Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Ta Là Học Bá

Chương 34: Phối Hợp Diễn Xuất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay thời khắc Liễu Vân Nhi bước vào phòng học, sớm đã chú ý đến sự tồn tại của Lâm Phàm, không phải vì hắn quá xuất chúng, mà vì…tên nhóc này chọn vị trí hàng cuối cao nhất trong lớp, sau đó lại ở tít trong góc, cái này muốn không thấy cũng không được.

Ban đầu, Liễu Vân Nhi còn tưởng rằng tên nhóc này trốn việc qua đây xem mình, mặc dù không biết tại sao hắn đến chỗ mình, nhưng nguyên nhân hắn xuất hiện ở đây chỉ có một, dù gì cũng không phải vì học, tên nhóc này đã đến lúc không cần học, thậm chí hắn còn chuyên nghiệp hơn cả giáo sư.

Mà cũng trong giờ phút này, ở sâu trong lòng Liễu Vân Nhi xuất hiện một loại tình cảm không thể giải thích được, cô cũng không biết đấy là loại tình cảm gì, có thể là vì tất cả hành động đều bị một người chú ý đến…nhưng cũng có thể không phải, bởi vì từ bé đến lớn Liễu Vân Nhi đã trưởng thành trong sự chú ý của mọi người, thế nên loại chuyện chú ý đối với cô mà nói chỉ là chuyện hết sức bình thường.

Kết quả tại sao tên cặn bã họ Lâm đó lại xuất hiện ở đây, Liễu Vân Nhi cũng không tra cứu gì…Dù sao thì cứ đế hắn ngồi đó đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến học sinh trong tiết.

Tuy nhiên, vào học chưa đến năm phút, Liễu Vân Nhi để ý Lâm Phàm lại bắt đầu ngồi ngơ ngẩn rồi, tức muốn bốc hỏa…cái tên nhóc này là có ý gì? Ngay cả năm phút cũng không kiên trì được, đã bắt đầu mơ mơ màng màng rồi, là cảm thấy tôi dạy tiết này tệ lắm à? Không xứng để hắn nghiêm túc ngồi nghe sao? Trong phút chốc, Liễu Vân Nhi cực kì kiêu ngạo đã bị lửa giận công kích, sau đó mất đi lí trí, trực tiếp nhắc Lâm Phàm.

“Bạn học ngồi hàng cuối trong cùng bên trái đang ngơ ngác kia!”

“Đứng dậy cho tôi!”

Ngay lập tức, không khí trong phòng học trở nên ngột ngạt, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Lâm Phàm, do học sinh ba lớp cùng học tiết này, học sinh mỗi lớp đều xem Lâm Phàm là người của lớp khác, bọn họ cũng không cảm thấy người này bị dư ra, thực ra đây lại là một người ngoài.

Lâm Phàm cũng ngạc nhiên, không thể ngờ đến…vậy mà chính mình lại bị tủ lạnh gọi tên, lại còn giả vờ không quen biết…cô ta muốn làm gì đây? Hay là chuẩn bị làm việc phi pháp vì tư thù cá nhân?

Ồ!

Đây là muốn mình hợp tác diễn xuất với cô ta!

Lâm Phàm nhận thức ngay…nhất định phải phát huy tốt việc diễn xuất của mình, đem màn kịch lớn này diễn cho thật tốt.

“Hả?”

“Em…giáo sư Liễu…em sai rồi.” Lâm Phàm rụt đầu kinh sợ, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ nói: “Em không nên suy nghĩ lung tung trong giờ của cô…lần sau em nhất định sẽ không thế nữa.”

“Cho anh một cơ hội!”

“Tôi nhấn mạnh một lần nữa, ai ở trong giờ của tôi không tập trung, đừng trách tôi cho không đạt!” Giọng điệu của Liễu Vân Nhi trông thì bình thản như thế, nhưng mỗi một chữ đều như găm dao vào tim học sinh, dọa bọn họ sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Liễu Vân Nhi.

“Tiếp tục vào tiết!”

Vừa dứt lời, Liễu Vân Nhi bắt đầu giảng tiếp về vấn đề ứng dụng định lý virial.

“Định lý virial ở trên đã được sử dụng để thảo luận về các điều kiện cần thiết cho sự tồn tại của các trạng thái bị ràng buộc trong đó a lớn hơn 0 và nhỏ hơn 0, và chúng ta sẽ thảo luận thêm về tính đầy đủ của các điều kiện dưới đây!” Liễu Vân Nhi thản nhiên nói: “ Đối với trường hợp a lớn hơn 0, điều kiện cần thiết để có được trạng thái ràng buộc trong trường hợp này là n lớn hơn 0.”

“Mặt khác….”

Trong khi Liễu Vân Nhi đang giảng về định lý virial, thì Lâm Phàm đang nỗ lực tập trung mọi sự chú ý lên người tủ lạnh, nhưng mà cho dù hắn nỗ lực thế nào… Những suy nghĩ luôn bị phân tán bởi một thế lực bí ẩn khi chúng sắp ngưng tụ.

Không đến ba mươi giây, Lâm Phàm tay thuận chống cằm, hắn rơi vào trạng thái mộng du, không còn cách nào…thực sự là quá buồn chán rồi.

“Vì vậy hàm sóng của một hạt chuyển động trong một trường thế năng là…” Liễu Vân Nhi vừa viết xong hàm số của hàm sóng, ngay lúc xoay người về sau…cô trông thấy Lâm Phàm đang gối đầu lên tay, hơi nheo mắt một góc ba mươi độ và nhìn chiếc quạt trên trần nhà.

Anh ta…

Anh ta đang nhìn quạt trần à?

Ngay cả quạt trần còn có sức hấp dẫn hơn bài học của mình?

Liễu Vân Nhi tức giận đến mức lên cơn đau thắt ngực và đau đầu, cái tên khốn nạn này không tôn trọng người khác quá mức rồi. Mặc dù anh ta có hiểu biết phi thường trong lĩnh vực Vật Lý, nhưng đó không phải lí do để anh ta nhìn quạt trần, đặc biệt là ngay trong tiết học của mình, anh ta lại đi nhìn quạt trần…

“Anh!”

“Ra ngoài!” Liễu Vân Nhi đen mặt lại chỉ Lâm Phàm: “Lập tức ra ngoài cho tôi!”

“...”

Lâm Phàm tỉnh táo ngay lập tức khi nghe thấy lời khiển trách đầy tức giận, nhìn Liễu Vân Nhi đang sử dụng “Một ngón tử vong” của cô ta, mà đối tượng phát động lại là chính mình.

Bắt đầu rồi à?

Gϊếŧ gà dọa khỉ?

Lâm Phàm cảm thấy bầu không khí của lớp học nên được chấn chỉnh, đều đã sử dụng môn tiếng Anh chuyên để lắng nghe tiết học.

Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, trước mặt hơn trăm học sinh, rụt đầu sợ hãi rời khỏi…mỗi bước đi của hắn đều nặng nề.

Đồng thời ngay lúc đó, Lương Húc Siêu nhìn theo bóng lưng của Lâm Phàm, lặng lẽ thở dài… Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở lại.

Người này thật đáng thương quá…

Đến trước cửa, Lâm Phàm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu…sám hối với Liễu Vân Nhi: “Giáo sư Liễu…em muốn thẳng thắn với cô, em không chỉ lên lớp ngẩn người, hơn nữa em còn quên mang theo sách rồi…có điều em trong sạch, bởi vì em không giống một vài học sinh nào đó, lấy tài liệu giảng dạy tiếng Anh chuyên ngành đến lừa bịp cô.”

Tại đây không ít người đều đang ngạc nhiên, nhìn không chớp mắt vào con người đang đứng trước cửa kia, tên nhóc này…là tên phản đồ đó!

Đúng như dự đoán, Liễu Vân Nhi bùng nổ tại chỗ luôn, mà Lâm Phàm thừa dịp này chạy tán loạn mất tăm.

Đây cũng không trách được Lâm Phàm tạo phản nhé, khi hắn biết được đám học sinh kia lừa bịp Liễu Vân Nhi, trong lòng có hơi khó chịu…cũng không biết tại sao lại khó chịu vậy, có lẽ vì ý thức công lý rộng lớn trong trái tim hắn, thôi thúc hắn làm như thế.

...

Sau khi rời khỏi phòng học, Lâm Phàm dự định ngồi xe buýt về nhà, ngay lúc này lại nhận được tin nhắn wechat từ Liễu Vân Nhi.

Cloud: Buổi trưa, McDonald!

Liếc nhìn thời gian, mặc dù còn nửa tiếng, nhưng có thể đến McDonald gọi một ly coca, sau đó ngồi ở đó đợi Liễu Vân Nhi đến, Lâm Phàm tự tin chính mình có thực lực như thế.

Không lâu sau, Lâm Phàm liền gọi một ly coca nhỏ, liền đi tìm một góc yên tĩnh, vừa chơi điện thoại, vừa hút coca, mà những người như hắn ta không phải số ít, có người thì đang làm việc tự do, có người thì đang viết phương án, có người thì đang học tiếng Anh.

Qua một lúc lâu, điện thoại đã nóng đến sắp phát nổ, cuối cùng cũng nhìn thấy “tủ lạnh” đang đi từ từ qua đây.

Cloud: Chỗ nào?

Ôi trời ơi sao tui đẹp trai vậy nè: Chỗ đèn lờ mờ sáng.

Liễu Vân Nhi quay đầu liền nhìn thấy Lâm Phàm đang ngồi trong góc, mặt không cảm xúc đi qua, mà Lâm Phàm lại không biết vận mệnh tiếp theo của mình sẽ ra sao, hắn đang đợi Liễu Vân Nhi mời, sau đó đưa hắn về nhà.

Tất cả cảnh đẹp trước mắt đều sản sinh ra.

Kết quả…

Sau khi Liễu Vân Nhi ngồi đói diện Lâm Phàm, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi hỏi: “Hôm nay anh có ý gì?”

“He he!”

“Biểu hiện của tôi cũng khá tốt đó chứ?” Lâm Phàm hớn hở cười nói.

Liễu Vân Nhi sừng sờ, mặt lập tức đen lại, hỏi: “Anh cố ý sao?”

“Phí lời!”

“Tất nhiên là tôi cố ý rồi!” Lâm Phàm đắc ý cười: “Thế cô tưởng là gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »