“Đã về,
mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Đối với Từ Tri Lễ ở trong nhà mình hóa thân thành nữ đầu bếp, mỗi ngày tan sở về nhà đều sẽ thấy Từ Tri Lễ đeo cái tạp dề trong nhà của mình ra vào
nàng đã không có cảm giác, nhưng là hôm nay thì khác… Tại trước đây mấy giờ, mẹ của con hắn còn cố ý chạy đến trước mặt nàng tuyên cáo chủ quyền, bây giờ nhìn đến Từ Tri Lễ chỉ làm tinh thầm đã bình phục của mình lại nhấc lên cuồng phong, tại trước mặt Tô Uyển nàng còn có thể giả bộ làm như cái gì không để ý, dù sao Tô Uyển chết hay sống cùng nàng không quan hệ… chính mình quản không được nam nhân còn tìm nàng ra vẻ… đây không phải là tự tìm cách vớ vẩn hay sao? Cho nên Tô Uyển cần phải cảm tạ, cảm tạ nàng cho tới bây giờ cũng không đánh phụ nữ… dù sao cùng là phụ nữ tôi gì phải khó dễ nhau… bất quá Từ Tri Lễ không
thể như này… một nam nhân không quản nửa người dưới của mình giống như cầm thú! Giờ là thời buổi mọi người đồng tâm hiệp lực tạo dựng xã hội hoà hài, hắn lại còn dám ăn sạch sẽ chạy lấy người, như này chủ nghĩa xã hội khoa học để lại một điểm nhơ! Có thể dự đoán một chút nếu là thêm vài loại
người như Từ Tri Lễ quốc gia của nước mình nữ nhân chưa lập gia đình mà có bầu sẽ thẳng tắp bay lên! Sinh con hoang trở thành xu thế! Ngẫm lại cảm thấy đáng sợ… cho nên, đối với Từ Tri Lễ không thể nuông chiều, tuyệt đối không thể…
(Bạn đang đọc truyện Lão bản, em sai rồi! edit: Tuyết Liên. Chúc bạn có 1 mùa hè vui vẻ)
“Mau ngồi xuống, anh hôm nay vừa học một món ăn mới, em nếm thử ” Từ Tri Lễ dường như đem Chân Nam Nhân kéo đến trên chỗ ngồi, giống như hầu hạ 1 lão Phật gia vậy.
Mà Chân Nam Nhân ăn một chút, yên lặng buông đũa xuống
“Anh không nên ở chỗ này.”
Từ Tri Lễ kỳ quái, hắn vì cái gì không nên, Chân Nam Nhân chính là
vợ tương lai của hắn, hắn không ở chỗ này thì ở nơi nào?
“Hôm nay Tô Uyển đã tới tìm tôi ” Chân Nam Nhân nhìn vẻ mặt
Từ Tri Lễ trong nháy mắt lạnh xuống.
Tô Uyển? Từ Tri Lễ tại trong lòng suy nghĩ, nàng ta như thế nào chạy đến nơi đây, xem ra hôm nay Tô Uyển nhất định là cùng Chân Nam Nhân nói gì đó làm cho nàng mất hứng.
“Cô ta tới làm gì.”
“Tìm cha của đứa bé về nhà. ” Từ Tri Lễ có bản lĩnh anh đừng nói là anh không biết!
“Hài tử? Cô ấy khi nào thì kết hôn? Sau anh không có nghe qua… ” Từ Tri Lễ trong lòng dần dần dâng lên một dự cảm xấu.
“Thân là người trong cuộc, anh đừng giả bộ…nàng ta hôm nay tới chính là cùng tôi tuyên cáo chủ quyền, trả lại anh cho cô ấy… nhìn nàng ta đem giấy kiểm tra của bệnh viện, anh cho rằng không có cái này cô ta dám cây ngay không sợ chết đứng tới tìm tôi sao?” Chân Nam Nhân trong lòng đã đem Từ Tri Lễ phán quyết án tử hình, nhận định cha của hài tử chính là Từ Tri Lễ.
“Anh không có!” Từ Tri Lễ không nghĩ tới Tô Uyển sẽ có một chiêu như vậy, hắn khi nào thì cùng nàng ta phát sinh qua quan hệ! Mà ngay cả năm đó yêu thương hai người cũng là không có gì… huống chi hiện ở trong lòng của hắn đã có một người khác!
“Em chờ một chút!” Từ Tri Lễ lập tức chạy trở về chỗ của mình, lấy ra điện thoại di động tìm được số của Tô Uyển gọi.
Chứng kiến Từ Tri Lễ gọi Tô Uyển không kỳ quái, dù sao nàng tất cả nói cũng đã làm xong chuẩn bị.
“A lô?”
“Tô Uyển cô đang ở đâu?”
“Anh biết rõ còn cố hỏi sao?” Tô Uyển ngồi ở trên giường khách sạn, trong tay bưng một ly rượu đỏ
“Anh gọi điện thoại cho em đơn giản chính là vì chiều hôm nay em đi tìm gặp Chân Nam Nhân đi… cho nên anh không cần vòng vo, anh muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi.”
“Cô dựa vào cái gì nói cô có con của tôi?” Từ Tri Lễ lần đầu tiên cảm thấy Tô Uyển là kẻ không từ thủ đoạn nào.
“Em là thật sự có, anh không tin sao? Em
có đi kiểm tra, cần anh có thể xem, hoàn toàn là có thật.”
“Em xác định cái thai đó là của tôi?”
“Từ Tri Lễ anh có ý gì!” Tô Uyển giống như
bị người dẫm lên cái đuôi, thoáng cái gào to.
“Tôi có ý gì, trong lòng của chính cô tự biết!”
Pằng một cái Từ Tri Lễ hung hăng cúp điện thoại, điện thoại bên kia Tô Uyển vô lực rũ tay xuống, nàng đã được ăn cả ngã về không… nàng nhất định phải lấy được Từ Tri Lễ!