Lâm Phàm là ai?
Là tuyển thủ nổi tiếng ăn ngon lười làm, là người trực tiếp vào nội bộ và trở thành nhân viên chính thức vì có quan hệ rộng. Nhưng mà vẫn phải qua bài khảo sát, vốn tất cả mọi người không ôm bất kỳ hy vọng nào đối với anh, cho dù có nộp tờ giấy trắng lên cũng coi như qua bài, tuyệt đối không nghĩ tới người ta sẽ đạt hạng nhất.
Kết quả như đánh vào mặt mọi người.
Sao chép? Sao chép từ ai? Từ người hạng nhì à?
“Có phải được tiết lộ đề không?” Trưởng phòng bộ phận nhân sự cau mày, hẳn không nên tồn tại tình huống thế này, dù sao chuyện đã định rồi, cộng thêm mọi người đều biết Lâm Phàm này, nếu vì mặt mũi mà để cho anh lấy được vị trí hạng nhất, ngược lại sẽ bị mọi người nhạo báng.
Giám đốc Liễu là tuýp người coi trọng thể diện nhất, ông chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, thà để Lâm Phàm nộp giấy trắng cũng không muốn sử dụng thủ đoạn nhỏ này.
Đã như vậy, tình huống này nên giải thích thế nào đây?
“Kỳ quái… Lâm Phàm sao lại đạt hạng nhất được?” Trưởng phòng liếc nhìn mấy cái tên bên cạnh, trình độ học vấn còn kém hơn anh ư? Sao có thể để cho anh đạt hạng nhất được chứ? Đều là loại bất tài à?
Suy nghĩ một chút, trưởng phòng này thông báo cho hiệu trưởng Hồ biết, mặc dù cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng lại lộ ra một chút kỳ quái.
“Hiệu trưởng Hồ! Danh sách phần thi viết đã có, cảm thấy hơi bất ngờ.” Trưởng phòng nghiêm túc nói: “Lâm Phàm của thư viện khoa Vật lý đó, anh ta đạt được hạng nhất phần thi viết, gần như vượt qua tất cả những người ưu tú khác, hơn mười lăm điểm so với hạng nhì.”
“Cái gì? Lâm Phàm? Hạng nhất? Hơn mười lăm điểm so với hạng nhì?” Trong lời nói của đối phương lộ ra chút kinh ngạc và mờ mịt. Đây là Lâm Phàm đó, thư khiếu nại trong ngăn kéo của ông ta, nội dung khiếu nại đều là làm việc không chính đáng, ăn ngon lười làm, mà người như vậy lại đạt thành tích cao áp đảo trong phần thi viết.
Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!
“Có phải lão Liễu tiếu lộ bài thi trước không?” Hiệu trưởng Hồ trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Cậu cảm thấy có khả năng này không?”
“Không thể nào! Giám đốc Liễu thuộc tuýp người coi trọng thể diện nhất, ông ấy thà để Lâm Phàm nộp giấy trắng cũng không muốn sử dụng thủ đoạn nhỏ này để giúp cậu ta có thành tích tốt.” Trưởng phòng bộ phận nhân sự nói: “Tôi hiểu rất rõ con người giám đốc Liễu, ông ấy tuyệt đối không phải hạng người như vậy.”
Kỳ lạ! Sao làm được như vậy?
Chẳng lẽ anh đã tỉnh ngộ rồi sao? Hiểu sự thật rằng kiến
thức thay đổi vận mệnh? Thông qua thời gian rảnh rỗi sau giờ làm để cố gắng trau dồi kiến
thức, sau đó có cơ hội trở thành nhân viên chính thức, lấy cái này để chứng minh câu nói, trời sinh thân ta hẳn có dùng, nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến trong 《Nhạc phủ · Tương tiến tửu》 của Lý Bạch ư?
Hiệu trưởng Hồ nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng chỉ có cái này đáng tin, nếu không thì không cách nào giải thích tình huống trước mắt, vận khí tốt à? Đây không liên quan đến việc ngẫu nhiên may mắn, bởi vì nội dung của phần thi viết áp dụng phương thức trả lời tự do, mở rộng và thảo luận về một tài liệu nhất định hoặc một chủ đề cụ thể.
Hơn nữa lúc chấm bài, không biết được bài thi do ai viết, nên không có hành vi cho điểm vì tình cảm.
“Tôi biết rồi. Trực tiếp công bố đi, không cần che che giấu giấu.” Hiệu trưởng Hồ nói.
“Của Lâm Phàm cũng công bố sao?”
“Dĩ nhiên! Cậu ta dựa vào sự cố gắng chăm chỉ của mình lấy được thành tích như bây giờ, tại sao phải che giấu?” Hiệu trưởng Hồ nghiêm túc nói: “Công bố!”
Cúp điện thoại xong, hiệu trưởng Hồ trầm tư hồi lâu, lập tức cầm điện thoại cố định lên, gọi cho Liễu Chung Đào.
“Alo?”
“Lão Liễu! Nói với ông một chuyện.” Hiệu trưởng Hồ nghiêm túc nói: “Kết quả cuối cùng phần thi viết đã có rồi.”
“Thật à? Ông định nói Tiểu Lâm đứng thứ nhất từ dưới đếm lên đúng không, trong lòng tôi sớm có chuẩn bị rồi.” Liễu Chung Đào dửng dưng nói: “Nghe nói thằng bé này làm bài hết có mười phút thôi!”
“… Hết có mười phút thôi sao?” Hiệu trưởng Hồ gắng gượng nín lời muốn nói lại. Vốn tưởng rằng tất cả đều dựa vào sự cố gắng của Lâm Phàm mà lấy được một thành tích tốt, kết quả… Lão Liễu nói anh thi hết có mười phút, đây là tình huống gì vậy?
À! Chắc chắn là khi anh học, vừa vặn học đến tài liệu hoặc là đề tài tương tự, ngày hôm sau dựa vào trí nhớ và hiểu biết của mình, nhanh chóng hoàn thành phần thi viết.
Nghĩ tới đây, hiệu trưởng Hồ không nhịn được mà thở dài, ông trời đúng là cũng đang giúp anh. Nói xem có tức không cơ chứ?
“Cậu ta đạt hạng nhất! Vượt qua những người ưu tú khác, đạt được hạng nhất phần thi viết.” Hiệu trưởng Hồ nói.
“… Tôi nói này lão Hồ! Sáng sớm ông đã trêu tôi rồi, ông có ý gì đây?” Liễu Chung Đào tức giận nói.
“Ai nói đùa ông! Thật sự lần này Lâm Phàm thi viết được hạng nhất.” Hiệu trưởng Hồ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn nói đùa với ông, nhưng cậu ta thật sự đạt được hạng nhất…”
Lâm… Lâm Phàm đạt hạng nhất?
Liễu Chung Đào sững sờ tại chỗ, trong đầu hiện ra hình ảnh anh nằm tê liệt như chết ở trên ghế.
Lâm Phàm: (:3" ∠) Tôi liệt rồi!
Đây là bộ dạng mà người đạt hạng nhất nên có sao?
Đây rõ ràng là dáng vẻ của một tên đứng cuối mà!
“Ông có cho cậu ta đề thi không đấy?” Hiệu trưởng Hồ nói.
“Tôi là hạng người như vậy sao? Tôi thà để cậu ta nộp giấy trắng chứ cũng không đồng ý thông qua loại cách thức này, giúp cậu ta lấy được thứ hạng cao.” Liễu Chung Đào nghiêm túc nói: “Ngoài việc hỏi ông một chỗ, còn lại thì chưa có nói gì cả. Chờ chút, tôi có nói với cậu ta một câu, làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng hơn chút.”
“Cái này thì không sai! Tôi cho rằng lời nói của ông đã khích lệ cậu ta, sau đó cậu ta bắt đầu chăm chỉ học tập, vừa vặn mèo mù vớ phải cá rán, lúc học phần thi viết đã gặp qua nội dung tương tự, bằng trí nhớ và hiểu biết, nhanh chóng hoàn thành phần thi viết.” Hiệu trưởng Hồ cười nói: “Lão Liễu, đúng là ông trời cũng giúp cậu ta mà! Nếu như tiểu Lâm sửa đổi thật tốt, tương lai…”
Tút tút tút ~
Hiệu trưởng Hồ còn chưa nói xong, thì đã truyền đến một tràng âm tút tút.
Đối phương trực tiếp ngắt máy.
…
“Tiểu Lâm có phải cái người trẻ tuổi trong thư viện của ông không?”
Ở trên một xe Audi, người phụ nữ trung niên ngồi ở ghế phụ, nhìn Liễu Chung Đào đang lái xe, tò mò hỏi: “Cậu ta thế nào? Nghe điện thoại xong trông ông có vẻ hào hứng, vui đến mức không khép miệng lại được.”
“Không có gì. Chỉ là thấy được hi vọng thôi!” Trong lòng Liễu Chung Đào vô cùng vui vẻ, bởi vì Lâm Phàm đã bắt đầu cố gắng, đi trên con đường trở thành con rể nhà họ Liễu mà không quay đầu.
“Hi vọng hay không hi vọng gì, tôi bây giờ chỉ hi vọng nhất là con gái mang bạn trai về!” Người phụ nữ trung niên tức giận nói: “Cũng đã hai mươi tám tuổi rồi! Mấy năm nữa là chẳng ai muốn, mỗi tối tôi vì chuyện của con bé mà không ngủ được.”
“Chẳng phải bà không ngủ được là vì mấy hạng mục công trình của thành phố sao?” Liễu Chung Đào bất đắc dĩ nói.
“Mấy cái hạng mục công trình chỉ là tiện thể nghĩ đến thôi!” Người phụ nữ trung niên thốt lên giận dữ: “Tôi phát hiện hình gần đây ông hay tranh cãi với tôi nhỉ?”
“Được rồi được rồi được rồi! Bà thắng, bà thắng!” Liễu Chung Đào yên lặng ngậm miệng.
Lúc sau, Liễu Chung Đào đột nhiên hỏi: “Vợ này, bà cảm thấy tiểu Lâm thế nào?”