Nhìn bóng lưng của Liễu Chung Đào xa dần, vẻ ngơ ngác hiện hữu trên gương mặt của Lâm Phàm, còn Vương Phương Phương còn chấm ba chấm hơn.
"Tiểu Lâm?"
"Sao lại như thế được?" Vương Phương Phương chất vấn Lâm Phàm "Gì mà thời gian này cậu khổ cực? Cậu khổ cực cái gì? Ngày nào cũng chỉ nằm ườn ra đó, sao giờ lại biến thành chăm chỉ thế, còn khổ cực như thế nữa ?"
"
"Phương Phương tỷ em vô tội!" Lâm Phàm nói với vẻ bất đắc dĩ "Em chỉ đến sớm hơn chị 30 giây thôi, đít ngồi còn chưa ấm ghế mà đã phải về nhà rồi"
"Tôi…"
"Cmn" Vương Phương Phương bực tới mức không nói nên lời, chỉ trách mình tới đúng thời điểm thôi.
Lâm Phàm lấy đi chút đồ, dưới ánh mắt phẫn nộ của Vương Phương Phương, vội vàng rời khỏi thư viện, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể được nghỉ ngơi 2 ngày hắn đã rất hạnh phúc rồi, hmmm… nói cách khác thì niềm hạnh phúc của hắn cũng đơn giản thôi.
Ôi trời ơi sao tui đẹp trai quá vậy nè: Có rảnh không?
Cloud : Nóii!
Ôi trời ơi sao tui đẹp trai quá vậy nè: Có thể đưa tôi về nhà hay không?
Cloud : cút!
Nhìn tin nhắn gửi tới, Liễu Vân Nhi chỉ dùng một từ đã tóm tắt được nhiều nghĩa nhiều nội dung khiến Lâm Phàm cảm thấy bắt đầu sùng bái nàng, không hổ là tiến sĩ, chỉ có một từ cút thôi mà đã truyền đạt hai ý nghĩa, ý đầu tiên là nàng không rảnh, ý thứ hai là bảo mình đi về đi.
Bây giờ mà về nhà chơi game thì cũng chẳng có chuyện gì để làm, Lâm Phàm đi lung tung không mục đích ở sân trường, suy nghĩ xem mình nên đi đâu tiếp theo đây.
Nếu không thì
Đi dự thính giờ học của Liễu giáo sư của chúng ta?
Lâm Phàm tới bây giờ cũng chưa biết giờ học của Liễu Vân Nhi ra sao, bình thường thì cô gái này là một người thông minh nhưng hơi khờ, nhưng khi ở trước mặt học sinh thì sao nhỉ? Cô ta có hình tượng gì đây? Nghĩ đến đây, cái lòng lợn tò mò của Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện, tính đi tới dự thính xem thử nó ra làm sao.
Thật ra thì…
Ở đại học đi dự thính là hành động thường thấy, chỉ cần bình thường trật tự không ảnh hưởng đến tiết học thì dưới tình huống bình thường cũng sẽ không quản người khác làm gì, hơn nữa Lâm Phàm cảm thấy mình cởi cái thẻ nhân viên xuống thì cũng chả khác sinh viên là bao.
Sau đó Lâm Phàm lấy điện thoại ra tra thời khoá biểu khoa Vật Lí, chưa kể… bây giờ vẫn còn nửa tiếng là hết buổi sáng, vừa hay lại có 1 buổi của Liễu Vân Nhi giảng, là 1 lớp học gộp 3 lớp!
"Phòng đa phương tiện số 3. "
"Lên đường!"
Không tới năm phút…
Lâm Phàm đã đi tới số phòng đa phương tiện số 3, ngay sau đó hắn tìm vị trí trong góc của hàng cuối cùng, chỗ đó gần cửa ra vào, dễ chạy ra ngoài, còn có cảm giác an toàn nữa.
Thời gian dần trôi qua
Sinh viên đi vào phòng học càng lúc càng nhiều, mà những sinh viên đó đều có 1 đặc điểm đó là mang theo sách.
Chuyện này đối với Lâm Phàm thì cảm thấy nó khá kỳ quặc, giờ học của đại học từ lúc nào phải mang sách rồi? ngay cả mình lúc trước học đại học cũng không mang sách vì nội dung buổi học quá đơn giản, đọc chỉ phí thời gian thêm thôi, cho nên căn bản không yêu cầu nhìn sách.
"Ồ?"
"Lâm ca?" Lương Húc Siêu cùng với đám bạn xấu của hắn ôm sách bước vào phòng học lại thấy Lâm Phàm ngồi ở hàng cuối, thì chạy một mạch tới hàng cuối cùng, nhưng vốn mấy khứa này cũng là khách quen của các dãy cuối.
Thấy người quen…
Lâm Phàm cũng rất vui vẻ, tuy hắn cũng chỉ quen sương sương Lương Húc Siêu, quan hệ của hắn với những người khác cũng rất tốt, dù sao thì chơi game cùng nhau lâu ngày thì cái tình cảm này cũng dần trở nên sâu sắc hơn, nhưng những người đó bình thường gọi hắn bằng tên trong game là Mèo ca.
"Lâm ca?"
"Trốn việc à?" Lương Húc Siêu ngồi bên cạnh Lâm Phàm, cười ha hả hỏi.
"Anh chính là loại người như thế sao?"
Lâm Phàm nói với vẻ bất đắc dĩ"Hôm nay và ngày mai được nghỉ, còn về việc tại sao được nghỉ thì đừng quan tâm."
Dứt lời...
Lâm Phàm tò mò hỏi "Mà tại sao ai cũng mang sách cả thế?"
"Aizz "
"Bi đát lắm đại vương ơi!" Lương Húc Siêu khổ sở nói "Liễu giáo sư nói trong tiết của cô thì đều phải mang sách nếu không thì cút ra ngoài, nếu không mang thì tôi phải làm sao đây, giờ tôi còn mang theo quyển tiếng anh chuyên ngành đây này."
"
"Câu cá ở vùng biển nào khó?" Lâm Phàm nhìn quyển sách tiếng anh chuyên ngành trên tay Lương Húc Siêu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Không!"
"Cái này gọi mà Man Thiên Quá Hải(Dối trời vượt biển)." Lương Húc Siêu cười nói.
Lâm Phàm nhìn hắn, dè đặt hỏi "Các cậu lừa Liễu giáo sư như thế không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Vậy làm sao bây giờ đây?"
"Lúc đó sắp muộn giờ rồi chỉ kịp lấy quyển sách đó." Lương Húc Siêu nhún vai một cái, sau đó nở nụ cười đểu hỏi "Lâm ca anh làm trai bao sao?"
Nhất thời,..
Xung quanh bắt đầu náo nhiệt lên, bởi xung quanh đều là những nhân chứng của “lịch sử” đen tối đó, tất cả đều nghe giọng nói nói câu "Ăn của tôi uống tôi dùng của tôi".
"Mèo ca?"
"Có thể tiết lộ một chút hay không, là phú bà nào bao nuôi anh rồi? Có xinh đẹp hay không?" Ở trên Lương Húc Siêu có một thanh niên trẻ quay xuống hỏi..
Trùng hợp,…
Lúc này,…
Liễu Vân Nhi mang theo thương hiệu là đầu tủ lạnh tới, vừa bước vào phòng học thì đã khiến cả phòng yên tĩnh lại không ít.
Lâm Phàm mím môi một cái, hắn rất muốn nói cho bọn Lương Húc Siêu, phú bà thần bí trong miệng các cậu chính là nữ nhân kinh khủng trước mặt đó.
Mà giờ khắc này,…
Lâm Phàm cảm thấy không khí vốn đang náo nhiệt mà bởi vì Liễu Vân Nhi đến trấn tràng khiến cho cả phòng hạ nhiệt độ xuống, thậm chí tới nhiệt độ 0 đủ đông đá rồi, cảm giác áp bách này cũng quá là kinh khủng.
"Giờ học này!"
"Tiếp tục học ứng dụng về định lý Virial(Ý nghĩa của định lý virial là nó cho phép tính tổng động năng trung bình ngay cả đối với các hệ thống rất phức tạp không xác định được một giải pháp chính xác, chẳng hạn như các hệ được xem xét trong cơ học thống kê ; tổng động năng trung bình này liên quan đến của hệ theo định lý trang bị .)." Liễu Vân Nhi nói mà chẳng có chút biểu cảm nào"Thế năng của V=ax 2, nếu a lớn hơn 0 và nhỏ hơn 0 thì làm cách nào để áp dụng định lí Virial để chứng minh sự tồn tại của trạng thái ràng buộc, đối với phạm vi giá trị của n."
"Trước tiên, khi điện áp thứ cấp V=ax 2 là thế đối xứng, chúng ta chỉ có thể xem xét cạnh có x lớn hơn 0. Khi a lớn hơn 0, chúng ta có thể nhận được định lý dao động của trạng thái đứng yên,…” Liễu Vân Nhi đứng ở bảng đen vừa giảng giải vừa viết.
Nhìn Liễu Vân Nhi ở trên bục giảng bài, nghe cô ấy giảng về vấn đề ứng dụng định lý Virial, Lâm Phàm còn cảm thấy thật buồn cười, ở trong mắt sinh viên thì Liễu giáo sư là một nhân vật siêu nhân siêu cấp lợi hại, nhưng trên thực tế thì cô gái này ngay cả đặt đồ ăn trên app cũng không biết.
Cô ta ngốc sao?
Ngốc đến nỗi đặt đồ ăn bên ngoài cũng không biết.
Cô ta thông minh sao?
Chắc chắn phải thông minh rồi, nếu không làm sao lên làm Giáo sư?
Tóm lại,…
Lâm Phàm cảm thấy đây là một cô gái phi thường cực đoan, trên người cô có 2 thuộc tính vô cùng trí mạng, mà hai thuộc tính này va chạm với nhau lại sẽ tạo ra phản ứng đó là vô cùng “ đáng iu”.
Không sai…
Lâm Phàm cảm thấy Liễu Vân Nhi vô cùng đáng iu, sự đáng iu này không phải là là đáng yêu của kawaii, nó có nhiều hơn sự ngây thơ trong sáng hơn kiểu như là tâm tính đơn thuần, thậm chí có thể hình dung ra một cảnh tượng cho một cảm xúc cụ thể
Ví dụ như…
Khi cô gái này biết được một chiếc pizza 12 inch đổi hai chiếc pizza 6 inch thì vội vàng chạy tới quán của người ta, dùng cách tính vi phân và công thức đường tròn để tính số Pi cho quản lý cửa hàng và nhân viên.
Chuyện này không đáng iu hay sao?
Nếu vậy thì trên thế giới chẳng có chuyện nào đáng iu hơn được nữa rồi!
Vào lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ vu vơ.
Đột nhiên,…
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng la mắng lạnh lùng.
"Đồng học ở hàng cuối cùng ngoài cùng bên trái!"
"Đứng lên!"