Hôm sau, Lâm Phàm tự nhiên tỉnh dậy, ngày hôm qua anh chơi game đến một giờ sáng mới offline, sau đó nằm trên giường lướt điện thoại, tầm hai giờ sáng mới đi ngủ, Lâm Phàm tin tưởng rằng mình có thể ngủ thẳng đến giữa trưa, dù sao khó có được ngày nghỉ, nếu không cố gắng dùng để ngủ, thì phải thật xin lỗi hai chữ ngày nghỉ kia.
Kết quả…
Cầm điện thoại lên nhìn.
Sáu giờ rưỡi.
"…”
Nhìn thời gian trên điện thoại ngay lúc này, Lâm Phàm rơi vào trầm mặc, thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ, bởi vì thói quen… nên cảm thấy như là điều đương nhiên, bởi vì thói quen… nên không ai có thể nghĩ tới cái kết sẽ mất đi.
Lúc này, điện thoại của Lâm Phàm reo lên, là cuộc gọi của người phụ nữ ở phía đối diện.
"…”
"Sao anh có thể bắt máy nhanh như vậy?" Liễu Vân Nhi tò mò hỏi: "Anh trước tiên không phải nên giãy giụa, sau đó tức giận chất vấn tôi, vì sao lại gọi anh thức dậy vào giờ này?"
"Đã quen thức giận vào giờ này rồi, tự nhiên cứ thế mà tỉnh giấc." Lâm Phàm nằm ở trên giường, không nhịn được mà thở dài, cười nói: "Mà sao ngày nào cô cũng có thể gọi tôi dậy đúng giờ thế? Sáu giờ rưỡi gọi tôi thức dậy… thật sự là vất vả cho cô rồi."
"Gặp lại sau!"
Tút!
Liễu Vân Nhi trực tiếp cúp máy.
Nghe thanh âm "Tút tút tút" truyền tới, Lâm Phàm bất lực lắc đầu, người phụ nữ này lúc nào cũng mạnh bạo như vậy.
Rời giường mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt, sau đó Lâm Phàm ngồi xuống trước máy vi tính, vừa đăng nhập vào trò chơi… nhìn thoáng qua danh sách bạn bè , phát hiện tên khốn Lương Húc Siêu này lại đang online, không cần đoán cũng có thể biết, người này nhất định là đang đào mỏ kiếm tiền, mẹ nó làm gì mà chăm chỉ như vậy.
"Đào thêm đi!"
Lâm Phàm cười lẩm bẩm: "Đến lúc đó hỏi mượn cậu một ít."
Mặc dù ở trong thế giới trò chơi, Lâm Phàm vẫn nêu cao tinh thần ăn no chờ chết như cũ, anh vô cùng ghét cày tiền vàng, nhưng lại không thích dùng tiền mặt đi đổi thành tiền của trò chơi, cho nên… đôi tay tội lỗi của anh đã vươn đến những người bạn bè ở bên cạnh, hầu như đã mượn qua toàn bộ thành viên trong hội.
Đồng thời lợi dụng sơ đồ Kim Tự Tháp, không ngừng tích lũy tài sản của chính mình, hiện tại hoạt động kinh doanh của anh vẫn coi như ổn định, chưa xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, nửa tháng trước, Lâm Phàm thông qua tính toán, đã tính được âm mưu này gần như có thể duy trì hai năm.
Sơ đồ kim tự tháp (金字塔骗局) là một mô hình kinh doanh sơ sài và không bền vững, trong đó một vài thành viên ở tầng cao hơn của kim tự tháp chiêu mộ các thành viên mới - những người trả chi phí trả trước cho chuỗi - để kết nạp họ vào chuỗi. Khi các thành viên mới lần lượt chiêu mộ các thành viên khác, một phần phí mà những người đến sau đưa cho họ, họ cũng phải đưa cho những người trước đó đã chiêu mộ họ. Các hoạt động này là bất hợp pháp ở một số quốc gia.
Đương nhiên, cũng có thể lâu hơn, bởi vì trò chơi không phải như cuộc sống, người chơi bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ rời đi, chỉ cần có một người rời đi, có nghĩa là Lâm Phàm đã kiếm được lời.
Không sai, Lâm Phàm chính là đang đánh cờ cùng vận mệnh, đánh cược người khác sẽ rời đi hay không.
Mèo Đại Soái Ca: có ở đó không?
Lương Thượng Hữu Nhân: Lâm ca có chuyện gì không? Đang đào quặng!
Miêu Miêu đại soái ca: mượn chút tiền
Lương Thượng Hữu Nhân: không có tiền!
Lương Thượng Hữu Nhân: lần trước anh mượn tôi ba nghìn kim tệ, đến bây giờ anh vẫn chưa có trả đâu!
Mèo Đại Soái Ca: tôi off đây.
Sau Khi đánh xong ba chữ này, Lâm Phàm trực tiếp thoát khỏi trò chơi, cuộc sống trở lại bình lặng như trước, không có tranh chấp, không có đòi nợ, mọi thứ đều tốt đẹp và hài hòa như vậy.
" A lô?"
"Chị Phương Phương?"
"Làm sao? Có chuyện gì thế?" Lâm Phàm nhận được điện thoại của Vương Phương Phương, mặt đầy tò mò hỏi.
"Tiểu Lâm? !"
"Cậu… Cậu thi viết được hạng nhất?" Vương Phương Phương hưng phấn nói: "Wtf… Cậu ghê nha! Cậu thế mà đã học được cách dùng tiền linh hoạt như thế nào để đánh bại những giám thị kia rồi, nói đi… lần này tổng cộng đã đưa bao nhiêu tiền, là ai giúp cậu tìm quan hệ?"
Lâm Phàm sửng sốt, tò mò hỏi: "Chị…làm sao chị biết?"
"Danh sách đã được công bố rồi."
"Tổng cộng có mười hai người bước vào vòng phỏng vấn, cậu chính là một trong số đó." Vương Phương Phương nghiêm túc nói: "Để ăn mừng ngày trọng đại này, tối nay chúng ta liên hoan, cậu mời khách!"
"Không… "
"Không phải… Tại sao lại là tôi mời khách?" Lâm Phàm mặt đầy câu hỏi.
"Cậu sắp chuyển lên chính thức rồi còn không mời khách?" Vương Phương Phương tức giận nói: "Không có tiền, thì tôi trả hộ giúp cậu trước, nói chung là bữa cơm này cậu không chạy thoát được đâu."
Cuối cùng, Lâm Phàm vẫn không thể thoát khỏi số phận mời khách.
…
Buổi chiều, trong một nhà hàng nào đó, Lâm Phàm ngồi một mình trong góc chờ đồng nghiệp tới, dựa theo thời gian cũng sắp đến giờ rồi.
Một lúc sau, hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt, Điền Hải cùng Vương Phương Phương đi vào phòng ăn, nhìn chung quanh một chút, liền phát hiện Lâm Phàm ở trong góc, vội vàng đi tới, vừa mới ngồi xuống… Vương Phương Phương bất đắc dĩ nói: "Giám đốc Liễu nhà có việc, dì Vương thì hôm nay con trai dì ấy về nhà, nên hiện giờ chỉ có ba người chúng ta."
"Ồ…"
"Ít người tới càng tốt, vậy thì tôi có thể tiêu tiền ít hơn." Lâm Phàm cười nói.
"Nhìn cậu kìa, đúng là đồ keo kiệt!"
"Cậu như vậy thì đến lúc nào mới có thể tìm được bạn gái?" Vương Phương Phương tức giận nói: "Hào phóng hơn một chút không được sao?"
"Tương lai sẽ hào phóng." Lâm Phàm cười cười.
Vương Phương Phương liếc Lâm Phàm một cái, sau đó hỏi: "Gọi thức ăn chưa?"
"Chưa!"
"Không đợi các người đến, lỡ đâu gọi phải đồ các người không thích ăn, vậy chẳng phải lãng phí sao." Lâm Phàm nói.
"Được rồi."
"Để tôi gọi." Vương Phương Phương lấy điện thoại ra, quét mã QR ở góc bàn, sau đó mở ứng dụng của nhà hàng này ra, rồi bắt đầu gọi món.
Lúc này, Lâm Phàm hỏi Điền Hải: "Điền ca… Sao anh lại tới?"
Điền Hải cười không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Vương Phương Phương đang gọi đồ ăn.
"Được rồi!"
"Các cậu có cần gọi thêm gì không?" Vương Phương Phương hỏi.
"Không cần."
"Cho Điền ca xem qua đi, con người tôi thì không cần kiêng kị gì cả." Lâm Phàm nói.
"Vậy để tôi gửi đi."
Vương Phương Phương trực tiếp bỏ qua Điền Hải mà lặng lẽ chốt đơn.
Một lúc sau liền bỏ điện thoại xuống, đưa túi cho Lâm Phàm nói: “Tôi đi vệ sinh, cậu trông giúp tôi.”
Nhìn Vương Phương Phương rời đi, Lâm Phàm hỏi Điền Hải: "Điền ca… rốt cuộc anh đã nghĩ tới sẽ đối mặt thế nào hay chưa?"
"Có ý gì?" Điền Hải hỏi.
"Chính là đối mặt với chị Phương Phương đó." Lâm Phàm nói: "Anh cũng không thể cứ tiếp tục như vậy mãi chứ ? Nói dễ nghe một chút thì đây gọi là si tình, nếu như nói khó nghe một chút… thì đây gọi là liếʍ cẩu không có tôn nghiêm."
Liếʍ cẩu(舔狗) Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Điền Hải suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ nói: "Tôi cũng không biết mình phải đối mặt với cô ấy như thế nào, cô ấy có rất nhiều bạn bè, cuộc sống của cô ấy rất đặc sắc, mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng cuộc sống của tôi thì rất tẻ nhạt, hơn nữa… tôi còn không có tiền."
"Ôi chao!"
"Đã là thời đại nào rồi, đừng phàm tục như vậy, chỉ cần là chân ái thì đều có thể đánh bại hết thảy!" Lâm Phàm nghĩ tới lời nói của Liễu Chung Đào, cười ha hả nói với Điền Hải.
"…”
"Tôi chưa ổn định." Điền Hải mặt đầy bình tĩnh nói.
Trong phút chốc, Lâm Phàm rơi vào trầm mặc, một câu nói miêu tả thực tế và ẩn chứa sự bất lực.
Nhưng đó mới là cuộc sống, ngay cả trong không khí cũng nồng nặc mùi tiền.
Sau khi, Vương Phương Phương trở lại, mỗi người lại ngồi nghịch điện thoại, cho đến khi phục vụ mang đồ uống đến.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn, liền chọn nước ép dưa hấu.
Vào lúc đang chuẩn bị lấy đi, đột nhiên bị Vương Phương Phương chặn lại.
"Đây là cho cậu ấy." Vương Phương Phương nghiêm túc nói.
"À?"
Vẻ mặt Lâm Phàm mơ màng.
Tình huống gì đây?
….