Đến văn phòng, Liễu Vân Nhi bắt đầu tìm người giúp. Trước tiên là tìm được hai chuyên gia về cơ học lượng tử, hai chuyên gia này và Liễu Vân Nhi đều thuộc khoa thực nghiệm thứ nhất, hướng nghiên cứu của khoa là vật lý vật chất ngưng tụ, cho nên với tư cách là đồng nghiệp, hai chuyên gia kia cũng không từ chối.
Đồng thời còn tìm một chuyên gia trong lĩnh vực toán học để tham gia xử lý hệ số Taylor, chuyên gia toán học có quan hệ rất đặc biệt với Liễu Vân Nhi, từng là giáo sư của Liễu Vân Nhi. Bốn người này hợp thành một nhóm nhỏ tạm thời, đặc biệt giải quyết quy trình tính toán để suy ra định lý Hardy.
Nửa giờ sau, bốn người ở trong phòng họp, nhìn một công thức vô cùng ngắn trên màn hình lớn, trong lòng rơi vào nghi ngờ sâu sắc.
“Tiểu Vân à… Vấn đề này… Hơi khó giải quyết.” Một ông lão gần sáu mươi tuổi nhìn công thức trên màn hình lớn, nghiêm túc nói: “Nếu như dùng hệ số Taylor của hàm thuần khiết để mô tả nó, bản thân cái này là một chuyện vô cùng khó khăn, chứ đừng nói tới cần đưa ra các định lý về trường đối xứng có giới hạn.”
“Thầy Hồ, em biết rất khó khăn nên không thể làm gì được.” Liễu Vân Nhi bất đắc dĩ nói: “Đây là người phụ trách đơn vị của Vũ Khê đã tìm đến em, hy vọng em có thể hỗ trợ giải quyết một chút. Em đã suy nghĩ hai ngày, nhưng không có chút manh mối nào cả.”
Lúc này, một chuyên gia cơ học lượng tử trong đó nói với Liễu Vân Nhi: “Giáo sư Liễu, tôi không nghĩ rằng có giải pháp cho vấn đề này trong thời điểm hiện tại, có thể là cái mà bọn họ cung cấp bản thân nó đã tồn tại vấn đề. Tốt nhất cô hãy liên lạc với bọn họ một chút, có thể hỗ trợ cung cấp thêm số liệu hay không, nếu không dựa vào công thức trước mắt cái này, căn bản không thể có câu trả lời.”
Hai lão đại trong ngành cũng lên tiếng, về cơ bản cho thấy vấn đề này không thể giải được. Thật ra thì Liễu Vân Nhi cũng cho rằng vấn đề này tồn tại một số nghi vấn, điều kiện không đủ, với điều kiện hiện có thì hầu như không thể giải quyết được.
Cuối cùng, nhóm nhỏ tạm thời phải giải tán, Liễu Vân Nhi trở lại văn phòng mình, trầm tư hồi lâu. Cuối cùng lấy dũng khí gọi cho chị em tốt.
“Alo?”
“Vũ Khê, vấn đề của tiến sĩ Uông kia…” Liễu Vân Nhi mới vừa mở miệng nói chuyện, liền bị đối phương ngắt lời.
“Giải quyết được rồi ư? Không phải chứ? Tiểu Vân cậu thật lợi hại nha!” Tống Vũ Khê hưng phấn nói: “Đúng là không phụ công mình thổi phồng cậu trước mặt người khác mà, cậu phải biết là mình thổi phồng cậu lên tận trời cao luôn đó, suýt nữa không trúng cử làm viện sĩ của Viện Hàn lâm Khoa học và đoạt giải Nobel Vật lý.”
“Không, không phải. Tớ không giải được.” Liễu Vân nhi bất đắc dĩ nói: “Vấn đề này hình như là thiếu một số điều kiện, căn bản không thể tiến hành tính toán. Tớ đã thử rất nhiều lần, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Cậu có thể thương lượng cùng tiến sĩ Uông một chút để cung cấp nhiều số liệu hơn được không?”
“… Được rồi. Để tớ thương lượng với bà ấy.” Tống Vũ Khê thở dài, lặng lẽ nói: “Bà ấy luôn luôn bảo vệ thành quả nghiên cứu của mình rất cẩn thận, sẽ không để lộ quá nhiều tin tức cho người ngoài, tớ mong cậu có thể hiểu.”
“Ừm! Tớ hiểu mà.” Liễu Vân Nhi nói.
“Đương nhiên, cậu với bà ấy phải không cạnh tranh với nhau, chắc bà ấy sẽ sẵn lòng cung cấp số liệu cậu muốn, dù sao cũng cũng giúp bà ấy giải quyết một vấn đề lớn.” Tống Vũ Khê cười nói: “Đúng rồi, cậu có muốn thêm gì phía sau luận văn không, tên cậu nhé?”
“Không cần. Tớ chỉ khiêu chiến vui thôi.” Liễu Vân Nhi dửng dưng nói: “Vậy thì tớ cúp điện thoại trước đây.”
Sau khi ngắt máy, Liễu Vân Nhi tiến vào chế độ làm việc, cô cần một phương án mới. Nhưng mà khi viết, cô nghĩ tới Lâm Phàm, nếu như dựa vào điều kiện hiện có, Lâm cặn bã có giải quyết được quá trình tính toán của định lý Hardy không?
Chắc chắn không thể!
Người này cũng không phải thần tiên, trong trường hợp thiếu điều kiện lại có thể tạo ra thêm điều kiện để giải quyết vấn đề.
Lúc này, trong đầu Liễu Vân Nhi nảy ra một ý tưởng thú vị. Cô định dùng vấn đề này đi thử thách Lâm Phàm một chút, để cho anh biết thế giới này vô cùng hung hiểm.
Nghĩ đến vẻ mặt lúng túng của Lâm cặn bã, từ sâu trong lòng Liễu Vân Nhi xuất hiện một niềm vui sướиɠ. Từ giây phút này, lần đầu tiên cô vội vã muốn gặp Lâm Phàm đến thế.
Buổi chiều, trên đường trở về, hai người đều không nói gì, Lâm Phàm tuân thủ nguyên tắc im lặng khi lên xe, ngồi ghế phụ mà lướt weibo.
Nhưng mà, Liễu Vân Nhi cảm thấy hơi trống rỗng, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện cũng cố nín lại. Trong tình huống này, ai mở miệng trước người đó là heo.
Lúc lâu sau, đến hầm để xe nhà trọ, sau khi Liễu Vân Nhi dừng xe tắt máy, liếc nhìn Lâm Phàm đang tháo dây an toàn, cuối cùng không kìm lòng được mà hỏi: “Anh không muốn nói cái gì sao?”
“Không phải cô bảo tôi im lặng sao?” Lâm Phàm tò mò nhìn cô.
“… Sau này anh có thể nói chuyện!” Liễu Vân Nhi nhàn nhạt nói: “Nhưng mà không được nói đến tuổi tác và hôn nhân của tôi, hơn nữa cũng không được cố ý chọc tức tôi.”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, mặt đầy khổ sở nói: “Vậy tôi thà im lặng còn hơn.”
Tức khắc, Liễu Vân Nhi nổi trận lôi đình. Người này có ý gì? Cố tình chọc cô tức chết mới được à?
Sau đó, trong phòng 304, hai người ăn những món đồ đắt tiền đặt bên ngoài như thường ngày. Thật ra Lâm Phàm biết chút tiền này đối với Liễu Vân Nhi mà nói thì chẳng thấm vào đâu, ngoại trừ tiền lương cơ bản của cô, còn có trợ cấp, phúc lợi, phí tọa đàm, phí duyệt dự án, phí tham vấn chuyên gia... Tóm lại không ít.
Ăn xong đồ bên ngoài, Lâm Phàm vội vã chạy tới trước máy tính, bắt đầu chơi game của anh. Nhìn bóng lưng anh chơi game, Liễu Vân Nhi có chút không hiểu, trò chơi này thực sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Có thể khiến anh mê mệt đến mức này à?
Nếu như ngày nào đó nhà trọ bị ngắt kết nối internet hoặc là bị mất điện, vậy sao anh có thể sống được?
“Ê! Anh biết vấn đề này không?” Liễu Vân Nhi đứng bên cạnh Lâm Phàm, dửng dưng nói.
“Để lên bàn đi. Chờ chơi xong game rồi tôi sẽ xem.” Lâm Phàm chăm chú nhìn màn hình, vừa điều khiển con chuột vừa điên cuồng nhấn nút kỹ năng.
Chơi xong game? Thế thì có mà đến nửa đêm à?
Liễu Vân Nhi rất muốn thấy dáng vẻ của Lâm Phàm, nhưng không thể biểu hiện quá vội vã, tránh bị anh phát hiện ý đồ của mình, cố nén không cam lòng và tức giận, bình tĩnh nói: “Cái này liên quan tới quá trình tính toán để suy ra định lý Hardy.”
“Cái đó không phải rất dễ sao?” Lâm Phàm thuận miệng nói.
Dứt lời, Lâm phàm tức giận mắng: “Này! Đó là trang bị của tôi mà!”
Nhìn thấy Lâm Phàm đã hoàn toàn chìm đắm vào game, Liễu Vân Nhi lười để ý đến anh, để tờ giấy lên bàn, sau đó yên lặng đi cửa. Mà lúc tới cửa lại đột ngột dừng lại, xoay người nói với Lâm Phàm: “Vấn đề này siêu khó, sẽ không từ bỏ, đừng bỏ cuộc.”
“Đó là cô! Tôi sẽ giải quyết được nó trong vài phút.” Lâm Phàm lơ đãng nói.
“… Anh đi chết đi!