Chương 38: Tôi Không Có Nhiều Thời Gian

- Cướp thì cướp, nơi này rồng rắn lẫn lộn, biết ai cướp của ai? Không muốn chết thì đem Nguyệt Liên hoa giao ra đây.

Một trong bốn người kia nói.

- Sư muội, muội đi trước, huynh ở lại cản họ!

Văn Hâm nói.

Đúng, chính là Văn Hâm cùng sư muội Hồng Ngọc của hắn.

Giang Tả có chút khó làm, hắn thực không muốn cướp đồ của Văn Hâm.

Nhưng hắn không có thời gian kéo dài.

Hồng Ngọc do dự một chút:

- Thôi, cho bọn họ đi.

Sau đó Hồng Ngọc thực sự ném Nguyệt Liên hoa qua, sau đó nói:

- Giờ chúng tôi đi được rồi chứ?

- Đi? Mấy vị nghĩ nhiều rồi? Cướp đã cướp rồi, chẳng lẽ chỉ cướp một đóa hoa? Có gì trong người, đem hết ra đây!

- Các người!

Nhưng còn không chờ Hồng Ngọc nói, Giang Tả đã trực tiếp xuất hiện, vừa hay, hắn còn không biết nên cướp thế nào đây.

Giang Tả cũng không định che giấu, nên vừa xuất hiện thì hai người Văn Hâm liền nhận ra.

Hai người sửng sốt.

Bốn người còn lại cảnh giác:

- Đạo hữu, muốn làm gì?

Giang Tả đi về phía họ, nhàn nhạt nói:

- Tôi muốn Nguyệt Liên hoa.

Bốn người khẽ cau mày, một người trong đó cười nói:

- 1.3? Đầu óc cậu không có vấn đề chừ? Bốn người chúng tôi đều là 1.5. Chịu chết thì cũng không cần vội vậy chứ?

Giang Tả không dừng bước:

- Tôi không có nhiều thời gian!

- Chạy đi đầu thai sao?

Lúc này, Văn Hâm cũng hô:

- Đạo hữu, đừng xung động, cậu không phải đối thủ của họ.

Hồng Ngọc cũng âm dương quái khí nói:

- Đúng là chưa trải sự đời, không biết tại sao sống được tới giờ nữa.

Nhưng lúc này, Giang Tả đã tới gần bốn người kia.

Bốn người tự nhiên cũng không khách khí, dự định trực tiếp gϊếŧ Giang Tả. Mà Giang Tả vừa tới gần họ, cũng trực tiếp tấn công một người trong đó.

Trong lúc đánh nhau, Giang Tả không thích nói nhiều.

- Tìm chết!



Một người khinh miệt nói, sau đó liền muốn tóm lấy Giang Tả.

Nhưng Giang Tả sao có thể để bị bắt?

Nháy mắt né tránh công kích của người kia, Giang Tả vọt tới bên cạnh đối phương, Hàn Nguyệt đao đã xuất hiện trong tay.

Không chút do dự, một đao vạch qua cổ đối phương.

Giang Tả xuất chiêu, chỉ thích tất sát.

Người kia thất kinh, hắn muốn hoàn thủ, nhưng có vẻ như không kịp.

Cong, ngay khi Giang Tả sắp gϊếŧ đối phương, một người khác đã phản ứng kịp, giúp hắn cản lại một đao của Giang Tả.

Giang Tả không chút dừng lại, quay đao đâm về phía tim người ban đầu.

Người kia tỉnh hồn lại, nháy mắt muốn tránh đao của Giang Tả.

Nhưng không kịp.

Phốc!

Đao trực tiếp vào tim, Giang Tả không chút động sắc, rút đao gϊếŧ hướng người khác, đám người đã kịp phản ứng, Giang Tả không có thời gian kéo dài, kéo dài sẽ thành nguy hiểm.

Người kia dù không né tránh được, nhưng tránh được chỗ yếu hại.

Hơn nữa Hàn Nguyệt đao còn có độc, người kia tạm thời mất chiến lực.

Giang Tả lấy một chọi ba, không ngừng công kích, căn bản không cho bất luận kẻ nào cơ hội phản kích.

Đao đao trí mạng, đao đao khiến người kinh sợ.

Ba người chính diện chống lại Giang Tả, nhưng chỉ có thể bị động cùng phòng ngự.

Giang Tả công kích rất nhanh, nhanh tới mức đám người khó thể tiếp tục.

Ai nấy đều sợ mất mật, chỉ cần thất thủ một lần, ba người sẽ chết một.

Cảm giác như vậy, thực khiến bọ họ điên cuồng.

Một hòi sau, người cầm Nguyệt Liên hoa rốt cục không kiên trì nổi nữa, hắn kinh hoảng ném Nguyệt Liên hoa ra.

- Hoa này chúng tôi không cần nữa, cho cậu!

Ném hoa ra ngoài, quả thực khiến Giang Tả thả chậm tốc độ công kích.

Sau đó ba người liền tìm đường chạy đi.

Bọn họ không muốn gặp lại Giang Tả nữa, tu vi 1.3, gạt người!

Đám người đã bỏ hoa lại, Giang Tả tự nhiên không muốn tốn thêm thời gian, huống chi đánh nữa, hắn cũng không tiện.

Sau đó Giang Tả quay người, phát hiện Nguyệt Liên hoa đã bị vị sư muội kia tiếp được.

Giang Tả lạnh lùng nhìn đối phương, Hồng Ngọc sợ mất mật, không dám đấu dũng với Giang Tả.

Bởi, người trên đất kia đã chết.

Người này chỉ có tu vi 1.3 sao?

Hồng Ngọc có chút cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, lúc trước đã thiếu chút động thủ với người này rồi, nếu như không phải sư huynh của cô ngăn cản, chẳng phải giờ cô đã chết?

- Tôi không có thời gian!



Giang Tả từ tốn nói, giọng nói không có bất luận tâm tình.

Nếu như người này không đem Nguyệt Liên hoa trả hắn, hắn không ngại tự mình cầm về.

Lúc này, Văn Hâm không chút do dự cầm lấy Nguyệt Liên hoa, đưa tới cho Giang Tả:

- Đa tạ đạo hữu cứu giúp, đây là hoa của đạo hữu. Trước đây sư muội tôi có chút đắc tội, chúng tôi có chút Linh thạch…

Giang Tả nhận lấy Nguyệt Liên hoa, sau đó quay người rời đi.

Chờ Giang Tả rời đi, Văn Hâm mới thở nhẹ:

- Còn may vị đạo hữu này dễ nói chuyện.

Hồng Ngọc khinh bỉ, loại người này cũng gọi là dễ nói chuyện? Cái mặt như cương thi là có ý gì? Cho rằng bản thân là tiền bối thật sao?

Coi như Giang Tả có thể đánh nhau vượt cấp, nhưng tu vi chỉ có 1.3, chừng tuổi đó mà còn 1.3, cũng không phải người xuất sắc gì.

Giang Tả thu Nguyệt Liên hoa lại, nhìn thấy Nguyệt Liên hoa, hắn liền nhớ tới Nguyệt Liên Thánh địa, nhưng Nguyệt Liên hoa cùng Nguyệt Liên Thánh địa, không có quan hệ cái lông.

Hiện hắn đã càng lúc càng tới gần chỗ vụ nổ, phát hiện phụ cận đã có rất nhiều người, có điều chủ yếu là tới xem náo nhiệt, hoặc có thể nói là tới chờ đυ.c nước béo cò.

Một đường đi tới, hắn phát hiện người áp chế tu vi không ít, với tu vi 1.3 của hắn, không tạo thành động tĩnh gì.

Nếu như theo lý thường, hắn đúng là không cướp được của người khác.

Có điều, Giang Tả cũng không có ý nhượng bộ, chưa thấy tình huống thực tế, hắn sẽ không lui.

Lo lắng duy nhất của hắn, chính là chẳng may gặp Tô Kỳ mà thôi.

Lúc này Giang Tả lại thấy điện thoại rung lên, lấy ra nhìn xem, là Xích Huyết Đồng Tử nhắn tới:

- @Phá Hiểu đạo hữu, tôi đã hỏi qua, đúng là Nhật Viêm thạch xuất thế, nhưng Nhật Viêm thạch chỉ là bạn sinh thạch thôi, chứ đưa tới bạo động là Vạn Hoa linh quả. Chờ một chút, tôi gửi ảnh tới.

Sau đó Giang Tả liền thấy một tấm ảnh.

Trên bản đồ vẽ một nhóm dây leo lớn, dây leo rất nhiều, mà trung tâm là một mảnh lá cây đủ màu, trung tâm là một viên linh quả vạn sắc.

Vạn Sắc linh quả cũng gọi là Vạn Hoa linh quả, nghe nói là lấy hơn mười ngàn đóa linh hoa mà trồng thành trái cây.

Mà dám dây leo này, chính là nơi trồng linh hoa.

Dây leo hấp thu đám linh hoa kia, sau đó sinh ra Vạn Hoa linh quả.

Mà thứ Giang Tả để ý, đó chính là viên đá màu cam bên cạnh Vạn Hoa linh quả, đó chính là Nhật Viêm thạch.

Quả nhiên chỉ là bạn sinh thạch.

Ma Tu Mặc Ngôn:

- Phá Hiểu đạo hữu, tôi cũng có một tấm bản đồ, cho anh xem một chút.

Mặc Ngôn gửi tới một tấm bản đồ toàn cảnh, trong bản đồ cũng vẽ dây leo, nhưng có thể thấy được tình huống xung quanh.

Dây leo mọc trong hồ, trên hồ có không ít cọc gỗ, tựa như có thâm ý.

Ma Tu Mặc Ngôn:

- Bọn họ cảm thấy, đây có thể là trận pháp, cho nên còn chưa có ai đi lấy đồ.

Xích Huyết Đồng Tử hiếu kỳ:

- Sao lại đổi lại tên rồi?

- Không hiểu ra? Ra khỏi nhà, nơi này không ít Ma tu, không thể để mất thanh danh được, Ma tu sẽ khiến người nhượng bộ lui binh, cho nên bây giờ các người phải gọi tôi là Ma tu.