Chương 41: Tên Của Cô Là Ngạo Kiều.

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu thẳng lên mông của Lâm Phàm, báo hiệu ngày mới tươi đẹp đã bắt đầu.

Vẫn là sáu giờ rưỡi, điện thoại phát ra tiếng chuông đòi mạng.

Sau khi rời giường mặc quần áo, rồi rửa mặt đơn giản, Lâm Phàm liền ra khỏi cửa, sau đó nhìn thoáng qua cửa phòng 305, chiếc túi vốn được đặt ở đó, đã không cánh mà bay, đối với việc này Lâm Phàm chỉ biết lắc đầu bất lực.

Sau đó, Lâm Phàm đến hầm đậu xe, tìm thấy chiếc xe Audi màu trắng, mở cửa rồi ngồi xuống.

"Ôi?"

"Tôi phát hiện chung cư chúng ta có ăn trộm!" Lâm Phàm nói với Liễu Vân Nhi.

Liễu Vân Nhi không nói gì, im lặng lái xe, nhưng biểu tình đã nói cho Lâm Phàm biết, thời khắc này… cô rất muốn biết nội dung tiếp theo.

"Thật đó!"

"Thực sự có ăn trộm." Lâm Phàm nghiêm túc nói "Cô cẩn thận một chút… tên trộm này rất lợi hại, những người khác đều không phát hiện ra, nhưng đã bị tôi phát hiện rồi… tôi không biết nên làm sao bây giờ, cô nói xem tội trộm cắp sẽ bị phán bao nhiêu năm?"

"Còn phải căn cứ vào số tiền và tình huống xảy ra." Liễu Vân Nhi lạnh nhạt nói: "Còn có…Nếu anh đã phát hiện, vậy thì báo cảnh sát đi."

"Báo cảnh sát?"

"Phải báo như thế nào?" Lâm Phàm thở dài, lặng lẽ nói: "Bị trộm mất một phần cơm chiên cùng hai phần thức ăn xào, chú cảnh sát cũng sẽ bắt sao?"

Trong phút chốc, Liễu Vân Nhi cuối cùng cũng hiểu, hóa ra ăn trộm trong miệng Lâm Phàm chính là mình, cũng vào thời khắc này…trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một rặng mây đỏ, không cần phải nói… cảnh lén lút đem cơm chiên cùng thức ăn xào vào phòng, nhất định đã bị tên khốn này thấy được.

Nhưng mà, dáng vẻ xấu hổ của Liễu Vân Nhi, lại làm cho Lâm Phàm nhìn đến ngây người.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Liễu Vân Nhi bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt, có một loại vẻ đẹp không thể nói cũng không thể tả rõ được…nếu phải dùng một thành ngữ để hình dung, thì đó chính là nụ hoa chớm nở, hóa ra Liễu Vân Nhi cũng có mặt nữ tính như vậy.

"Ha ha… "

"Không phải hôm qua cô lén lút ăn sao?" Lâm Phàm cười hỏi.

"…”

Liễu Vân Nhi không trả lời, yên lặng lái xe.

"Nói cái gì mà không ăn."

"Cuối cùng còn không phải là hương thực…" Lâm Phàm cười nói: "Cô có biết ba bản chất thiết yếu của nhân loại không? Thứ nhất… máy lặp lại, thứ hai… chim bồ câu, cuối cùng chính là hương thực, ba bản chất này là nền tảng tạo nên Triết học hiện đại, thể hiện ba nhược điểm của nhân loại… Đầu tiên là máy lặp lại, thể hiện bản chất không phân biệt đúng sai mà chạy theo xu hướng của nhân loại… "

Liễu Vân Nhi không nói chuyện, nhưng đầu đã sắp nổ tung.

"Chim bồ câu thì sao."

"Cái này cô sẽ hiểu… sau khi cô gặp được." Lâm Phàm cười nói: "Hương thực… Chính là con người luôn thích nói những lời cay độc, nhưng cuối cùng lại tự tát vào mặt mình, giống như cô hôm qua vậy."

*Máy lặp lại (复读机) là một từ ngữ mạng, nói về việc khi trong một cộng đồng mạng, một group có một người post một bài nào đó lên, thì người khác sẽ lặp lại, lan truyền đi khắp nơi, như một cái máy lặp.

*Bồ câu (或鸽) là một từ ngữ mạng, để chỉ những người chỉ thích làm theo ý mình dù đã được người khác giải thích, hay dùng để châm biếm những người không logic và hay mâu thuẫn với chính bản thân.

Hương thực (真香) là một từ ngữ mạng, ý chỉ một người lúc đầu quyết định không làm một việc gì đó nhưng sau đó lại chủ động làm điều ngược lại.

Lâm Phàm chưa kịp nói xong, Liễu Vân Nhi đã trực tiếp cắt lời anh.

"Là tôi ăn!"

"Anh có thể làm gì tôi?" Liễu Vân Nhi tức giận muốn chết, nhân lúc đang đợi đèn đỏ, liền quay sang nói với Lâm Phàm: "Chỉ ăn một bát cơm rang cùng 2 đĩa thức ăn của anh thôi thì có sao? Anh có ý kiến gì?"

"…”

"Không việc gì không việc gì… chắc là vậy!" Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Cô xem cô xem…mới nói vài câu đã tức giận, tính tình này của cô… chắc chắn là do ở nhà được chiều quá rồi, phải sửa đi… nếu không thì cô mang theo loại tính tình này ra ngoài xã hội, xã hội sẽ dạy cô cách làm người."

"Không thay đổi!"

"Ở thành phố này… ai có thể làm gì tôi?" Liễu Vân Nhi tức giận nói: "Từ giờ trở đi, anh phải quên chuyện ngày hôm qua đi cho tôi!"

"Được được được!"

"Quên mất… lái xe, lái xe." Lâm Phàm bất lực nói.

Sau đó, xe lại khởi động, Lâm Phàm lén nhìn Liễu Vân Nhi, từ sâu trong nội tâm phát ra tiếng hò hét cuồng loạn.

Người phụ nữ kia!

Tên của cô chính là ngạo kiều!

Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”

….

Vẫn ở vị trí cũ, Lâm Phàm xuống xe, nhìn chiếc Audi màu trắng càng lúc càng xa, lặng lẽ đi về phía trường học.

Rất nhanh đã đến thư viện, sau hai ngày nghỉ ngơi, lại trở lại công việc quen thuộc, sâu trong linh hồn của Lâm Phàm là một loại sức mạnh ăn no chờ chết, đang chiếm cứ mỗi một tế bào trong cơ thể anh, sau khi mông tiếp xúc được với ghế, bộ não của anh hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể.

Tê liệt….

Hoàn toàn tê liệt...

"Tiểu Lâm?"

"Hai ngày này nghỉ ngơi như thế nào?" Liễu Chung Đào không biết đã xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phàm từ lúc nào, khuôn mặt tràn đầy ý cười nói: " Sao cháu lại nằm xuống?"

"Haizzz… "

"Mệt quá." Lâm Phàm bất lực nói "Cái này… chủ yếu là tâm mệt."

Thật ra thì, Lâm Phàm muốn nói việc chung sống cùng Liễu Vân Nhi đã khiến anh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần…nhưng lại sợ Liễu Chung Đào hiểu lầm, Liễu Chung Đào cảm thấy Lâm Phàm tâm mệt có thể là do quá lo lắng về buổi phỏng vấn.

"Tâm mệt cái gì!"

"Chú đã thu xếp xong xuôi mọi việc cho cáu rồi, không cần lo lắng!" Liễu Chung Đào nghiêm túc nói: "Cháu mạnh dạn lên, yên tâm… vào vòng trong! Để chú xem ai có thể loại cháu, nếu ai dám loại cháu, chú sẽ cho hắn đi luôn."

Tuy rằng những lời này nghe có chút ngang ngược, nhưng Lâm Phàm cảm thấy hơi buồn cười, một giám đốc thư viện nhỏ, mà lại còn là chi nhánh thư viện … có thể đuổi ai đi?

"Hãy thả lỏng ra!"

"Buổi phỏng vấn chắc chắn không có vấn đề gì." Liễu Chung Đào cười nói.

Nói xong thì rời đi…

Nhìn bóng lưng Liễu Chung Đào, Lâm Phàm không muốn nói chuyện, thật ra thì có chuyển lên chính thức hay không đều giống nhau, nhiều tiền hơn thì cũng phải nộp đến tay Liễu Vân Nhi, đóng cái gì mà phí nhiên liệu.

Lúc này, Vương Phương Phương đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm đang ngồi tê liệt, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mới sáng sớm sao lại nằm đây?"

"Đừng nói nữa."

"Tâm hơi mệt." Lâm Phàm lắc đầu, tò mò hỏi: "Chị Phương Phương… bên cạnh chị có loại người này hay không, rõ ràng là cô ấy làm, còn bị người khác bắt được nhược điểm, kết quả cô ấy chết cũng không thừa nhận… còn quay sang đe doạ người khác."

"…”

"Có phải cậu đang nói tôi không?" Vương Phương Phương đen mặt, nói: "Chuyện ngày hôm qua, từ nay về sau quên đi cho tôi!"

Dứt lời, Vương Phương Phương cũng rời đi.

Lâm Phàm há miệng, lời đến miệng lại không biết mở miệng thế nào, đành phải gắng gượng nén lại.

Mấy phút sau, Điền Hải đi vào, thấy Lâm Phàm liền chào hỏi rồi đi thẳng vào.

Cùng lúc đó, Liễu Vân Nhi ngồi trên ghế của mình, trên mặt tràn ngập tức giận…

Thật sơ suất!

Tên Lâm cặn bã đó lại dám đứng sau cửa nhìn trộm.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó… Tống Vũ Khê và một người phụ nữ trung niên bước vào.

"Hì hì!"

"Tiểu Vân Nhi!"

"Mình biết ngay cậu đang ở đây mà!" Tống Vũ Khê cười nói: "Vị này là người phụ trách đoàn đội nghiên cứu của sở nghiên cứu chúng ta, tiến sĩ Vương… , từ sau khi cậu giúp mình giải quyết câu hỏi kia, tiến sĩ Vương vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp cậu, hy vọng cậu có thể giúp cô ấy giải quyết 1 vấn đề lớn."

Nói xong, người phụ nữ trung niên bên cạnh Tống Vũ Khê mặt đầy mong đợi nói: " Giáo sư Liễu, hy vọng cô có thể giúp chúng tôi, vấn đề này đã quấy nhiễu chúng tôi rất lâu rồi."

Giờ phút này, Liễu Vân Nhi trợn tròn mắt.