Cách đó không xa một chiếc Audi A8L màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ đó người ngồi trên ghế lái
nhàn nhã tay bám lấy đầu, tay kia cầm lấy di động ở bên tai, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, khóe miệng nhếch ra một tia không vui mà người này dĩ nhiên là vừa vặn từ nước ngoài đi công tác trở về – Từ Tri Lễ.
Mà ngay cả chính Từ Tri Lễ
cũng không biết mình mới vừa từ nước ngoài đi công tác trở lại, phải như thói quen mọi khi bình thường sẽ trở lại chỗ ở của mình ngủ cả ngày để khôi phục mệt mỏi cả nhưng lần này đi công tác trở lại, hắn không có bối rối mà ngay cả mệt mỏi cũng không có trở lại chỗ ở đột nhiên không biết như thế nào liền nhớ cái nha đầu Chân Nam Nhân này, cho nên hắn tra một chút tư liệu về Chân Nam Nhân đi tới nhà của nàng, giống như là 1 loại trúng tà dĩ nhiên làm như vậy lái xe đi thẳng tới dưới lầu nhà nàng. Từ Tri Lễ vuốt vuốt thái dương của mình đối với hành vi xúc động như vậy của mình hết sức bất đắc dĩ.
“Lão Đại, em sai rồi, ngài không nên khai trừ em!” Chân Nam Nhân biết rõ mình còn là trong thời gian thử việc, chỉ cần là Từ Tri Lễ thấy mình không vừa mắt sẽ tùy tiện có thể tìm lý do khai trừ mình, bằng không nàng sẽ lại dùng đáng thương giả bộ đến mức này sao? Đợi đến nàng trở thành nhân viên chính thức cái kia ngày, chính là ngày nàng tu luyện thành tinh! Đến lúc đó nàng cũng không cần sợ Từ Tri Lễ! Chân Nam Nhân ngẫm lại liền vui vẻ!
“Tốt thôi, tôi sẽ không khai trừ cô ” khai trừ rồi tôi và em còn có niềm vui thú gì đây?
“Tôi hỏi cô nếu là tôi đi đến nhà cô chơi thì cô sẽ như thế nào chiêu đãi tôi đây?”
Chân Nam Nhân nghe được câu này lập tức cảnh giác nhìn
bốn phía tra xét một phen rất tốt ngoại trừ một chiếc xe
gần đây không nhìn thấy dáng Từ Tri Lễ.
“Nhất định là sẽ cùng ngài ăn, cùng ngài uống, cùng ngài chơi bảo đảm không thu bất kỳ phí tổn, bao ngài đến cao hứng mà hài lòng mà về!” Chân Nam Nhân lời nói này là tương đối êm tai, hận không thể vỗ cái ngực của mình thể hiện quyết tâm.
“Ơ ~ em gái, em đây là chơi ba cùng à~” Chân Ôn Nhu ung dung ở bên cạnh nói một câu lôi Chân Nam Nhân khóc dở mếu dở
Đầu nhà chị ấy! Cái gì ba cùng! Lão nương gọi là tư tưởng bợ đỡ hiểu không?
Em tại thành phố B mấy ngày qua đã hiểu cuộc sống người lao động nhỏ bi thảm thế nào, hay nhàn nhã thế nào đều trông cậy vào Từ Tri Lễ … có thể không hảo hảo nịnh hắn sao?
“Đây là cô nói?” Từ Tri Lễ khẽ nhíu lông mày.
“Dạ!” Dù sao lão nhân gia này bây giờ còn đang nước ngoài ngây ngô mình lo lắng cái gì, chờ lúc ông chủ về nước mười một ngày nghỉ đã qua đợi đến lần sau có thời gian nghỉ phép sẽ không biết khi nào thì đây, Chân Nam Nhân tính toán nhỏ nhặt.
“Rất tốt!” Từ Tri Lễ rất mau lộ ra mặt tươi cười.
“Cô bây giờ quay đầu lại xem một chút.”
Chân Nam Nhân lập tức dựa theo chỉ thị Từ Tri Lễ mà làm, trong nội tâm đột
nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên khi Chân Nam Nhân hoàn toàn xoay người lại… nàng hoàn toàn hỏng mất má ơi! Không nên chơi con như vậy chứ! Chân Nam Nhân chỉ thấy Từ Tri Lễ chói mắt đứng ở cỗ xe màu đen bên cạnh nhìn nàng, mặt mỉm cười bộ dạng thấy thế nào cũng làm cho nàng có gan xúc động rất muốn gϊếŧ người.
“Kia là cấp trên của em?” Chân Ôn Nhu bất động thanh sắc bên tai hỏi.
“Không phải!” Chân Nam Nhân hung dữ thuyết
“Hắn là Thượng Đế phái tới chơi em..là ác ma!”
“Vậy em thật đúng là may mắn, có ác ma xinh đẹp như vậy
để chỉnh em, chắc hẳn mỗi ngày đều rất có ý tứ đi ~” Chân Ôn Nhu không có hảo ý nói Chân Nam Nhân, cười đến một cái bỉ ổi.
Chân Nam Nhân hoàn toàn xác định Từ Tri Lễ cùng Chân Ôn Nhu hai người này mới là 1 nhà gieo họa! Mình căn bản chính là con bị nhặt được!