Chương 46 : Thật Xin Lỗi, Để Anh Một Đêm Không Ngủ Rồi

Cơn giận của Liễu Vân Nhi nào chỉ đơn giản như thế, nàng thậm chí còn muốn lôi con dao gọt trái cây ra đâm trực tiếp từ sau lưng của Lâm Phàm, để hắn cảm nhận được một chút thứ gì gọi là sức mạnh của tức giận, thật sự cho rằng cô là thần tiên có thể giải quyết trong phút chốc sao…

Oành!

Hung hăng đóng cửa phòng thật mạnh, suýt chút nữa thì sập cửa rồi.

Lâm Phàm lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn về hướng cửa phòng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, tuy chưa nhìn thấy vấn đề cụ thể, nhưng mà quá trình tính toán định lý Hardy rất đơn giản, không đến mức làm khó được mình đâu.

Trừ phi,…

Điều kiện được cho không đầy đủ, nếu không thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể biết được đại khái các bước để làm, thậm chí còn không cần làm nháp trước.

“Cái cô này…"

"Lúc nào cũng nóng nảy như thế." Lâm Phàm cảm khái, sau đó tập trung vào game trên màn hình.

Cùng lúc đó,…

Ở phòng 304 đối diện căn phòng 305.

Liễu Vân Nhi đang ngồi trước Laptop, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, mặc dù kế hoạch đã thành công, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác vui sướиɠ khi thành công, mà còn tích được một bụng tức giận không có cách nào trút bỏ, cái tên kia vẫn đầu đất trước sau như một.

Hừ!

Để tôi chờ xem anh có giải được hay không!

Giải quyết vấn đề thì có thể, nhưng khoác lác trước mặt tôi, thì không được!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Trong chốc lát đã tới nửa đêm.

Lâm Phàm đã kết thúc một ngày sung sướиɠ vào lúc này, vươn người một cái rồi nằm liệt lên ghế, lúc này hắn cũng khá đói bụng rồi, lúc trước khi gặp tình trạng này thì chỉ cần tắm sau đó ngủ một giấc, chịu qua cơn đói này, nhưng không hiểu sao lần này lại không chịu được cảm giác đói bụng này.

Lục tung phòng tìm được một túi bánh mì, liếc sơ qua ngày sản xuất thì,… nó chỉ còn 1 ngày nữa là hết hạn, ngay sau đó rót cho mình một ly cà phê, vừa uống cà phê ăn bánh mì lướt Douyin, cuộc sống chỉ đến thế là cùng.

Thật ra thì,…

Muốn đàn ông vui vẻ rất đơn giản, chơi game khiến họ loại bỏ năng lượng tiêu cực, thể thao thì tốt cho tuổi thọ, ghét người khác để giảm bớt áp lực trong công việc, lướt Douyin để giải toả lo âu của xã hội, cho nên tổng kết đơn giản lại thì cuộc sống không có bạn gái là cuộc sống tự do vui vẻ biết bao.

Đột nhiên,..

Điện thoại di động truyền tới âm thanh thông báo tin nhắn wechat, liếc mắt vào màn hình thì thấy đầu tủ lạnh gửi tin nhắn tới.

Cloud : Đã ngủ chưa?

Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: Chưa ngủ.

Để điện thoại di động xuống,

Lâm Phàm vừa ăn bánh mì vừa uống cà phê sau đó xem video trên mạng rồi cười ngu một hồi.

30 giây sau,…

Wechat lại có thông báo.

Cloud: Có khó không?

Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè : Không biết, vừa chơi game xong, tí nữa rồi xem.

Cloud : Có thể làm nhanh một chút được không?



"Có vẻ cô ta khá gấp, mà cũng chả biết vội vàng như thế để làm gì." Lâm Phàm để điện thoại di động xuống rồi lướt Douyin tiếp, nhưng mà không tới 10 phút, Liễu Vân Nhi lại phát gửi tin nhắn tới, lần này nội dung gửi tới rất đơn giản.

Cloud : Ngủ đi.

Lâm Phàm cũng lười reply lại, ngủ là ngủ thôi mà còn phải nhắc nhở, y như là sau khi cô ta nói mình ngủ là mình có thể ngủ ngay được ấy.

Không tới năm phút,…

Lâm Phàm đã mlem xong bánh mì, mà cà phê cũng uống được một nửa, tay click vào nút tạm dừng, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cầm tờ giấy photo mà Liễu Vân Nhi để lại, trở lại bàn máy tính một lần nữa, đọc nội dung trên tờ giấy đó, trong phút chốc… Hắn hơi bối rối một chút

"Huh?"

"Hmmm, hình như chưa đủ điều kiện." Lâm Phàm nhận thấy công thức liếc sơ qua có vẻ ngắn gọn này nếu tách rời ra thành W1=W2=0, và U1 không thể suy ra từ W2=0, và vế thứ hai thì U2 cũng giống như thế không thể tính ra kết quả được.

Căn cứ vào chủ nghĩa hiện thực cục bộ, nếu U 1= 1 và U 2= 1 được xác định bởi các biến tiềm ẩn cục bộ thì chúng cũng không đo lường được W1 và W2.( Lý thuyết biến ẩn cục bộ trong việc giải thích cơ học lượng tử là lý thuyết biến ẩn có thêm yêu cầu là phải phù hợp với chủ nghĩa hiện thực cục bộ . Nó đề cập đến tất cả các loại lý thuyết cố gắng giải thích các tính năng xác suất của cơ học lượng tử bằng cơ chế của các biến cơ bản không thể tiếp cận, với yêu cầu bổ sung từ chủ nghĩa hiện thực cục bộ rằng các sự kiện ở xa là độc lập, loại trừ tức thời (tức là nhanh hơn ánh sáng ) tương tác giữa các sự kiện riêng biệt.)

Kỳ quái…

Có phải thiếu một ít điều kiện không nhỉ?

Nhưng mà quan trọng là thiếu điều kiện gì đây?

Lâm Phàm nhìn vào công thức trên giấy và bắt đầu thời gian căng não ra suy nghĩ của mình, hắn đang tìm kiếm một điều kiện đầy đủ để thoả mãn mọi vấn đề.

Gạt cái bàn phím cơ sang một bên, sau đó tìm một cây bút, sau đó bắt đầu viết từng dòng chữ đảo ngược suy luận lên trang giấy trắng(giống như tìm X đảo ngược lại để tìm điều kiện ấy), mục đích của Lâm Phàm là tìm điều kiện còn thiếu trên công thức mà mình đang có hiện tại, tìm được một điều kiện đầy đủ sau đó quay lại giải quyết vấn đề.

Nửa giờ sau,…

Lâm Phàm đã có kết luận mà hắn mong muốn, về cơ bản thì… trong bài toán đề cập ra tình huống không trực giao và cũng không song song, cho nên… nó có sự khác nhau giữa 0 và 0 ở dạng rút gọn (kiểu như phân số các phân số khác nhau cũng có thể rút gọn thành 2/3 ấy 0 và 0 bị rút gọn lại cũng có thể khác nhau, dịch giả ngu toán lý nghĩ thế), tuy nhiên thì để tính ra được kết quả chắc chắn không thành vấn đề, mất khoảng 10 phút để giải quyết.

Tóm lại thì…

Lâm Phàm cảm thấy đầu tủ lạnh không nói láo, vấn đề này khó ở chỗ tìm điều kiện thích hợp, để giải vấn đề này thì ngay cả mình cũng cần nửa tiếng, còn các bước giải sau thì cũng không khó lắm, mình làm khoảng 10 phút là xong

Lại qua 10 phút,…

Lâm Phàm đã suy ra toàn bộ quá trình tính toán, tổng cộng mất khoảng 50 phút, bao gồm cả thời gian động não ban đầu.

"Aiza "

"Lại được tiếp thêm sinh lực rồi!" Lâm Phàm vươn người một cái, lại thấy mình không hề buồn ngủ lắm, nhìn cốc cà phê đã cạn, không khỏi suy nghĩ tới 1 vấn đề là Nescafe mạnh dữ? Mới uống có một ly đã không ngủ được rồi?

"Thôi vậy cũng được."

"Chơi game tiếp thôi."

Lần chơi game này chính là chơi cả đêm không ngủ.

Sáng sớm,…

6h sáng.

Liễu Vân Nhi vừa tỉnh ngủ, một ngày của cô bắt đầu từ bây giờ, khác với Lâm Phàm chỉ cần rửa mặt mặc quần áo rồi bước ra cửa thì cô còn phải trang điểm nhẹ để bắt đầu bước ra đường, tuy rằng từ trước tới giờ Liễu Vân Nhi cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng.

Vào lúc 6h30…

Call cho tên rác rưởi phòng đối diện một cuộc gọi.

"Dậy đi!"

"Ừm…"

Sau khi cúp máy,

Liễu Vân Nhi mang balo rồi rời khỏi phòng.

Ở trong xe mình đợi 15 phút, trong khoảng thời gian chờ đợi này Liễu Vân Nhi đã nghĩ xong nên giễu cợt tên Lâm Phàm tự cao tự đại này như thế nào, phải chọc tức hắn một trận mới được, mà lúc này đã thấy từ xa Lâm Phàm đang đi chầm chậm tới, mở cửa xe ra và ngồi ịch lên.

"Anh…"

Lời chưa dứt thì Liễu Vân Nhi đã thấy được trạng thái tinh thần của Lâm Phàm rất kém, cả người tản ra một khí chất chán chường .

"Anh không ngủ à? !" Liễu Vân Nhi tò mò hỏi.

"À?"

" Ừ" Lâm Phàm gật đầu một cái, bất đắc dĩ nói "Hôm qua pha 1 ly cà phê sau đó… "

"Sau đó thức tới tận bây giờ?" Liễu Vân Nhi tức giận nói "Không phải là hôm qua tôi cho anh ngủ sớm rồi sao? Anh coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai à?"

Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của hắn, mấy lời nói giễu cợt của Liễu Vân Nhi cũng nuốt xuống bụng, hắn vì vấn đề của mình mà mất ngủ tới sáng thì mình có tư cách gì để giễu cợt hắn? Đi chế giễu một người đang nghiêm túc giải quyết vấn đề ư ?

"Vấn đề đó" Lâm Phàm vừa mới mở miệng thì lại bị Liễu Vân Nhi chặn họng.

"Anh không cần nói nữa."

"Tôi biết vấn đề đó không thể giải quyết được vì nó không có đầy đủ điều kiện, sở dĩ tôi nhờ anh giải quyết chỉ vì,…" Liễu Vân Nhi dừng lại một chút rồi nghiêng đầu sang một bên "Chẳng qua là vì muốn xem cảnh anh không giải quyết được vấn đề như thế nào thôi, xin lỗi vì đã khiến anh mất ngủ một đêm."

Lâm Phàm ngơ người ra, cũng chả biết đã xảy ra cái gì.