Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 22: Rơi xuống thiên đường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rơi xuống thiên đường

Máy bay hạ cánh ở phía nam thủ đô Maldevis.

Từ trên không phía xa nhìn quần đảo giống như một viên đại minh châu được khảm giữa biển rộng, màu sắc của biển không đồng nhất bao quanh hòn đảo nhỏ, đẹp không sao tả xiết. Sau khi lên đảo cảm nhận được sự tinh khiết cùng yên lặng. Hướng dẫn viên du lịch mặc cả một bộ nhiệt đới vốn nhìn hết sức buồn cười nhưng khi ở đây lại nhìn thấy rất hòa hợp.

Nhóm du khách đi tàu cao tốc tới đích đến đầu tiên ở thủ đô Maldevis – Kani.

Hòn đảo nhỏ nên quãng đường cũng không quá xa, rất nhanh chúng tôi đã nhìn thấy một cây cầu gỗ kéo dài thành cả một con đường trong nước, nối thẳng về phía hòn đảo nhỏ với bờ cát trắng xinh đẹp phía trước.

Những cây xanh trên đảo đều đã được trồng lâu năm, dưới gốc cây là bờ cát trắng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe ra sự tinh tế lộng lẫy. Các cô gái vừa lên đảo liền nhanh chóng thay bộ bikini sói tru nhảy ra biển tạt nước đùa giỡn, tôi thì đi thẳng đến chỗ tiệc buffe đứng lấy nước uống.

Lưu Hoa ở bên cạnh vừa buồn cười vừa tức giận, “Người nhiều như vậy, anh cũng không ngại mất mặt.”

“Có gì mất măt chứ? Công ty bia là cho tiền chúng ta nha! Đến đến cậu cũng ăn đi…” tôi vừa nói vừa cầm một miếng đu đủ nhét vào trong miệng cậu ta, trong nháy mắt ngón tay ta đυ.ng tới miệng cậu ta liền xuất hiện một cảm giác kỳ dị.

“Đừng đừng…” miệng cậu ta bị nhét đầy, hổn hển đuổi đánh ta.

Nước ở Maldevis rất xanh, xanh tới nỗi khiến cho lòng người ta say, nước biển trong suốt có thể thấy được hình chiếu dưới nước của người đang bơi phía trên, trong suốt tới nỗi nếu bị rơi nhẫn xuống dưới nước vẫn có thể ngay lập tức tìm thấy được.

Các mm bên kia đã bắt đầu phóng mị nhãn với các huấn luyện viên lướt sóng rồi, vừa nhìn thấy gương mặt của thằng nhóc Lưu Hoa hướng qua kia, tôi liền dẫn cậu ta đi tới phòng thay đồ để thay quần áo để tránh ai đó kích động mà chạy đến.

Đi chưa được mấy bước thì tới bờ, lúc này một người da ngăm đen đi tới gần, thoạt nhìn như là G.O trên đảo, hắn vừa nhìn thấy Lưu Hoa thì lập tức khoa trương như nhìn thấy Tây Thi, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: “A~ phương Đông có nhiều mỹ nhân xinh đẹp a!”

Lưu Hoa tức giận đến trợn trắng mắt, lạnh lùng quăng cho một câu “Man di”, bước nhanh đi qua một bên, tên nhóc da đen kia khó hiểu gãi gãi đầu, ta lập tức treo lên khuôn mặt tươi cười, “Cậu ta tính tình không tốt, xin hỏi lướt sóng…”

“Lướt sóng? Xin theo tôi đến đây~” tên nhóc da đen nhiệt tình chạy về hướng lướt sóng.

Lướt sóng vốn dĩ là miễn phí, nhưng mà cũng có phần hạn chế, huấn luyện kia cao lớn dễ nhìn kia dùng tiếng Anh vô cùng chuẩn chi chi la la một tràn, nhưng ta chỉ nghe hiểu một câu cuối cùng, “Understand?”

“…Yes.”

Thật TM hai cái đầu to a.

Huấn luyện viên nọ xuống nước trước làm mẫu, động tác kia phong độ lưu loát, bọt sóng bắn tung tóe, nhìn cực kỳ đắc chí, bộ dáng như muốn nói rõ “Ta là Hải Thần.”

Đến phiên chúng tôi trong khi tôi đang lo lắng không yên, Lưu Hoa lại vung mái tóc dài lên! Các người đẹp trên bờ đều thét chói tai hưởng ứng, tên này thật là có thần kinh vận động, rõ ràng không biết chơi, lại bắt đầu dễ dàng như vậy… Tóc dài tung bay, dáng người khí khái hào hùng, bọt nước bắn tung tóe quanh người, khí thế cao ngất không ai có thể so sánh!

Lúc cậu ta từ trong nước trở về từ trên cao nhìn xuống liếc mắt nhìn tôi một cái, cực kỳ… khinh htường hừ một tiếng.

“Cậu… cậu không phải sợ nước sao? Cậu không phải sợ nước sao!!” tôi không thể tin nổi chỉ vào mũi cậu ta, sao có khả năng a! Đây chính là Mộ Lưu Hoa xém bị tóc cuốn chết trong nước sao!

“Tôi có đồ để nắm chắc, dù sao chỉ cần không lặn xuống là được.” cậu ta đắc ý dào dạt.

Cậu… cậu… cậu cánh dài cứng rắn học được rồi thì khinh bỉ ông đây!

Lão hổ không phát uy ngươi cho ta là rau củ cải sao! Tôi hôm nay phải khiến cho các nha đầu tiểu tử các người nhìn xem cái gì là đàn ông nghiêm túc!

Tôi thê lương liếc nhìn biển khơi xanh thẳm, tay mang theo ván lướt sóng như tráng sĩ không chùn bước “Đã đi thì không bao giờ quay trở lại” mà bước đi….

Cuối cùng, tôi uống cả một bụng nước, bị tên huấn luyện viên dễ nhìn kia bất đắc dĩ kéo trở về, tiện tay vứt ta nằm ngay đơ trên bờ cát..

“Hey ~ Boys!” tôi đang ngậm ống hút hưởng thụ nucớ trái cây mát lạnh, tên hướng dẫn viên du lịch có chút thần kinh kia lại nhảy liên tục như con thỏ tới gần, “Chơi thế nào rồi?”

Tôi cùng Lưu Hoa đều không nói gì. Cậu ta là khinh thường cùng “bình dân” nói nhiều, mà tôi là chật vật đến như vậy nên cũng có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Nha~ đây là hạng mục các kế hoạch đi chơi, hai người cầm xem đi!” anh ta nói xong bỏ lại một cuốn sách nhỏ mỏng manh rồi vui sướиɠ chạy đi xa…

“Câu cá? Ăn uống? Đi lặn? Đi ra đảo?…” ta trợn mắt há hốc mồm nhìn cuốn sách được in ấn tuyệt đẹp với hạng mcụ giới thiệu cùng đủ loại hình ảnh, chỉ kém không chảy nước miếng thôi.

Bia XX, anh vì sao lại phúc hậu như vậy, tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi thề với trời về sau nhất định cổ động người thân bạn bè đi uống…

Tròng mắt tôi liền chuyển nêu chủ ý, “Lưu Hoa, ngày mai chúng ta đi thăm gia lặn xuống biển đi.”

Quả nhiên sắc mặt cậu ta đại biến, “Không đi!”

“Nhưng mà mọi người đều nói đến đây không lặn xuống biển thì sẽ tiếc nuối cả một đời, cậu xem chúng ta nghèo như vậy, đời này không có lần nào ngoài lúc này đâu, hơn nữa nước nơi này rất trong suốt, còn có bình dưỡng khí, không cần lo lắng không có khí, trong nước còn có san hô và các loài cá xinh đẹp…” Tôi trông mong nhìn cậu ta.

“…” Cậu ta dao động rồi.

“Đi mà, đi mà, đi mà, đi mà, đi mà…” tôi lặp đi lặp lại.

Rốt cuộc cậu ta chịu không nổi ta nước bọt cứng rắn nhõng nhẽo, chân mày giãn ra, “…Được rồi.”

A, thành công rồi! Nhìn cậu cái tên sợ nước Mộ Lưu Hoa kia, tôi nhất định phải hòa nhau một ván…

Tôi đối với trời chiều mỉm cười, hoàn toàn không có cảm giác tội ác.

Hoạt động chạng vạng là câu cá.

Nghe nói nơi này cá rất nhiều tùy tiện lôi ra một tên câu cá ngu ngốc cũng có thể câu được bốn năm con cá mập mạp, chúng tôi dưới sự tổ chức của G.O đều tự lựa chọn cho mình vị trí thích hợp, sau đó liền tung cần câu lên.

Một giờ sau.

“…… Lưu hoa.”

“Sao?”

“Cậu mấy con rồi?”

“Mười ba, còn anh.”

“…A, trời chiều đẹp quá.”

Thật ra tôi cũng câu được một con, nhưng mà cân lượng như vậy không đề cập tới cũng được…

Sâu sắc nói ra một câu, thật ra bữa tiệc lớn buổi tối nay mới là cái tôi mong chờ nhất a.

Đến giờ dùng bữa nơi đó đã ngồi không ít người, salad, bánh ngọt nướng, điểm tâm, cá nướng, tôm lớn, cua… đầy đủ mọi thứ rực rỡ muôn màu, chúng tôi cầm lấy đồ ăn liền ngồi xuống, lúc này cái ghế trống ở bàn đối diện bị kéo ra, kế tiếp có người ngồi xuống, ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, xem ra là một đứa nhóc.

Người bệnh thần kinh nào thế, tôi ở trong lòng mắng một tiếng.

Không biết như vậy thật sự không lễ phép sao? Cậu có thông qua sự cho phép tạm thời của chủ nhân này – là tôi chưa?

Tên nhóc kia mở miệng cho ra một tràng tiếng Anh, giọng nói này…~

Tôi cùng Lưu Hoa sửng sốt, nhanh chóng nhìn nhau.

“Không có khả năng.” Tôi chắc chắn.

“Không có gì là không có khả năng xảy ra.” Cậu ta bình thản ăn một miếng thịt bò.

“Lộ, Lộ, Lộ…!” tôi run run chỉ vào tên nhóc đối diện đeo kính mát cùng nón lưỡi trai mùa hè, thiếu chút nữa đem cái tên của cậu ta nói ra!!

“Hư –“ cậu ta nhanh chóng lấy một đống trang bị đeo lại sau đó nhìn nhìn mọi nơi xác định không có người phát hiện rồi nói tiếp, “Hey, lại gặp chú tốt bụng rồi ~”

“Sao cậu lại ở đây?!” Tôi kinh ngạc đến nỗi không để ý đến chuyện bị gọi là “chú”.

“Chụp hình a!”

“Anh của cậu đâu?”

“Đang chiến tranh lạnh.”

Tôi trợn trắng mắt, “Ai tin chứ, anh cậu che chở tên nhóc cậu như vậy.” lần trước tôi còn thấy bộ dáng hoảng sợ của anh cậu khi che chở cho cậu a.

“Che chở cái P a!” ánh mắt cậu ta dao động, “Ôi chao, tôi phát hiện anh lại đẹp trai ra a.”

Chậc chậc, quả nhiên ba quần tướng mạo bảy phần quần áo sao, thật ra bản thân tôi ngọc thụ lâm phong cũng không phải mới một hai ngày đâu, thấy mấy người đều đã phát hiện được điểm này thì bổn thiếu gia không thèm so đo các ngươi nữa a ha ha ha…

“Cười thật ghê tởm.” Lưu Hoa mở miệng.

Kết quả là Louis Hùng ngồi xuống cùng chúng tôi nhanh chóng ăn ngấu nghiến, nghĩ tới hôm nay đã mệt mỏi cả ngày mà Lưu Hoa cũng không thích nơi đông người, cho nên bỏ qua bữa tiệc tối điên cuồng kia, chúng tôi cầm chìa khóa trở về phòng nghỉ trên đảo đã được sắp xếp.

Nhà gỗ xinh đệp trên mặt nước, một mặt đối diện với biển rộng, ánh trăng treo giữa màn đêm, ánh sao dầy đặc, long lanh sáng chói.

Nhưng mà…

“…”

“Chỉ có… một cái giường?”

Tôi tức giận đến gần giường xốc lên cái gối đầu mềm mại!

Tại sao chỉ có một cái giường!! Cũng không phải phòng dành cho tuần trăng mật của tình nhân!

Một cái giường còn chưa tính, ngay cả mền cũng chỉ có một cái! Gối cực kỳ lớn, nhưng mà cũng chỉ có một!

Tôi quay đầu nhìn Lưu Hoa một cái, cậu ta lại không để ý chút nào, nhưng mà tôi…

Tôi không phải ngại chật chội, tôi tới bây giờ ngủ cùng cậu ta một chỗ lại nghĩ đến tiếng tát tay rõ ràng kia.

Cùng với tâm ý hoảng loạn ngày hôm đó…

Cái này tôi phải làm sao bây giờ đây a…

Mặt biển gợn sóng, ánh trăng tựa như một mảnh lụa màu bạc, di động rong chơi.

Tôi ngồi trên đá ngầm, chân ngâm dưới nước biển.

Gió biển thật nhẹ nhàng sảng khoái, nhưng trong lòng tôi thì không thể nào bình tĩnh được.

Quay đầu lại nhìn thì thấy cách đó không xa nhóm người đang điên loạn vừa múa vừa hát thật vui vẻ, trogn đó còn có hướng dẫn viên du lịch Vưu Thậm ban nãy.

Tôi lập tức chạy tới chỗ hắn hỏi: “Vì sao chỉ có một cái giường một cái chân và một cái gối?”

“Hey Boy! Cùng gia nhập không?” gương mặt của hướng dẫn viên du lịch dưới ánh lửa chiếu rọi dữ tợn nói không nên lời, đã không trả lời câu hỏi của tôi không nói còn vừa nói vừa kéo tôi vào cùng!

Chờ sau khi tôi chịu đủ loại kinh hoàng từ trong đám người trốn ra ngoài, lúc này đã là nửa đêm rồi.

Lưu Hoa nhất định đã ngủ.

Tô nhẹ tay nhẹ chân đi trở về, thông qua cửa sổ lớn cao phía trên liếc mắt nhìn một cái, cậu ta quả nhiên đã ngủ say, chẳng qua chăn thì bị cuốn thành một đống, tay chân múa loạn tướng ngủ vẫn mãi xấu xí như vậy.

Tôi thở dài đi qua giúp cậu đắp chăn lại, bị gió biển cả đêm thổi như vậy hẳn là phải lạnh đi.

Xoay người chuẩn bị đi ra bên ngoài nhìn xem có chỗ nào hay hay để đi dạo hay không, cổ tay tôi lại đột nhiên bị một người túm lại!

Ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu chính là danh ngôn mà các vị đại hiệp thường nói trong tiểu thuyết: “Người đã nhiều năm luyện võ, đang ngủ cùng tỉnh táo không có gì khác nhau.”

Nhiệt độ cơ thể cậu ta so với người thường thấp hơn một chút, trên cổ tay truyền đến cảm giác hơi lạnh.

Lúc này tôi nghe được từ phía sau vang lên thanh âm.

“Là tôi đánh, phải không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »