Chương 6: Nói Chuyện Đúng Trọng Điểm, Gửi Tới Đây!

Cuộc đời có lẽ khó có điều bất ngờ cho Lâm Phàm, nhưng vẫn luôn tặng những điều kinh ngạc cho hắn, bắt đầu từ lúc đυ.ng phải người phụ nữ này, sau đó đối tượng xem mắt là cô ta…Lần này bản thân đã trải qua những việc không tầm thường rồi, kết quả…vạn vạn không ngờ đến rằng, người phụ nữ này lại sống đối diện nhà mình.

Được thôi,

Có lẽ thế giới chính là trùng hợp đến như vậy.

Nhưng nào ai biết được, ngay cả công việc cô ta cũng không bỏ qua, hai người vậy mà học cùng trường đại học, đi làm cùng chi nhánh, chỉ có thân phận là cách biệt hơi lớn.

Vừa nhớ đến sáng hôm nay, người phụ nữ tủ lạnh kia xông đến chỗ mình nói…Tôi sẽ khiến anh hối hận!

Đầu Lâm Phàm liền bắt đầu đau đớn, nhưng trên thực tế…đối phương thật sự có thể tìm phiền phức cho mình, thử hỏi…một người là giáo sư, mà người kia chỉ là nhân viên tạm thời cho thư viện, chỉ cần tiết lộ với lãnh đạo chi nhánh, căn bản người cần đi chính là mình.

Thực ra Lâm Phàm tiếp nhận phần công việc này, chủ yếu là nhàn nhã…ngoài ra được bao phần cơm trưa, nếu như chính mình đi tìm một quan hệ, mấy năm sau liền có thể trở thành nhân viên chính thức rồi, không chỉ nắm giữ được trợ cấp nhà ở, trợ cấp tiền ăn, trợ cấp giao thông, trợ cấp nhiệt độ… hơn nữa còn có thể nhận được quỹ đảm bảo nhà ở.

Tương lai chỉ cần đơn giản không cần quá tốt, nhưng lâu ngày tất cả chỉ là bong bóng, vừa đυ.ng đã vỡ.

Thời gian buổi trưa,

Lâm Phàm đều rơi vào trạng thái kiểu sợ hãi lại mơ màng, quỷ mới biết làm sao vượt qua được, dù sao còn có mười phút nữa là bắt đầu ăn cơm rồi, lặng lẽ đem ra thẻ bài tự chế, đặt nó lên bàn của mình, bên trên viết…đang nghỉ ngơi, chính là đơn giản và rõ ràng như thế.

Lâm Phàm có một ưu điểm, từ trước đến nay không hề bao biện cho việc mình lười biếng, hắn cứ bướng bỉnh như thế, lười biếng cũng lười theo cách quang minh chính đại.

Cầm theo thẻ nhân viên, Lâm Phàm đi đến nhà ăn gần đó, ở đại học này có tổng cộng tám nhà ăn, mà các món ăn ở tám nhà ăn này đều không giống nhau, nhưng mà… cốt lõi của nó đều giống nhau.

Ngay lúc Lâm Phàm đang cầm dĩa xếp hàng, ngẩng đầu nhìn khẩu hiệu chỗ phát món ăn, ví dụ như thức ăn trong đĩa đều là sự khổ cực, hoặc là lãng phí đáng xấu hổ gì đó, trong lòng có một loại tức giận không nói nên lời.

Châm biếm!

Thật là một tên trộm đi châm biếm!

Mặc dù đều biết lãng phí đáng xấu hổ, tại sao không thể nấu ngon hơn đi?!

Đối với nhà ăn của trường, Lâm Phàm đều là tức một bụng, thực ra món làm khó ăn tí cũng được, nhưng nhà ăn không thể mời những người có cơ thể khỏe mạnh đến làm việc à? Chú này….mỗi người phát món ăn đều bị Parkinson, chỉ cần phát thức ăn là không ngừng run…run cũng được đi, quan tâm một chút đến nhóm người yếu đuối vậy, nhưng những chú chuyên môn mang thịt ra cũng đang run.

Không lâu, đến lượt phát thức ăn cho Lâm Phàm, nhìn những món ăn xung quanh trước mắt, tùy tiện gọi hai món chay và một món thịt, dù sao những gì hắn học tập ở nhà ăn là không đáng ôm hy vọng gì rồi, chỉ xin được no thôi!

Đợi đến khi Lâm Phàm được phát xong thức ăn, chỗ ngồi trong nhà ăn đã không còn nhiều, sau đó tìm vị trí ở một góc dựa vào, một người ngồi ăn yên lặng ở đó, nhưng ăn được một nửa, đột nhiên một tên béo đi tới, bưng bốn phần thịt một phần chay đến bàn ăn, ngồi đối diện Lâm Phàm.

“Anh Lâm!”

“Hôm nay ăn uống có vẻ healthy hế?”Tên béo trước mắt ha ha nói: “Hay là...chia anh một phần thịt lớn ?”

Người đang nói chuyện này là Lương Húc Siêu, sinh viên năm ba khoa Vật Lý, quen biết với cậu ta cũng chỉ là ngoài ý muốn, khi Lâm Phàm đang chơi nữ thú nhân chiến sĩ, dựa vào máy thay đổi giọng nói lừa không ít kim tệ trên người Lương Húc Siêu, sau đó hai người trong cuộc trò chuyện ở một lần chơi game, phát hiện là học cùng trường.

Có điều tên Lương Húc Siêu này trời sinh tính tình thoải mái, không phải vì Lâm Phàm là ‘Đại lão giả nữ’ mà tức giận, ngược lại quan hệ của hai người vẫn luôn không tệ, không chỉ ở cùng công hội, còn là chúng nhóm đánh phó bản.

“Không cần.”

“Gần đây giảm cân.” Lâm Phàm khá thích ăn thịt, chỉ là thịt ở nhà ăn của trường không ngon.

“Anh Lâm!”

“Hôm nay một vị giáo sư nữ sẽ đến, dạy trong cơ sở vật lý về cơ học lượng tử, đồng thời cũng mang theo nhóm nghiên cứu khoa học trong học viện” Lương Húc Siêu nghiêm túc nói: “Mới 28 tuổi…mà giỏi như thế rồi, có điều cái người này… có chút không hợp tình người.”

Còn không à!

Tủ lạnh thì có cảm tình gì chứ!

Chỉ biết làm lạnh!

Lâm Phàm liếc mắt nhìn tên béo, tò mò hỏi:“Sao lại nói không hợp tình người ?”

“Thấy rõ xui xẻo luôn.”

“Buổi trưa là tiết vật lý về cơ học lượng tử của cô ấy, vốn dĩ tưởng rằng ngày đầu tiên giáo sư mới đến dạy, cũng là tùy tiện dạy gì đó thôi, kết quả thì sao…xem tiến độ nửa giờ trước, đánh giá chúng tôi với các vị giáo sư trước một trận .”

Nói đến đây, Lương Húc Siêu thở dài: “Sau đó cho chúng tôi thời gian hai ngày, giải quyết một câu hỏi…nếu như giải quyết không được, điểm số hằng ngày của tất cả mọi người liền không đạt tiêu chuẩn.”

Trời ạ!

Người phụ nữ này quá ác độc rồi!

Có điều liên tưởng đến dáng vẻ của Liễu Vân Nhi, Lâm Phàm cũng liền vui vẻ trở lại… cái này với hình tượng toàn thể của cô ta rất phù hợp.

“Lạnh quá rồi!”

“Đơn giản là lạnh thấu rồi.” Lương Húc Siêu haizz một tiếng lại thở dài nói: “Anh Lâm…làm sao đây?”

“Sao mà tôi biết được chứ!”

“Tôi chỉ là một nhân viên tạm thời của thư viện.” Lâm Phàm căn bản không muốn sinh ra bất kì quan hệ gì với Liễu Vân Nhi, tự mình ăn cơm trưa, sau một lúc…nói: “Kiếm những giáo sư khác đi.”

“Vô dụng thôi!”

“Chúng tôi có thể nghĩ ra cách giải quyết, cô ta không nghĩ tới sao?” Lương Húc Siêu nói:“ Phỏng chừng đã chào hỏi từ sớm rồi.”

Thở dài một lúc, Lương Húc Siêu vẫy vẫy đầu, sau khi đem phiền não đều quăng hết đi, điên cuồng múc cơm, tốc độ ăn cơm của cậu ta rất nhanh, so với Lâm Phàm nhai kỹ nuốt chậm, nói thẳng là tốc độ ánh sáng.

“Anh Lâm!”

“Tôi cùng với các nam sinh trong lớp, dự định đi tìm trong khoa, các đàn anh từng chơi Warcraft cùng, nếu như ai có thể giúp chúng tôi giải quyết câu hỏi này, chúng tôi liền cho người đó trang bị bá đạo nhất.” Lương Húc Siêu nói: “Anh biết rồi đó… Ước mơ của anh, vũ khí truyền kỳ.. Hắc Phong kiếm!”

Nghe đến đoạn này, Lâm Phàm trực tiếp sửng sốt, sau đó giận tím mặt nói: “Tôi nói nhé cậu nói chuyện có thể nói thẳng trọng điểm được không? !”

“Hả?”

“Là có ý gì?” Lương Húc Siêu một mặt mờ mịt hỏi.

“Đưa đề cho tôi xem chút!” Lâm Phàm tức giận nói: “Nhanh lên…chỉ có tôi mới hợp với món vũ khí đó !”

“Đây....”

“Anh Lâm...anh bỏ học đại học rồi, thì đừng đến tham gia náo nhiệt.” Lương Húc Siêu cười khổ: “Không phải tôi cố ý chê bai anh, đây là câu hỏi về cơ học lượng tử đó!”

“Tôi tìm người không được à?” Lâm Phàm liếc mắt một cái.

Lương Húc Siêu tò mò hỏi: “Tìm ai thế?”

“...”

“Cậu quan tâm tôi tìm ai…dù sao tôi có thể giải quyết, cậu có thể nhanh chút được không?” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói…cái thôn này không có tiệm rồi, bây giờ cơ hội giống mưa rơi đánh tới cậu, cậu có phải dự tính trốn tránh toàn bộ?”

Lương Húc Siêu trầm tư một lát, quyết định cho Lâm Phàm thử một chút, dù sao đưa cho hắn, cũng có thể đưa cho người khác, nhiều hơn một người giải quyết thì nhiều hơn một cơ hội.

Sau đó,

Lâm Phàm liền nhận được tin nhắn wechat của Lương Húc Siêu, bên trong có một tấm ảnh, bên trên là câu hỏi mà Liễu Vân Đào đưa cho bọn họ,

Thật ra,

Đây là một phép tính về động lượng và giá trị kỳ vọng của hạt tự do. Khi t = 0, trạng thái của hạt tự do là A = (sin kx + coskx), khi đó động lượng trung bình và động năng trung bình của hạt là kết quả thu được.

Khó sao?

Thật sự hơi khó!

Bởi vì công thức giá trị kỳ vọng của động lượng không thể được áp dụng trực tiếp, lý do rất đơn giản ... Điều kiện áp dụng phải là hàm sóng trạng thái của hệ thống được chuẩn hóa, và bài toán này rõ ràng là không đáp ứng yêu cầu.

“Xem không hiểu rồi chứ gì?” Lương Húc Siêu bất lực nói: “Anh Lâm anh đừng có làm việc quá khả năng, anh căn bản không thể tìm ra người nào có thể giải quyết câu hỏi này, câu hỏi này cực kì chuyên nghiệp…liên quan đến phép tính về hạt tự do.”

Lâm Phàm không quan tâm đến cậu, đừng dậy rời khỏi nhà ăn, để lại Lương Húc Siêu ngồi ở đó, trên mặt viết hai chữ ‘sững sờ’.

“Haizz...”

“Anh Lâm cái gì cũng tốt, chỉ là thích làm việc quá khả năng.” Lương Húc Siêu thở dài, nhớ đến Lâm Phàm trong khi chơi game, chơi ở vị trí mấu chốt nhất trong nhóm… chức nghiệp xe tăng, lại còn ngày ngày quảng cáo mình là game thủ chuyên nghiệp, kết quả hắn giữ quái không được, một cỗ máy tiêu diệt nhóm.

Không có thực lực,

Lại thích làm màu,

Không chỉ ăn hại,

Lại đặc biệt chiếm tiện nghi.

Những thứ đó là tổng hợp ấn tượng của Lương Húc Siêu về Lâm Phàm.