?"

"Gần đây cậu rất bận à?"

"Bận phát điên rồi." Mao Thời Tuấn nói "Sắp tới thi tốt nghiệp trung học, không phải chuyện đùa, cậu có tin tôi bây giờ trong đầu hoàn toàn không có chữ gì không?"

Từ Vị ném thuốc vào thùng rác, cười nói "Vậy cậu tiếp tục bận đi, chúc cậu thi đậu vào trường mong muốn."

"Cậu gần đây thế nào?"

"Vẫn được." Từ Vị không muốn nói đến chuyện buồn nôn khi nãy, cậu không phải đứa nhỏ ba tuổi, có vài việc tự mình phải gánh chịu "Công việc ổn định, mẹ tôi cũng rất khỏe."

"Trong tay tôi còn ít tiền, hay cậu cầm dùng đi?"

"Tiền tôi có đủ." Từ Vị nói "Cậu hảo hảo ôn tập đi."

"Chờ tôi thi xong sẽ mời cậu ăn tôm hùm đất."

"Lúc đó tôi sẽ mời cậu, tôi bây giờ chính là người có tiền."

Cúp điện thoại, Từ Vị vẫn cảm thấy trống trải, cậu lấy ra bao thuốc lá. Trong bao không còn thuốc, cậu thở dài, đi lấy xe đạp của mình.

Lúc Từ Vị trở về mẹ đã ngủ, cậu leo lên giường nhỏ bên cạnh cũng rất nhanh liền ngủ, sáng hôm sau chính là bị tiếng đập cửa đánh thức. Từ Vị tỉnh táo xuống giường, bên ngoài truyền vào tiếng mắng chửi sắc bén "Hại tôi thê thảm như vậy! Các người như thế nào vẫn sống! Các người đi chết đi!"

Cửa phòng bệnh bị đập mạnh, Từ Vị một tay rửa mặt một tay lấy điện thoại báo cánh sát.

Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại, cậu giải thích rõ ràng với cảnh sát mới đặt điện thoại xuống.

"Từ Vị."

Từ Vị ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, cậu đi tới trước mặt bà lau đi những giọt nước mắt kia "Con sẽ xử lý ổn thoả, mẹ không nên nghĩ nhiều."

Tiếng nguyền rủa ác độc từ bên ngoài không ngừng truyền đến, Từ Vị che lại tai của bà.

Tiếng chửi còn kéo dài đến khi cảnh sát tới, Từ Vị ra ngoài, người nhà nạn nhân liền nhào tới muốn đánh cậu. Cảnh sát ngăn cản, nổi giận quát "Có thể hay không hảo hảo nói chuyện, đến cùng có chuyện gì xảy ra? Không được động thủ."

Đối phương có hai người, là cha mẹ đứa trẻ tử vong.

"Ra ngoài nói chuyện, không được ở chỗ này ảnh hưởng đến người khác." Cảnh sát lặng lẽ kéo Từ Vị ra phía sau mình.

Từ Vị trực trào nước mắt, thấp giọng nói "Cảm tạ."

Đi ra ngoài hoa viên bệnh viện, hai người kia lại muốn lao đến đánh Từ Vị, con của họ không còn, hiện tại người gây ra tai nạn cũng đã chết, chỉ có thể đem hết thảy uất hận phát tiết lên đầu Từ Vị.

Đây là muốn đền tội.

"Bao giờ mở phiên toà?" Cảnh sát hỏi.

"Tháng năm."

"Vậy các người ở đây náo loạn là có ý gì?"

"Con trai tôi không còn nữa, ngài bảo tôi phải làm sao? Tôi chính là muốn bọn họ đền mạng!" Nam nhân tinh thần kích động, một cái tát rơi trên mặt Từ Vị "Bọn họ dựa vào cái gì được sống tốt?"

Một cánh sát khác chạy tới bắt chéo tay nam nhân lại sau lưng, đè xuống "Anh bây giờ là đang xâm hại người khác! Nếu như ai cũng như anh, pháp luật để làm gì?"

Từ Vị trên mặt nóng rát, ngay sau đó liền sưng lên, cảnh sát tới lay vai mới hoàn hồn "A?"

"Đi làm giấy tờ kiện đi." Cảnh sát nói "Đánh người sẽ phải trả giá đắt, hắn là đang uy hϊếp tính mạng cậu."

"Được."

Từ Vị bị tập kích bất ngờ hai lần, cậu hoàn toàn có thể lên án đối phương. Làm xong thủ tục, đối phương nhục mạ Từ Vị đã bị lôi đi. Thời điểm chờ xe bus, cậu lấy điện thoại ra xem thời gian, chín giờ hai mươi.

Ngày hôm qua Chu Tư Dịch nói cái gì? Mười giờ tới đón hắn.

Đợi xe bus sẽ không kịp, Từ Vị vẫy tay gọi taxi.

"Đi đâu đây?"

"Khu biệt thự Lan Loan." Từ Vị vuốt vuốt mái tóc hỗn độn, Chu Tư Dịch nói tiền lương là 20 ngàn, phía trước dù có là núi đao biển lửa Từ Vị cũng có thể nhảy.

Kẹt xe, chín giờ năm mươi chín Từ Vị lao nhanh đến trước biệt thự, mái tóc đẫm mồ hôi, ấn xuống chuông cửa.

Cửa mở ra, Từ Vị đi vào nhưng không thấy Chu Tư Dịch.

"Chu tổng?"

Cửa hẳn là tự động đi, lần trước cũng vào như vậy.

Nửa ngày mới nghe được tiếng mở cửa trên lầu, Chu Tư Dịch đi xuống cầu thang, hắn tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ. Mặc áo ngủ màu đen, dây áo lỏng lỏng lẻo lẻo.

"Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ."

Chu Tư Dịch ngước mắt lên, nhìn thấy mặt Từ Vị liền dừng bước "Ai đánh cậu?"

Tiếng nói Chu Tư Dịch không lớn, lại trầm thấp nghiêm nghị.

"Cái gì?"

"Mặt."

Từ Vị sờ sờ, cậu chỉ lo không đến kịp nên quên mất.

"Chuyện trong nhà thôi."

Chu Tư Dịch đi tới phòng khách khom lưng rót một cốc nước, y phục trên người Từ Vị nhăn nhúm, còn có mùi mồ hôi.

"Không thay y phục liền chạy đến?" Chu Tư Dịch ung dung thông thả uống một ngụm nước, giương mắt "Hửm?"

Tiếng cuối hắn áp giọng trầm xuống. Hệt như lông chim, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Từ Vị.

"Buổi sáng có việc đột xuất, tôi sợ đến muộn nên lập tức tới."

Từ Vị có thể nói là rất chật vật.

Chu Tư Dịch nửa ngồi ở tay vịn ghế sofa, đánh giá Từ Vị "Tại sao bị đánh?"

Từ Vị đứng ở phòng khách không lên tiếng, đối diện ánh mắt đen kịt của Chu Tư Dịch.

Trầm mặc ngắn ngủi, Chu Tư Dịch lấy chìa khoá xe ném cho Từ Vị, cầm cốc nước đi lên lầu "Quay về xử lý mặt, mang bữa trưa lại đây cho tôi."

"Ngài muốn ăn nhà hàng nào?"

Chu Tư Dịch bước chân dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn cậu, nói "Cậu có đem theo tiền à?"

Từ Vị nắm chìa khoá xe, trong mắt viết lên ba chữ không có tiền. Chu Tư Dịch uống hết nước, đi xuống lấy từ trong ví một tấm thẻ đưa cho Từ Vị "Nhà hàng khu đường biển, ta không ăn cay cũng không ăn hải sản tươi."

"Được."

"Đi đi."

Tử Vị khiến tâm can Chu Tư Dịch như bị thiêu đốt, hắn cố đè xuống du͙© vọиɠ đang bùng cháy, ở bề ngoài duy trì lãnh đạm.

Từ Vị rất nhanh liền rời khỏi, Chu Tư Dịch nhìn theo ra bên ngoài một chút, cất bước lên lầu.

Từ Vị lái xe Chu Tư Dịch đến bệnh viện, cậu vào phòng bệnh không thấy mẫu thân, trong lòng mơ hồ sợ hãi. Lập tức chạy ra ngoài liền va vào y tá Lưu, Từ Vị đỡ lấy nàng, thở ra một hơi "Mẹ tôi đâu? Chị có thấy mẹ tôi không?"

"Đang làm kiểm tra." Y tá Lưu cũng giật mình, nói "Làm kiểm tra xong, nếu như không có vấn đề liền có thể xuất viện, cậu làm sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?"

Cảm xúc căng thẳng biến mất, chân Từ Vị có chút bủn rủn, cậu vịn vào tường mới có thể đứng vững "Sáng chưa ăn, bị tụt đường huyết, không có gì cả."

"Tôi vẫn còn bữa sáng, hay cậu dùng đi?"

"Cảm ơn, không cần đâu." Từ Vị nói "Mẹ tôi khi nào thì xong?"

"Mười hai giờ." Nàng nhìn sắc mặt Từ Vị đã kém đến cực điểm, tiến lên muốn đỡ, Từ Vị theo bản năng lùi lại. Y tá Lưu tay đưa ra liền bị hẫng trên không trung, đặc biệt lúng túng.

Từ Vị giơ tay xoa xoa cổ, cố gắng hoá giải lúng túng, cậu rất không thích bị nữ nhân đυ.ng chạm.

"Vậy tôi đi rửa mặt một chút."

"Từ Vị."

Từ Vị quay đầu lại.

Y tá Lưu ánh mắt long lanh nước "Cậu là rất chán ghét tôi?"