Người thuộc Nhị bộ ở Thiên Hòa cơ bản đều là người có tu vi, nói cho đúng thì cũng coi là giới tu luyện.
Người bình thường không biết thì cũng rất bình thường.
Mà bọn họ phải kiếm tiền, cho nên ủy thác đương nhiên sẽ mở đối với người bình thường, nếu không người tu luyện thực khó mà kiếm tiền được.
Có điều càng đi vào trong, Giang Tả càng kinh ngạc:
- Nhà này có cao nhân bố trí!
Xích Huyết Đồng Tử cũng kinh ngạc nói:
- Đạo hữu hiểu phong thủy sao? Tôi cũng từng nghe nói qua, hồi còn trẻ Trần lão gia gặp được Tiên nhân, cách cục trong nhà này là do người kia chỉ dẫn, sau đó tìm người bố trí.
- Không!
Giang Tả lắc đầu:
- Bố trí trong nhà này không phải do người thường, không có thực lực Lục giai trở lên, căn bản không làm được. Nhìn tới bố trí nhà này, hẳn chính là người lưu lại bản vẽ làm luôn. Có điều tôi có chút khó hiểu, với phong thủy trong nhà này, Ma tu khó thể khiến chủ nhà hôn mê trong thời gian dài được.
Xích Huyết Đồng Tử kinh ngạc nhìn Giang Tả, thuận miệng có thể đánh giá phong thủy nơi này, hơn nữa còn biết là cao thủ Lục giai trở lên bố trí.
Thật hay giả đây?
- Có phải là phong thủy bị phá rồi không?
Giang Tả chỉ lên:
- Nhìn trên đầu.
Xích Huyết Đồng Tử ngẩng đầu nhìn lên, sau đó liền kinh ngạc tới ngây người.
Trên trời có tường thụy, cả tòa biệt thự đều được bảo hộ, ở chỗ này, sống tới trăm tuổi không đau không bệnh cũng bình thường.
Xích Huyết Đồng Tử khϊếp sợ tới không nói ra lời:
- Phong thủy nơi này thật đáng sợ, lúc ở ngoài tôi không thể cảm giác được gì cả!
Xích Huyết Đồng Tử có chút tin lời Giang Tả nói lúc trước, loại phong thủy này, thấp hơn Ngũ giai không tiếp xúc được.
Quản gia cũng nhìn lên trời, lòng càng thêm khinh miệt, hai kẻ này rõ là giả thần giả quỷ.
Nói làm nhảm tự cho là đúng, còn nói mấy lời mà hắn không hiểu, nghĩ rằng kẻ khác là người ngu sao? Hắn đã hoàn toàn không tin hai người Giang Tả.
Rất nhanh, ba người đã đi qua sân, tới biệt thự chính.
Trong đại sảng, còn có một vài người, có đạo sĩ, có hòa thượng còn có cả thiếu nữ mặc áo choàng kiểu ma pháp.
Đều tới chữa bệnh sao?
Giang Tả hứng thú nhìn qua đám người.
Đám người cũng nhìn thấy Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử, trừ ma pháp thiếu nữ kia nhìn kỹ mấy lần, hòa thượng với đạo sĩ đều quăng qua một ánh mắt khinh thường.
Đại khái hẳn là nghĩ, hai tên gia hỏa này cũng tới giả danh lừa bịp.
Trong mắt Giang Tả, ba người này đúng là có chút bản lĩnh, mỗi người đều có sóng linh khí nhàn nhạt, coi như có chút năng lực. Nhất là ma pháp thiếu nữ kia, khí tức Nguyên tố trên người không tệ lắm, đạt tới Nhất giai.
Là người có thực lực nhất trong ba người.
Có điều chỉ là có thực lực nhất thôi, thuật nghiệp có chuyên công, phương diện trừ tà diệt quỷ, ma pháp thiếu nữ không nhất định so được với hòa thượng cùng đạo sĩ.
Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi tiều tụy bước ra.
Hắn chắp tay hành lễ với đám Giang Tả:
- Các vị Đại sư, mấy vị đều là Trần gia tôi bỏ số tiền lớn mời tới, mong chư vị đều tận lòng giúp đỡ.
Trần Diệu, trưởng tôn Trần gia, mấy người ở đây đều là hắn liên lạc tới.
Đạo sĩ kia nói:
- Bần đạo nhất định không phụ ủy thác.
Hòa thượng:
- A Di Đà Phật.
Ma pháp thiếu nữ nhìn chung quanh:
- Nguyên tố chúa tể hết thảy!
Đám người: “…”
Giang Tả không nói gì, hắn tự tin, nhưng không mù quáng, hắn cần nhìn bệnh nhân trước.
Trần Diệu gật đầu, sau đó dẫn đám người tới phòng bệnh của Trần lão gia tử.
Vừa vào trong, Giang Tả liền nghe có người la lên:
- Trần Diệu, thứ con cháu bất hiếu, ông cụ coi trọng mày, thế mà mày chỉ mời tới mấy tên giang hồ lừa bịp, mày là người cổ đại sao? Còn không mau đưa ông cụ tới bệnh viện? Tao đã liên hệ với chuyên gia quốc tế rồi, mày đúng là thứ ngu xuẩn mà!
Giang Tả nhìn qua người này, là một người trung niên, hẳn là chú bác gì đó của Trần Diệu đi.
Trần Diệu giải thích:
- Chú hai, cho cháu chút thời gian, không thể để ông rời khỏi nơi này được. Nếu không thì chú có thể gọi chuyên gia tới đây, toàn bộ chi phí cháu sẽ lo.
Trần nhị thúc giận dữ:
- Mày cho rằng chuyên gia người ta là ai? Còn có thể mời về nhà?
Xích Huyết Đồng Tử thấp giọng:
- Trần Diệu này có thể biết gì đó.
Giang Tả gật đầu:
- Ít nhất là biết trang viên biệt thự này có phong thủy bảo hộ.
- Đạo hữu có nắm chắc không?
- Cần xem người bệnh đã!
Lúc này, Giang Tả cùng Xích Huyết Đồng Tử đột nhiên nghe được tiếng nữ hô:
- Nhường đường một chút được không, tôi muốn đi vào!
Giang Tả cũng không quay đầu, nhường qua một bước.
Xích Huyết Đồng Tử quay đầu, ánh mắt nói xin lỗi.
Sau đó hắn thực có chút bội phục Giang Tả, không thèm nhìn lại một cái, mặc dù cũng nhường đường, nhưng phản ứng như vậy đúng là khác thường?!
Cô gái kia cũng cảm thấy Giang Tả không lễ phép, khẽ liếc hắn một cái, sau đó kinh ngạc:
- Sao lại là anh?
Lúc này, Giang Tả mới nhìn tới đối phương, hóa ra là cô gái ở tiệm thuốc hôm qua, thế giới này đúng là nhỏ.
Có điều, Giang Tả cũng không để ý tới đối phương.
Xích Huyết Đồng Tử: “…”
Hắn rốt cục hiểu, đánh giá một sao kia thực không oan đối với vị Phá Hiểu đạo hữu này.
Không thèm nhìn người, đơn giản là do không muốn nhìn, không phải giả bộ!
Bội phục, bội phục!
Cô gái kia còn muốn nổi giận, Trần Diệu đã đi tới:
- Trúc Doanh, sao vậy?
Trần Trúc Doanh thấy anh cả mình đi tới, lập tức tức giận nói:
- Chính là cái tên này, hôm qua anh ta không bán thuốc cho em, ra giá gấp mười cũng không bán, hơn nữa còn dám thuyết giáo em một hồi.
Lúc này, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, ánh mắt khá thâm ý.
Xem ra là kẻ đầu cơ trục lợi, tiếp đó có phải sẽ nói, là vì để cứu lão gia tử, cho nên mới không bán không?
Vừa biểu thị bản thân có lòng, vừa nói rõ bản thân có bản lãnh.
Cơ hồ đám người đều nghĩ vậy, ngay cả Trần Diệu cũng đang nghĩ Giang Tả sẽ chối bỏ trách nhiệm.
Mặc dù không biết Giang Tả đến cùng là ai, có tới bao nhiêu bản lãnh.
Nhưng có thể tới đây, chứng tỏ phải có chỗ hơn người.
Bất luận đối phương là ai, phàm là không có âm mưu lớn, Trần Diệu cũng không muốn chọc vào.
Càng khỏi nói là việc không bán thuốc, việc này đối phương không hề sai.
Nếu vì việc này mà sinh mâu thuẫn, lại vì việc này mà gây khó cho Trần gia hắn, vậy Trần gia có thể không chịu nổi.
Ngay khi Trần Diệu muốn nói cho chuyện này qua một bên, Giang Tả đã nói:
- Ông cô chết hay không, quan hệ gì với tôi? Tại sao tôi phải bán thuốc với giá gấp mười?
Giang Tả nói thất bình thản, tựa như nói một việc không hề quan trọng.
Nói cách khác, trong mắt hắn, Trần lão gia tử chết hay không, chẳng có gì đáng quan tâm.
Lúc này, vị quản gia kia phẫn nộ, những người Trần gia khác cũng giận dữ nhìn về phía Giang Tả.
Đạo sĩ cùng hòa thượng đều lộ ánh mắt khinh miệt, bọn hắn quá đề cao người trẻ tuổi này rồi.
Ngay cả ma pháp thiếu nữ cũng khinh bỉ, bởi người này quá máu lạnh.