Chương 9 : Cho Cậu Ăn Đó

Gần đây hình như thư viện có rất ít học sinh đến, trước kia Lâm Phàm mơ hồ, rõ ràng trong trường có thư viện còn lớn hơn, vì sao xây một thư viện độc lập ở học viện Vật Lý.

Sau này mới biết rằng, một học sinh tốt nghiệp ở đây phát tài rồi, trở về quyên góp xây thư viện, sau đó trực tiếp trở thành nơi trưng bày.

Thật ra Lâm Phàm cảm thấy cũng không tệ, nếu không thì chính mình không có nơi đi làm, sự tồn tại của nó đã giải quyết không ít vấn đề việc làm cho các lãnh đạo thân thuộc.

Đại khái ngồi nửa tiếng, cũng không thấy một học sinh đến đây, dứt khoát trèo lên bàn nằm ngủ, cũng không biết qua bao lâu…liếc nhìn thời gian một chút, thế mà lại 12 giờ rưỡi rồi, mặc dù nhà ăn vẫn còn cơm, nhưng trên cơ bản vẫn là những món còn sót lại.

“Tại sao không gọi tôi chứ?” Lâm Phàm cảm thấy nhân duyên của mình cũng không tệ mấy, đáng tiếc hắn đề cao bản thân quá…không có ai gọi hắn dậy cùng đi ăn, cũng đúng…trong mắt nhiều người, Lâm Phàm giống một người không tương tác với bất kì ai, đến ở một mình…Về điểm này chính Lâm Phàm cũng tự nhận.

Sau khi trải qua hai đoạn cuộc đời, có lẽ đã mở ra cảm ngộ cuộc sống hoàn toàn mới, trong cuộc đời những thứ xán lạn nở rộ, cuối cùng cũng phải dùng cô độc để trả lại, cuộc đời có thể là cuộc hành trình đơn độc, một người thành thục không phải giỏi về giao thiệp, mà là học được sống chung với cô đơn một cách hòa bình.

Trầm tư một lát, Lâm Phàm quyết định ra ngoài ăn McDonald, bởi vì hôm nay thứ tư là ngày sale của McDonald, thuộc về ngày sale nên điên cuồng giảm giá…Sau ngày ngày ăn mì ăn liền, dù là người cứng rắn cũng sẽ cạp đất mà ăn.

Gần đây một tiệm McDonald ở gần trường học, không phải là vị trí rất xa, đại khái chỉ cần đi gần 10 phút là đến, Lâm Phàm liền đến McDonald…lúc này người không nhiều, còn có rất nhiều chỗ có thể ngồi.

“Xin chào.”

“Hai burger đùi gà nướng, hai cánh gà cay và một lon coca lớn” Lâm Phàm nói với nhân viên phục vụ: “Lại thêm một phần khoai tây chiên, hơi giòn một chút nhé.”

“Nếu là khoai tây chiên…ngài cần phải đợi mấy phút, được không ạ? ”

“Được!”

“Vậy tới lúc đó tôi sẽ gọi ngài ạ.”

Rất nhanh, hắn lấy thức ăn buổi trưa nay, trừ phần khoai tây chiên đang làm, sau đó chọn đại một góc, mở quá trình vui vẻ của chính mình với McDonald, nói thật thì…rất lâu chưa ăn loại thức ăn này, không ít người nói những thứ này thuộc về thực phẩm rác, thế nào…mà mùi vị ngon quá ta!

Hút một ngụm coca, đang chuẩn vị cắn một miếng đùi gà, bỗng nhiên phát hiện bên đường có bóng dáng quen thuộc xuất hiện, vừa hay chầm chậm hướng về phía tiệm McDonald mà hắn đang ở…không sai, người này chính là Liễu Vân Nhi.

Tình huống gì đây?

Sao lại gặp cô ta thế?

Đầu Lâm Phàm đột nhiên to ra, tại sao mình lúc nào cũng có thể gặp được đầu tủ lạnh…

Để tránh cho lúng túng khi ánh mắt chạm nhau, Lâm Phàm cẩn thận từng li từng tí di chuyển cái mông, điều chỉnh chỗ ngồi thấp hơn, kết quả…ai mà biết được Liễu Vân Nhi bưng khay thức ăn, vậy mà trực tiếp ngồi thẳng vào ghế bên cạnh, Lâm Phát suýt chút nữa bị tức chết.

Ôi trời!

Làm sao đây?

Lâm Phàm dùng tư thế ngồi cực kì xoắn, ăn bữa trưa của mình..có điều tốc độ so với trước kia chậm hơn rất nhiều, mỗi một miếng hamburger đều có cảm giác giày vò.

Nói lý lẽ chút, rõ ràng có nhiều chỗ trống như thế, tại sao cứ một mực lựa chọn chỗ này?

Lúc này, Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện, chính mình còn một phần khoai tây đang chiên, sau khi chiên xong chắc chắn cần tự mình đi lấy, đến lúc đó không tránh được nhận ra nhau.

Bỗng nhiên, nhân viên phục vụ hướng chỗ Lâm Phàm hô: “Khoai tây chiên của anh xong rồi ạ!”

“...”

“Tới đây tới đây!”

Lâm Phàm ngượng ngùng đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Liễu Vân Nhi, đi về trước lấy thức ăn…cả đoạn đường này quỷ mới biết được Lâm Phàm đi qua đây thế nào, dù sao Liễu Vân Nhi biết rằng sau người mình lúc nãy là người đang đi bên trên kia, ánh mắt của cô chứa đầy sát khí nhàn nhạt.

Nói lý lẽ thì…các anh cũng không muốn nghĩ đâu!

Mà từ thời gian và thứ tự bên trên mà nói, là chính cô đến tiếp cận.

Mang theo nhiều tâm trạng sợ hãi, Lâm Phàm lấy được túi khoai tây chiên của mình, chưa đi được mấy bước…phát hiện phần khoai tây chiên này còn thiếu gì đó, xông đến chỗ nhân viên phục vụ nói: “Hình như chưa có rắc muối này.”

“Ô!”

“Ngại quá ngại quá…quên mất.” Nhân viên phục vụ kia có chút ngượng ngùng, lấy lại túi khoai tây chiên từ Lâm Phàm, rắc muối thêm cho hắn.

Tuy nhiên, ngay khi hắn quay đầu, Lâm Phàm thấy một nhân viên của McDonald, mang bữa trưa chưa ăn xong của chính mình bưng đi, sau đó đổ vào trong thùng rác…Một thời gian, Lâm Phàm có chút sững sờ, muốn tức giận cũng không được.

Lâm Phàm đứng tại chỗ không biết làm sao, liếc nhìn túi khoai tây chiên trên tay, đột nhiên xuất hiện một chút bi thương.

Dường như bị cả thế giới vứt bỏ rồi…

Vốn dĩ gặp tình huống này, có thể kêu McDonald làm lại phần khác, bởi vì đây hoàn toàn là lỗi lầm của bọn họ, nhưng Lâm Phàm không làm như vậy…bây giờ cái xã hội này ai mà không thiếu bữa cơm, mà đó là sự đồng hành sau khi một mình hứng chịu áp lực có cảm giác cô độc thiếu thốn.

Thôi bỏ đi…

Một ngày xui xẻo!

Lâm Phàm một bên ăn khoai tây chiên, một bên chuẩn bị trở về chỗ ngồi của mình, nhưng đến khi mông vừa ngồi xuống, hắn liền cảm thấy hối hận…

Tôi…

Tôi mất trí rồi sao?

Trực tiếp đi luôn không được à? Sao lại trở về rồi? Trở lại để chịu đựng không khí ngột ngạt này sao?

Đây không phải là thô lỗ à!

Liền ngay lúc này, một chiếc hamburger đang xê dịch đến bên cạnh Lâm Phàm.

“Ăn nó đi!”

Giọng nói có chút lạnh giá, không có cảm tình gì.

Lâm Phàm sửng sốt một lát, nhìn Liễu Vân Nhi đang uống cà phê, từ trên mặt cô không nhìn ra chút biểu cảm nào, vẫn là lạnh lùng như thế.

“Vậy tôi ăn mất rồi, cô ăn cái gì?”

“Thôi vậy thôi vậy…Tôi không đói, cô tự mình…” Lâm Phàm chưa nói xong, liền bị Liễu Vân Nhi thô bạo cắt đứt.

“Sao anh phí lời thế?”

“Để anh ăn thì ăn đi!” Liễu Vân Nhi mặt không biểu cảm nói : “Ăn hết!”

Ăn thì ăn, ai sợ ai chứ!

Lâm Phàm xé mở hamburger, mạnh mẽ cắn một miếng, hay đừng nói.. hơi ấm còn dư lại trong chiếc hamburger, lần nữa làm ấm áp mối quan hệ với lạnh lùng ngay lúc này.

Thời khắc này, Lâm Phàm sinh ra một loại rung động, hắn muốn giải quyết triệt để mâu thuẫn với Liễu Vân Nhi, thật ra…người phụ nữ này xem ra rất lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn là lương thiện.

“Một miếng một trăm, tự tính đi.” Liễu Vân Nhi bất thình lình thốt lên một câu như vậy.

“Khụ khụ!”

“Khụ khụ khụ!”

Lâm Phàm lập tức bị nghẹn, vội vàng đấm vào ngực mấy cái, không dễ dàng gì mới nuốt xuống, ngay sau đó…giận dữ nhìn chằm Liễu Vân Nhi, chất vấn: “Nghề phụ của cô có phải cướp bóc không thế? Muốn tiền thì không có đâu, có một mạng đây! Cô tự xem mà làm. ”

“Tôi đùa ấy mà.” Liễu Vân Nhi vẫn trưng ra cái mặt tủ lạnh, có điều giọng điệu có thay đổi đôi chút, lời nói mang theo niềm vui phát ra từ nội tâm, dường như đã thỏa mãn được sở thích xấu xa của mình.

“Cô...”

“Tôi...”

Lâm Phàm vò đầu bức tóc, trong lòng phát ra cuồng loạn, nhưng bất lực chẳng thể làm gì…hành hạ hắn đến quá sức rồi.

Tạo nghiệp nhé!

Toàn thế giới nhiều người như thế, sao lại mình nhất định phải quen biết cô ta?