Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 19: Cách Dùng Tiên Thiên Nhị Khí

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tịnh thổ của người chết, người sống chớ vào, kẻ vào ăn thịt, gặm xương, uống máu!

Giang Tả nhàn nhạt nói:

- Vượt qua biên giới vực sâu, đồng nghĩa tiến vào Tịnh thổ của người chết, không chết không thôi.

- Việc này sao mày không nói sớm?

Húc Đông rống giận:

- Nếu mày nói sớm, chuyện vừa rồi đã không xảy ra? Mày chỉ có tu vi 1.1, có tin bọn tao gϊếŧ mày luôn không?

Sắc mặt Giang Tả lạnh xuống:

- Mấy vị còn không gϊếŧ được tôi, nhưng tối lại gϊếŧ được mấy vị. Không nên coi sự nhẫn nại của tôi thành kiêu ngạo của mấy người, mấy người chết hay không, không ảnh hưởng tới tôi.

- Ha ha ha…

Húc Đông nộ hỏa công tâm:

- Một tên gia hỏa Nhất giai, mày lấy đâu tự tin đó? Dùng một tay của mày để bồi thường đi!

Nhưng Giang Tả đã động trước, trong nháy mắt đã tới cạnh Húc Đông, mà Húc Đông cũng không phải kẻ ngu, sao có thể mặc cho một người tu vi 1.1 làm càn?

Ngay khi hắn định phản kích gϊếŧ Giang Tả, hắn đột nhiên phát hiện, hắn không thể động.

Mà kiếm của Giang Tả đã vạch qua tay hắn.

Cánh tay bay vào trong Thâm Uyên.

- A a a a, mày, tao gϊếŧ mày!

Vừa nói, Húc Đông liền muốn liều mạng với Giang Tả.

Giang Tả nhấc kiếm lạnh nhạt nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt này khiến nội tâm Húc Đông run lên, sau đó cả người rùng mình tỉnh lại, hắn sợ, hắn lại sợ tân thủ tu vi 1.1 này.

Giang Tả buông kiếm xuống:

- Còn dám làm ồn, đừng trách tôi tiễn các vị đi trước một bước.

Nói mạnh miệng như vậy, nhưng nội tâm Giang Tả cũng thở dài một hơi.

Hắn dám xông vào nơi này, đó là vì hắn còn một tấm bài tẩy, đó chính là Tiên Thiên nhị khí.

Tiên Thiên Hỗn Độn khí, trời sinh có kỹ năng.

Đó chính là Phong ấn.

Đồng giai cơ hồ không thể giải, vượt cấp thì yếu bớt, nhất là cách đại cảnh giới thì chỉ có thể giới hạn trong nháy mắt.

Nhưng với năng lực của hắn, nháy mắt là đủ rồi.

Nhưng Phong ấn này cũng có mặt trái, đó là dùng một lần sẽ bớt một căn Tiên Thiên khí, cần một tới ba ngày mới khôi phục được.

Một khi không có Tiên Thiên nhị khí, hắn lại không thể tu luyện, cho nên không tới lúc mấu chốt, hắn căn bản không muốn dùng.

Bây giờ dùng, chỉ muốn để đám người này yên tĩnh lại mà thôi.

Hắn không muốn, làm gì cũng bị quấy rầy.



Thủy Kỳ Lân Nha Nha có chút kinh ngạc nhìn Giang Tả, nó cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng người này nhất định là có bí mật.

Tây Môn Linh Lung cũng thấy ánh mắt Giang Tả, cô có chút sợ hãi.

Nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh đám Húc Đông:

- Tôi có thuốc đây, có thể để mấy người ổn định nhanh hơn chút.

Lúc này, ba người còn đang khϊếp sợ, bọn họ đều có tu vi Nhị giai, thế mà lại bị một người tu vi 1.1 chấn nhϊếp.

Nói ra, đúng là khiến người cười rụng răng.

Nhưng Húc Đông cũng nhịn xuống, cả đám không dám nói gì thêm,

Vừa rồi nếu không phải Giang Tả nương tay, thì thứ rơi xuống là đầu Húc Đông mới phải.

Bây giờ, tu vi 1.1 cũng có thể lợi hại vậy sao? Bọn họ luyện sai rồi sao?

Thùy Kỳ Lân Nha Nha hỏi:

- Bây giờ chúng ta làm gì?

- Đi tới!

Giang Tả từ tốn nói.

Sau đó hắn liền ném tiền xu.

Vật cực tất phản, Tịnh thổ này cũng là một loại trận pháp thiên nhiên, Trận pháp không có thứ gọi là chết chắc. Thập tử thì có, nhưng bách tử, thiên tử, vạn tử… cũng sẽ có nhất sinh, chẳng qua tỷ lệ này thấp tới đáng sợ mà thôi.

Mọi thứ nhìn thấy đều không có khả năng, muốn nắm bắt cửa sinh quá khó.

Lấy thực lực hiện của Giang Tả, hắn không tìm được cửa sinh, nhưng không có thực lực thì hắn có năng lực khác, năng lực này tương tự may mắn, đó chính là Huyền học.

Có thể biến không thể thành có thể, cũng chính như lúc này.

Tiền xu rơi xuống dưới, sau đó bắt đầu lăn đi, cuối cùng lăn tới mép vực.

Dưới ánh mắt chăm chú của cả đám, hai mắt kém chút lồi cả ra, đồng xu lại lơ lửng trên không, hơn nữa cũng không hề bị công kích, chẳng lẽ bởi nó là vật chết sao?

Giang Tả không nhìn đám người, một cước đạp tới bên cạnh đồng xu, sau đó nhặt lại đồng xu.

- Xoay người nhìn về phía Thủy Kỳ Lân:

- Theo ta, nếu trước khi ta rời khỏi vực sâu, ngươi còn không đuổi kịp, vậy tự nghĩ biện pháp đi.

Trong ánh mắt kinh hoàng, đám người nhìn thấy Giang Tả đạp không đi về phía đối diện.

Tây Môn Linh Lung nhìn về phía Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân cũng có chút do dự khó quyết, xương trắng dưới kia thực sự quá khủng bố.

Cuối cùng Côn Thái nói:

- Đuổi theo đi, ở lại là chết, tiến mới có khả năng sống.

Lúc này đám người mới phát hiện, đường đi vào đã biến mất, tựa như chỗ bọn họ đứng mới là điểm bắt đầu.

Giang Tả một mực đi về trước, càng đi lại càng kinh ngạc, nơi này không ở được, tuyệt đối phải nhanh chóng rời đi.



“Không biết là vì sao, nơi này lại bị chiến trường Viễn Cổ bắt đầu hấp thu, hẳn là do Linh bài đã bị lấy đi, chẳng lẽ người kia đã lấy được đồ rồi?”

Giang Tả không xác định, bởi hắn không cầm Linh bài.

Nhưng nếu người kia vẫn còn, theo lý thì nơi này không biến hóa như vậy mới được.

“Cần phải nhanh chân hơn.”

Giang Tả nói với đám người phía sau:

- Tôi tăng tốc, không theo kịp thì vĩnh viễn ở lại đi.

Sau đó Giang Tả liền nhanh chóng di chuyển.

Đám Tây Môn Linh Lung vốn còn sợ không kịp, nhưng phát hiện lại vô cùng nhẹ nhõm đi qua.

Dù sao đối phương mới chỉ có tu vi 1.1, có nhanh cũng không thể nhanh hơn họ.

Tu vi của Tây Môn Linh Lung đạt tới 1.4 a.

Người khác càng không cần phải nói, ba người đều đạt tới Nhị giai.

Từ Thanh oán hận nhìn Giang Tả, nếu như có thể, cô thực muốn gϊếŧ đối phương tại đây.

Giang Tả không chút biểu tình quay đầu nhìn lại, Từ Thanh lập tức bị dọa giật mình, vội cúi đầu đi, bản thân lại bị 1.1 dọa lui.

Nhưng Giang Tả căn bản không nhìn Từ Thanh, hắn nhìn đường phía sau, đường phía sau đã nhanh chóng biến mất.

“Xem ra không còn thời gian nữa, đáng tiếc còn muốn cướp cái không gian pháp bảo kia, bây giờ bảo mệnh quan trọng hơn.”

Quyết định xong, Giang Tả cũng không nghĩ nhiều nữa, dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, tiếp đó bước lên bờ.

Nơi này có một cây trụ đá lớn, là một chỗ trung chuyển.

Khi Giang Tả vừa đến, một bóng người cũng từ hướng ngược lai lao ra.

Giang Tả lao tới, đối phương cũng lao tới, Hiệp Lộ Tương Phùng Dũng Giả Thắng, Giang Tả xông về phía đối phương, đối phương cũng tung sát chiêu.

Không chút do dự, Tiên Thiên nhất khí liền quấn lấy đối phương, tiếp đó Giang Tả huy kiếm chém thẳng yếu hại của người kia.

Ầm!

Giang Tả trực tiếp bị đẩy lui, mà pháp bảo hộ mệnh trên người người kia cũng vỡ vụn.

Lúc này, đám Thủy Kỳ Lân cũng đã đi qua.

Lần này, áp lực đối với người đối diện liền lớn hơn, đối phương không hề động, Giang Tả cũng sẽ không động thủ.

Hắn đã không cách nào chiến thắng người này.

Đối phương là một thanh niên khá anh tuấn, người này vẫn có chút sợ hãi nhìn Giang Tả, vừa rồi hắn kém chút bị gϊếŧ a!

Hơn nữa, đối phương chỉ có tu vi 1.1, đúng là quá tà môn?!

- Đừng xung động, các vị, có gì thì nói, nơi này đang không ngừng biến mất, lãng phí thời gian thì ai cũng không thoát được đâu. Không tin, các người nhìn thử sau lưng thì thấy.

Người kia lập tức nói.

Mấy người Húc Đông quay sau mới phát hiện, phía sau đang không ngừng biến mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »