Chương 4: Một Đơn Ủy Thác

“Trần Ức mời Phá Hiểu gia nhập nhóm!”

- Phá Hiểu? Người mới sao? Là thành viên Cảm Tri bộ?

Một cái tên là Xích Huyết Đồng Tử nhắn tới.

Trần Ức lập tức giải thích:

- Là thành viên bộ phận thị trường, hôm nay mới tới.

Liễu Y Y gửi tới một icon kinh ngạc:

- Mới tới, là thân thích của cậu sao?

Tiêu Tiểu Mặc gửi một tấm ảnh trấn an:

- Đừng nói lung tung, hắn không thích nói chuyện.

Mới chỉ hai câu, Tiêu Tiểu Mặc đã thấy Giang Tả nhíu mày nhìn điện thoại.

Cũng không biết thêm vào nhóm là tốt hay xấu nữa.

- Bộ phận thị trường sao? Hắn có thời gian không? Giờ tôi đang có một ủy thác cần gấp, hắn có muốn nhận không?

Một cái tên Biên Hải Đao Khách gửi tới một icon nhờ cậy.

Sau đó, Phá Hiểu nhắn hai chữ:

- Cụ thể?

Biên Hải Đao Khách:

- Mà một vị đạo hữu ủy thác, nhà hắn có một đầu sủng vật am hiểu ẩn thân, cấp bậc rất cao, bây giờ không tìm được, rất có thể là đã có việc ngoài ý muốn, đang cần người tìm giúp. Có đầu mối ba mươi ngàn, tìm được thì ba trăm ngàn, cộng thêm một viên Nguyệt Lệ châu.

Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một icon xấu xa:

- Mấy người đoán tôi nghĩ tới ai?

Liễu Y Y cũng gửi icon cười xấu xa:

- Tôi đoán tôi với cậu cùng nghĩ một người!

Trần Ức: +1

Tiêu Tiểu Mặc: +1

Dương Mộc: +1

Giang Tả không để ý tới sự nhàm chán của mấy người này, hắn vừa thấy ba chữ Nguyệt Lệ châu, lập tức gửi thêm hai chữ:

- Tiếp tục!

Nguyệt Lệ châu, Giang Tả không biết thứ này có ý nghĩa gì với đám người ở đây không, nhưng với hắn mà nói, có giá trị cực lớn.

Đây là thứ hắn cần để tu luyện.

Dưới tình huống bình thường, tư chất của hắn là một số không tròn trĩnh.

Nếu không có kỳ ngộ, muốn tu luyện là chuyện không thể, vốn là hắn còn đang nghĩ thử mấy cách khác, nhưng giờ có Nguyệt Lệ châu, vậy không cần phiền nữa.

Nhận được cách liên lạc với người ra ủy thác kia, Giang Tả nở một nụ cười như có như không.

Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một sticker lễ bái:

- Bội phục, nhìn cách nói chuyện, nhìn phát biết đại lão!

Liễu Y Y hỏi:

- Phá Hiểu là đạo hiệu sao?



Dương Mộc trả lời:

- Ừm!

Liễu Y Y gửi một sticker khϊếp sợ:

- Tại sao cậu viết, Cảm Tri bộ cùng Kỹ Thuật bộ cùng văn phòng sao?

Một tên Lục Nguyệt Tuyết nhắn tới:

- Hôm nay không thấy tới văn phòng, hẳn là bọn họ đang ở cùng nhau.

Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker hộc máu:

- Không dẫn tôi theo? Tôi mang cái đồng tử thân này mấy chục năm nay rồi nha!

Nhìn tới đây, Giang Tả không để ý tới cái nhóm này nữa, tiện tay ấn tắt thông báo.

Hắn quyết định đi ới nhà người ra ủy thác kia, Nguyệt Lệ châu thích hợp dùng buổi tối, hắn không muốn kéo đến tối thứ hai.

Rời khỏi Nhị bộ, Giang Tả đi tới phòng nhân sự, nhanh chóng lấy được thẻ công tác.

Sau đó Giang Tả liền rời tòa nhà Thiên Hòa, về phần bàn làm việc, trên thẻ công tác có tiêu chí rõ rồi.

Cũng không cần người dẫn đi, bộ phận thị trường ở Nhất bộ hay Nhị bộ cũng đều có thiết kế giống nhau thôi.



Đường quê.

Người ra ủy thác kia ở đây.

Giang Tả ấn gọi điện.

- Ai vậy?

- Người nhận ủy thác, anh chuẩn bị Nguyệt Lệ châu chưa? Tôi không hy vọng nghe được câu ngày mai đưa tới!

Giang Tả nhàn nhạt nói.

Đối phương có chút sững lại, đây là người kiêu ngạo nhất mà hắn biết, người nhận ủy thác này là thành viên tập đoàn Thiên Hòa sao?

Bây giờ người của tập đoàn Thiên Hòa đều cuồng vọng như vậy sao?

Giang Tả đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của bản thân sai sai, trong lúc nhất thời, lại dùng giọng điệu lúc trước nói một là một của hắn.

Có điều, hắn cũng không có ý đổi giọng.

Sau đó, người kia lạnh lùng nói:

- Chỉ cần cậu tìm được Tiểu Lê trong hôm nay cho tôi, cậu có thể lập tức nhận thưởng, hy vọng cậu không phải là kẻ chỉ biết mạnh mồn.

- Chuẩn bị Nguyệt Lệ châu đi!

Nói xong, Giang Tả liền tắt máy.

Sau đó hắn đi tới trước một cái sân, đây là chỗ ở của người ra ủy thác, hay còn gọi là cố chủ kia.

Gõ cửa một cái, đã có người mở cửa.

Là một trung niên đại thúc đầy phong độ.

- Phá Hiểu?

Giang Tả gật đầu, hắn không nói nhảm, hỏi thẳng:

- Cho tôi xem ảnh của đầu sủng vật đó.



Người này chính là người vừa nói chuyện điện thoại với Giang Tả, cũng chính là cố chủ kia.

Điểm này, Giang Tả có thể khẳng định.

Vừa tới, đã trực tiếp bắt đầu công việc, phong cách lôi lệ phong hành như thế, Cố Kiếm Sinh lần đầu gặp.

Nếu là những người khác, thế nào cũng phải chế giễu hắn hai câu trước đã.

Hy vọng, đối phương không giả bộ.

Nghĩ như vậy, Cố Kiếm Sinh liền lấy một tấm ảnh cho Giang Tả xem.

Giang Tả liếc qua một cái, lại lách qua người Cố Kiếm Sinh đi vào trong, ngay cả hình cũng không nhìn thêm một cái.

Hành động của Giang Tả khiến Cố Kiếm Sinh kém chút muốn đánh người, người này quá kiêu ngạo, không biết tôn trọng tiền bối a.

Cố Kiếm Sinh đã quyết định, nếu kẻ này chỉ là làm ra vẻ, vậy hôm nay đừng mong đứng mà đi ra ngoài, hắn muốn cho người trẻ tuổi này biết, làm việc ở tập đoàn Thiên Hòa cũng không dễ như vậy đâu.

Kiếm tiền, càng không dễ như thế.

Giang Tả cầm đồng xu mới kiếm được ở một cửa hàng trên đường, hắn đã chọn rấu lâu, đồng này là hắn cảm thấy thuận tay nhất.

Muốn tìm đồ, vậy phải có mục tiêu, hiểu càng rõ, thì tìm càng dễ, biết tên, biết tướng mạo, biết đặc thù, biết càng nhiều càng tốt.

Sủng vật của Cố Kiếm Sinh tên Tiểu Lê, là một con Bạch Sắc Hồ ly, đặc thù: Tam Vĩ Hồ ly.

Có câu, người phân Tam Lục Cửu đẳng, nhưng đây chỉ là người tự phân, không có ý nghĩa quá lớn.

Mà Hồ ly, lại thực phân Tam Lục Cửu đẳng, cái đuôi chính là thứ định tính.

Cửu Vĩ hồ không chỉ là đại diện tu vi, mà còn là đại diện thân phận, là quý tộc, vương giả trong Hồ ly, mạnh hơn các Hồ ly khác.

Mà con Hồ ly này chỉ có ba đuôi, chẳng qua chỉ có linh trí, thêm chút tư chất hơn Hồ ly bình thường.

Tìm được không khó, nhưng thiên phú ẩn náu này lại khá thú vị, Hồ ly bình thường không có thiên phú này, xem ra đầu Hồ ly này từng có kỳ ngộ.

Nếu như kỳ ngộ là một đặc thù, vậy rất dễ tìm, nếu kỳ ngộ là một loại bảo hộ, vậy khó tìm hơn.

Nghĩ tới đây, Giang Tả búng tay hất đồng tiền xu lên.

Là đặc thù hay bảo hộ, tiền xu rơi xuống sẽ rõ.

Cố Kiếm Sinh ở sau nhìn mà sửng sốt, hắn lần đầu nhìn thấy người tập đoàn Thiên Hòa nghiêm túc ném đồng xu như vậy, nếu tìm được, tối nay hắn ăn điện thoại thay cơm.

Có điều, nhìn cách Phá Hiểu tìm Tiểu Lê, hắn biết, bản thân nên đặt một giường bệnh hộ tên gia hỏa tên Phá Hiểu này rồi!

Dám đùa hắn? Nghĩ Cố Kiếm Sinh hắn dễ gạt sao?

Đồng xu bắt đầu rơi xuống, lúc rơi xuống bên cạnh Giang Tả, Giang Tả liền cầm lại đồng xu, khẽ nhếch miệng.

Hắn xoay người nhìn về phía Cố Kiếm Sinh, quan sát từ trên xuống dưới, nói:

- Tìm được!

Cố Kiếm Sinh sững sờ, tìm được? Ở đâu? Đùa hắn sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Kiếm Sinh liền trầm xuống, kẻ này tới gọi đòn sao!

Đối với việc Cố Kiếm Sinh đổi sắc, Giang Tả hồn nhiên không biết, tiếp tục nói:

- Lúc đồng xu rơi xuống, chính là lúc đầu Hồ ly kia hiện thân, bắt được hay không tôi không chịu trách nhiệm, anh chuẩn bị chưa?

- Nếu không tìm được cái bóng của Tiểu Lê, cậu sẽ biết hậu quả trêu chọc tôi là như thế nào!

Giang Tả nói:

- Không nên động, bắt đầu.

Sau đó, đồng xu lại bay lên.