Chương 42 : Không Nên Nhìn Nội Dung

“Tôi…”

“Thực ra vấn đề trước kia của Vũ Khê, tôi cũng không…là tôi cố ý đi nhờ giáo sư của tôi.” Liễu Vân Nhi bất lực nói: “Lĩnh vực của mọi người và của tôi khác nhau, căn bản tôi không biết nên làm thế nào, chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.”

“Không không không!”

“Đây là lĩnh vực của cô.” Tiến sĩ Uông nghiêm túc nói: “Tôi nghe Vũ Khê nói cô là chuyên gia trong lĩnh vực cơ học lượng tử, có rất nhiều luận văn cấp cao…mà lần này tôi cần những chuyên gia như cô, giúp tôi giải một vấn đề trong cơ học lượng tử.”

Cơ học lượng tử?

Thế thì không vấn đề gì.

Tiếp ngay sau, tiến sĩ Uông từ trong tay nải, lấy ra một xấp tài liệu đưa đến tay của Liễu Vân Nhi.

Ngay lúc Liễu Vân Nhi lật xấp tài liệu ra, sau khi đọc tỉ mỉ một lần, ngay lập tức cảm thấy hơi tuyệt vọng…Đây là vấn đề về thông tin lượng tử trong Vật Lý, mặc dù nó chỉ là một công thức cực kỳ đơn giản và ngắn gọn, nhưng nó thực sự dẫn đến tính toán đầy đủ của định lý Hardy.

Cái gì gọi là định lý Hardy?

Đây là một nghiên cứu rất quan trọng về tính bất định vị của Bell. Là một trong những định lý đặc biệt nhất trong cơ học lượng tử. Điều đặc biệt là có thể xây dựng ba xác suất P1, P2 và P3. Khi ba xác suất này đều bằng 0, thì theo lý thuyết cổ điển, xác suất thứ tư P4 phải bằng không.

Nhưng…theo lý thuyết lượng tử có thể tìm thấy một xác suất khác không P4.

Ngay lúc này, Liễu Vân Nhi rơi vào trầm tư, đồng thời…kích hoạt các tế bào thách thức trong cơ thể cô ấy, người từ nhỏ đến lớn được xem là cô gái tài năng như Liễu Vân Nhi, không hề ngại khó khăn, đặc biệt là gặp khó khăn ngay trên lĩnh vực của mình, rất rõ ràng…Liễu Vân Nhi sắp chiến rồi.

“Tiểu Vân Nhi?”

“Giải được không đó?” Tống Vũ Khê dè dặt hỏi.

“...”

Liễu Vân Nhi ngẩng đầu lên, nhìn tiến sĩ Uông và bạn thân trước mắt, nghiêm túc nói: “Hai người cần gấp không? Nếu như không gấp thì, cho tôi thời gian vài ngày…tôi suy nghĩ nghiêm túc thử, bởi vì đây là một bài toán vô cùng phức tạp, tôi cần thời gian!”

“Không vấn đề gì?”

“Dù sao chúng tôi cũng bị khúc mắc ở đây lâu rồi, trễ thêm một tháng cũng không hề gì.” Tiến sĩ Uông cười đáp: “Giáo sư Liễu…làm phiền cô rồi.”

“Ừm…”

Liễu Vân Nhi một lần nữa trở về vấn đề, cô đang suy nghĩ làm sao để giải quyết…thực ra nếu là vấn đề phổ thông về định lý Hardy, căn bản không cần quá nhiều thời gian, trong phút chốc có thể suy ra toàn bộ quá trình tính toán, nhưng vấn đề này không theo cách thông thường.

Cũng phải, nếu theo cách thông thường, cũng sẽ không tìm đến mình.

“Tiểu Vân Nhi…”

“Vậy chúng tôi đi trước, không làm phiền cô nữa.” Tống Vũ Khê nhìn chị em tốt của mình, đang dùng toàn bộ cơ thể nhập tâm vào vấn đề đó, nhẹ giọng nói.

“Ồ…”

Liễu Vân Nhi gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy tôi không tiễn nhé…”

“Không cần không cần!”

“Cô làm việc tiếp đi…” Tiến sĩ Uông cười nói: “Vậy chúng tôi đi đây giáo sư Liễu.”

“Ừm…”

Sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn một mình Liễu Vân Nhi, bao gồm cả quá trình tính toán phức tạp đến tuyệt vọng.

Trải qua nửa giờ nỗ lực, quả nhiên không phụ lòng mong đợi, Liễu Vân Nhi vẫn chưa giải được, nhưng cô cũng không hề từ bỏ…giống như tất cả những gì Lâm Phàm nói, ở thế giới này tồn tại hai loại thiên tài, một loại là thiên tài bình thường, giải những vấn đề mà người bình thường không tìm được cách giải, mà một loại khác là thiên tài tuyệt thế, giải những vấn đề mà thiên tài bình thường không có cách giải, Liễu Vân Nhi tự nhận mình là vế sau.

Thế nên, vấn đề này nhất định phải giải được!

Chính tại lúc này, trong đầu Liễu Vân Nhi xuất hiên một khuôn mặt, bằng lòng mà nói…khuôn mặt này có hơi đẹp trai, chỉ là trong vẻ đẹp kia mang theo chút đê tiện, đồng thời lại lộ ra khí chất nhàn nhạt của tên cặn bã.

Không sai, cô nhớ đến tên cặn bã họ Lâm, nếu như tên cặn bã họ Lâm kia gặp vấn đề này, hắn ta có thể lập tức giải quyết không? Vậy hắn có biết không…

“Hừ!”

“Mình không thèm nhờ anh ta giúp!” Liễu Vân Nhi lẩm bẩm với vẻ mặt quật cường: “Lộ rõ dáng vẻ bất lực của mình…nhưng thân là nhà vật lý lớn trong chi nhánh, giáo sư Vật Lý cơ bản về cơ học lượng tử trong Chuyên ngành Vật Lý lí thuyết!”

Trong phút chốc, mọi tế bào học bá trên cơ thể Liễu Vân Nhi đều đang cự tuyệt nhờ giúp đỡ, dù sao cũng nói…để tên cặn bã họ Lâm kia đi gặp ma nhé!

….

Buổi chiều, cuối cùng Lâm Phàm cùng chờ đợi đến giờ phút tan làm, kim giây vừa đi đến đúng vị trí, Lâm Phàm đã không thấy tăm hơi đâu, hắn nhanh chóng về nhà chơi game, những mất mát hôm qua…đều phải giành lại hết.

Đến được địa điểm hẹn với Liễu Vân Nhi, lúc này chiếc Audi màu trắng vẫn chưa tới, Lâm Phàm đứng trong gió lạnh…ăn không khí.

Không lâu, chiếc Audi màu trắng xuất hiện, dừng bên cạnh Lâm Phàm, sau đó hắn rất ung dung mở cửa xe, thắt dây an toàn, cười hớn hở nói: “Này…hôm nay có thể chạy nhanh hơn tí không?”

“Không phải bình thường anh không muốn cho tôi chạy nhanh à?” Liễu Vân Nhi thản nhiên nói: “Sao hôm nay lại cần nhanh thế?”

“Nhanh chóng về nhà đánh phụ bản!”

“Hôm nay vừa hay ra hai phụ bản nhỏ mới.” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Tôi phải đi quét danh vọng.”

Nghe thấy lời này của Lâm Phàm, Liễu Vân Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn tưởng là chuyện gì…kết quả là chơi game, game này quan trọng với hắn vậy sao?

“Không lái được!” Liễu Vân Nhi mặt không cảm xúc nói: “Nhanh nhất của nửa tiếng, anh thích thì ngồi.”

Thực ra, thuộc về thời gian bình thường, bởi vì trong giờ cao điểm tan làm, cho dù Liễu Vân Nhi có kĩ thuật như các tay đua, cũng sẽ kẹt xe.

Có điều…Lâm Phàm muốn trêu chọc đầu tủ lạnh này, để cuộc sống thấp thỏm và buồn tẻ của cô ta, lại nhiều thêm một chút thú vị.

“Im miệng cho tôi!”

“Bây giờ tôi cho cô một khoảng thời gian, cô phải tới nơi trong khoảng thời gian đó.” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Một phút!”

Trong phút chốc, Liễu Vân Nhi một chân đạp phanh, Lâm Phàm thiếu chút nữa chết trên ghế phụ.

“Anh ngồi xe buýt cho tôi!” Liễu Vân Nhi đen mặt nói.

“Hả?”

“ y dô…cô xem cô kìa, chọc cô xíu thôi!” Lâm Phàm ha ha cười: “Con người cô lớn lên xinh đẹp, hơn nữa còn thông minh, khuyết điểm duy nhất là không có tế bào hài hước, tôi đây không phải đang bồi dưỡng tế bào hài hước cho cô sao.”

“Cần anh bồi dưỡng?” Liễu Vân Nhi tức giận nói” “Bắt đầu từ bây giờ…khi tôi đang lái xe, cấm anh nói chuyện!”

….

Thời gian bữa tối,

Vẫn như cũ ở phòng 304, Lâm Phàm vừa chơi game, vừa ăn cơm bào ngư sốt phiên bản hào hoa do Liễu Vân Nhi mời, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, đùa vui…một bát 120 đồng.

Ăn cơm xong, đem hộp cơm vứt qua một bên, sau đó rút một tờ giấy ra lau miệng, sau đó quay đầu liếc nhìn Liễu Vân Nhi, mới phát hiện…người phụ nữ đó vừa ăn cơm, vừa cầm bút không biết đang viết gì trên giấy.

“Cô đang làm gì thế?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

Ngay lập tức, Liễu Vân Nhi vội vàng lấy cơ thể mình đè lên tờ giấy trắng trên bàn, cảnh giác nhìn Lâm Phàm, nói: “Không cho xem!”

Lúc này, Lâm Phàm ngơ ngác sững sờ tại chỗ, hắn đã nhìn thấy nội dung không nên xem.

Cũng chính lúc này, Liễu Vân Nhi phản ứng lại, cúi đầu thấp xuống xem.

Trong phút chốc…bầu không khí trở nên quỷ dị.

......