- 🏠 Home
- Đô Thị
- Lão Bà Ta Là Học Bá
- Chương 47 : Tôi Đặc Biệt Đến Mức
Lão Bà Ta Là Học Bá
Chương 47 : Tôi Đặc Biệt Đến Mức
"Thật ra thì tôi… "
" Được rồi, ngả bài luôn!"
"Cô nói không sai!" Lâm Phàm nghĩa chính ngôn từ nói "Tôi phải giải quyết vấn đề kia tới tận sáng, không thể không nói là nó khó thật bởi vì nó thiếu điều kiện để tính ra kết quả dẫn đến vấn đề này rất khó giải quyết."
Nghe được câu thừa nhận của Lâm Phàm, trong lòng Liễu Vân Nhi xuất hiện một cảm giác khó tả, chính cô cũng không biết cảm giác này là cái gì, tóm lại là sau khi nghe được hắn vì giải quyết vấn đề này mà mặc dù biết rõ ngày mai là thứ 2 phải đi làm cũng không ngại việc thức cả đêm để giải quyết nó. Điều này nói lên điều gì ?
Cũng giống như mình?
Vì để khiêu chiến cực hạn của bản thân?
" Ừ"
"Vậy bây giờ anh có mệt không?" Liễu Vân Nhi nghiêng đầu qua nhẹ giọng nói. "Nếu như mệt mỏi quá thì đừng đi làm nữa, để tôi gọi điện cấp trên của anh xin nghỉ một ngày, yên tâm đi, cấp trên của anh không dám không đáp ứng."
"À?"
"Thôi thôi không cần phải vậy." Lâm Phàm bất đắc dĩ nói "Tôi đây là đang đi làm đấy, với cả không cần phải vì vấn đề cảu mình mà liên lụy đến người khác, mà cô cũng biết tôi đi làm cũng chả cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ngẩn người ra ở đó mà thôi, dù sao thì thư viện chi nhánh chẳng có ai tới cả."
Dứt lời.
Lâm Phàm nhắc nhở "Lái xe đi làm thôi, sắp tới trễ rồi."
Liễu Vân Nhi gật đầu một cái, rồi nhấn phanh tay điện tử, nhưng tâm trạng lúc này của cô có chút chùng xuống, cảm thấy mình quá trẻ con khi đã vì thoả mãn du͙© vọиɠ của bản thân mà ép người khác làm những việc đáng ra người đó không làm.
"Ai za!"
"Chút nữa thì quên hôm nay tôi phải phỏng vấn!" Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày thi, trong phút chốc hắn trợn tròn mắt, sững sờ trong phút chốc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, dù sao đó cũng chỉ là diễn trên sân khấu cho qua chuyện mà thôi, họ cũng không thể loại mình được.
"Cái gì?"
"Hôm nay anh phải phỏng vấn?" Liễu Vân Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, tâm trạng vốn chùng xuống nay lại thêm phiền não, nói một cách nghiêm túc"Không sao đâu, nó cũng chỉ là quá trình mà thôi, anh chắc chắn có trong danh sách chuyển chính thức rồi."
Lâm Phàm nhún vai một cái, cười ha hả nói "Tôi cũng không quan tâm chuyện này lắm."
"Tôi sẽ không để anh bị đào thải đâu." Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói "Bất kỳ kẻ nào cũng không được!"
Lâm Phàm trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, hình như không liên quan gì đến cô mà? Nói công lao thì phải nói đến kẻ đáng tin là chú Liễu, tuy không biết chú ấy làm cách nào nhưng những chuyện chú ấy làm đều là tốt cho mình.
Lúc này,…
Dòng xe dừng lại, hai người bị kẹt xe ở trên đường.
" Này !"
"Vì để tạ tội về các lỗi lầm của tôi nên sau này anh không cần phải trả tiền xăng dầu đâu." Liễu Vân Nhi lạnh nhạt nói "Nhưng tôi hi vọng anh phải cùng tôi giải quyết vấn đề đó, còn về phần điều kiện còn thiếu kia tôi đã hỏi người khác… bởi vì vấn đề đó là người khác hỏi tôi."
"Tôi…"
Lâm Phàm vừa mới mở miệng, chuẩn bị nói cho Liễu Vân Nhi rằng những vấn đề đó hắn đã giải quyết cả rồi nhưng vừa há mồm thì đã bị Liễu Vân Nhi kê đá vào mồm chặn họng.
"Không cho phép cự tuyệt!" Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm một cái, nghiêm túc nói "Bất kể anh có lý do gì thì cũng không thể từ chối, nếu không thì… tôi sẽ tăng chi phí xăng dầu lên, chấp nhận hay không là do anh!"
Chuyện này…
Đây có phải là kỹ thuật deal giá trong truyền thuyết không?
Lâm Phàm trợn mắt, vốn hắn chỉ có 8-9 tiếng để chơi game mỗi ngày mà thôi, thời gian thiếu thốn như thế, tuyệt đối không thể sử dụng để làm mấy cái vớ vẩn này được.
"Vấn đề đó "
"Tôi giải quyết xong rồi." Lâm Phàm nói.
Bầu không khí bên trong xe bỗng dưng yên tĩnh lại, khoảng không xuất hiện giữa hai người.
"Anh vừa mới nói cái gì?" Liễu Vân Nhi cho rằng mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa
"Tôi nói."
"Vấn đề đó đã được tôi giải quyết rồi." Lâm Phàm nhún vai một cái, bình tĩnh nói.
Liễu Vân Nhi vội vàng tấp xe sang một bên, sau đó nghiêng đầu nhìn người con trai bên cạnh này, hắn vừa mới nói là đã giải quyết xong rồi? Giải quyết xong vấn đề thiếu điều kiện để thoả mãn? Chuyện này sao có thể được chứ, không khoa học tí nào.
"Có phải anh cố ý trêu tôi hay không?" Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, gằn từng chữ hỏi"Vốn câu hỏi đó đã tồn tại một vấn đề rất lớn rồi, thiếu một điều kiện rất quan trọng mà trong hoàn cảnh như thế mà anh vẫn có thể giải quyết được?"
"Ừm."
"Có thể giải quyết!" Lâm Phàm cười nói.
…
"Gạt người!"
"Không có chuyện đó được." Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói "Tôi không tin!"
" Cho này !"
"Đây là toàn bộ quá trình tính toán do tôi suy luận ra." Lâm Phàm từ trong túi, lấy ra một tờ trong xấp giấy, đưa cho Liễu Vân Nhi, cười nói "Xem chút đi?"
…
Có thật luôn hả?
Liễu Vân Nhi cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ rồi, vài phút trước còn tưởng rằng cả hai người cũng không giải quyết được, không ngờ tên khốn này đã tính ra rồi.
"Anh"
"Lúc nãy không phải anh nói là rất khó sao?" Liễu Vân Nhi hỏi.
"Đúng mà!"
"Đúng thật là rất khó nhưng rất khó với không thể giải quyết được là hai vế khác nhau." Lâm Phàm nở một nụ cười cà khịa"Chỉ cần có công thức sau đó suy ngược lại để lấy điều kiện đầy đủ sau đó lại giải quyết từ công thức đó."
Liễu Vân Nhi có chút không nói nên lời khi nghe được cách giải quyết này… Nhưng vẫn không tin mà lôi tờ giấy Lâm Phàm đưa ra đọc thật kỹ.
Không tới nửa phút,…
Liễu Vân Nhi vốn là chuyên gia của phương diện này nên chỉ nhìn một chút đã hiểu cách mà Lâm Phàm làm, cách tính đảo ngược này đúng là rất tinh tế, mỗi bước một cũng đã rất thần kỳ rồi, tất nhiên bước này cũng chỉ là một bước trong quá trình tính toán và các bước phía sau cũng tuyệt vời không kém.
Nghĩ lại cảnh mình vừa mời hắn hợp tác giải quyết vấn đề này khiến cô tức nổ cả l*иg ngực.
Hợp tác cái xxx gì.
Người ta làm xong rồi.
"Sau anh không nói cho tôi biết ngay từ đầu? !" Liễu Vân Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lâm Phàm , ánh mắt của nàng chứa ngọn lửa tức giận, hận không thể dùng ánh mắt mà đốt chết hắn.
"Từ đầu tôi đã muốn nói rồi."
"Tiếc là do cô chặn họng." Lâm Phàm khịa.
"Vậy đó là lỗi của tôi ư?" Liễu Vân Nhi mặt đầy tức giận nói "Anh dùng bao nhiêu thời gian để giải quyết?"
"Tốn… "
Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi, thở dài nói "Cô xem tôi mệt mỏi như thế thì tất nhiên là đã tốn suốt cả đêm để giải rồi."
Đột nhiên,…
Liễu Vân Nhi á khẩu không trả lời được, đúng mà… người ta tốn cả buổi tối để giải thì mình có lý do gì để tức giận chứ?
Nhưng…
Anh ta lợi hại thật!
Sau đó.
Lặng lẽ nhét tờ giải đề này vào túi xách, khởi động xe một lần nữa, bầu không khí chìm vào im lặng.
"Liễu đại tỷ "
"Nếu như cô muốn gửi cách giải đề này cho người khác thì đừng nhắc gì tới tôi." Lâm Phàm bỗng nhiên nói "Tôi không muốn để cho bất kỳ ai biết tôi."
…
"Không phải tôi cũng biết anh sao?" Liễu Vân Nhi hỏi.
"Cô không giống!"
"Cô đối với tôi là người đặc biệt." Lâm Phàm cười nói.
"Tôi có điểm gì đặc biệt ư?"
Dứt lời,…
Liễu Vân Nhi hối hận vì đã hỏi cái câu ngu ngục này.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Lão Bà Ta Là Học Bá
- Chương 47 : Tôi Đặc Biệt Đến Mức