Cuối cùng cũng trở về thư viện.Lâm Phàm vẫn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, kết quả Liễu Chung Đào dường như có chút nóng nảy, hỏi ngay lập tức: “Thế nào rồi thế nào rồi? Tiểu Lâm cháu cảm giác thế nào với cô gái đó? Có thể xác định quan hệ chưa? Khi nào thì kết hôn? Dự tính lúc nào có con? Muốn con trai hay con gái đấy?”
“Hiện tại đang áp dụng chính sách sinh hai con, dứt khoát sinh hai đứa đi, lại nói suy nghĩ xem mua nhà ở đâu? Có kế hoạch tốt cho con lên đại học chưa? ”Liễu Chung Đào dừng lại một chút, nói tiếp: “Để tránh cho đêm dài lắm mộng, hay là các cháu đính hôn trước đi?”
Hả?
Đây...Đây liền bắt đầu đính hôn, sau đó sinh con rồi?
Lâm Phàm có chút cạn lời, mặt tràn đầy cười khổ nói: “Chú ơi ...như vậy cũng nhanh quá đó chú?Chữ bát vẫn chưa có dấu, liền bắt đầu sắp đặt sinh con, lại nói cháu và cô ấy có lẽ không có duyên phận, chắc là cả đời này chỉ gặp nhiều nhất một lần thôi.”
Liễu Chung Đào nhìn Lâm Phàm, trầm mặc thời gian khá lâu, mở miệng nói: “Đưa chú xem tướng tay của cháu nào.”
Lâm Phàm sửng sốt một lát, ngoan ngoãn duỗi tay phải ra.
“Trai tay trái, gái tay phải!”
“Ồ...”
Lâm Phàm lại duỗi tay trái ra.
Nhìn tướng tay của Lâm Phàm, chú trầm tư rất lâu, chậm rãi mở miệng nói: “Tình cảm của cháu rất phức tạp...”
“Hả?”
“Ý gì vậy ạ?”Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Chính là trải nghiệm tình cảm của nhóc hơi quanh co.” Liễu Chung Đào hít một hơi, bất lực nói tiếp: “Có lẽ đạo hạnh của chú quá nông cạn, vẫn xem không hiểu tướng tay của cháu.”
Nói vừa dứt lời, Liễu Chung Đào lại trực tiếp nói:“Con với cô ấy không có duyên phận vậy thì bỏ đi thôi, dưa ép mạnh tuy có thể giải khát, nhưng không sao ngọt được, lần sau chú lại giới thiệu cho cháu một cô gái tốt, vừa giải khát vừa ngọt!”
“Ồ...”
“Đúng rồi chú ơi, cô ấy là gì với chú thế?Chú với cô ấy hình như cùng họ Liễu.” Lâm Phàm hỏi.
Liểu Chung Đào mở miệng, nhưng không nói ra lời, sau đó bất lực nói: “Này cháu đừng hỏi nữa...dù sao chú với cô ấy quan hệ không bình thường, cháu đi làm cho tốt...đừng có lười đó, gần đây khuyên cháu rất nhiều lần rồi, cứ tiếp tục như vậy… chú không bảo vệ được cháu đâu.”
“Biết rồi ạ.”
Lâm Phàm tùy tiện đáp lại một tiếng, sau đó gục xuống ghế.
Nhìn dáng vẻ cà nhỗng, sống dở chết dở, Liễu Chung Đào hít một hơi...Tiểu Lâm thực ra cái gì cũng tốt, chính vẻ lười biếng này là điều không ai có thể chấp nhận được, thực ra hắn lớn lên đặc biệt có tinh thần, từ thông dụng ngày nay được gọi là "cậu bé tinh thần", nhưng ngay khi mông chạm vào ghế, toàn bộ cơ thể của anh ấy đã bị tê liệt ......
Có điều có gì nói đó, Lâm Phàm đến đây làm việc, chưa lần nào xuất hiện lỗi sai, hắn cực kì cẩn thận, có thể nhìn thấy những vấn đề nhỏ nhất, điểm này rất đáng được khẳng định.
Thật ra, dựa theo đạo lý mà nói, thân là một người mang đầy đầu kiến thức xuyên việt, Lâm Phàm có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn, sự nghiệp làm nên thành tựu cho riêng mình, nhưng hắn lại không làm như vậy, Lâm Phàm không muốn đi trên con đường mà quá khứ đã từng đi, hắn bây giờ chỉ muốn ăn rồi nằm chờ chết.
Tiền không phải quá nhiều, nhưng vừa đủ, mỗi ngày đi làm trực tiếp nằm liệt, nằm liệt đến khi kết thúc tan làm, sau đó lại trở về nơi ở của mình, lại lần nữa tiến vào trạng thái la liệt, vẫn luôn la liệt đến sáng sớm ngày thứ hai, mở ra một ngày mới la liệt tiếp.
Còn đừng nói, cái kiểu cuộc sống cá muối không nỗ lực này, khiến người ta dễ bị nghiện nha!
Cùng lúc đó, Liễu Chung Đào trở về phòng làm việc, cầm điện thoại lên lật đến một số điện thoại, nghĩ cả nửa ngày cuối cùng vẫn gọi qua đó.
Thông máy rồi...
“A lô?”
“Hôm nay cậu nhóc đó thế nào rồi?”Liễu Chung Đào vội vàng hỏi:“Vẫn ổn đó chứ?”
“...”
“Ba!”
“Con hỏi ba chuyện này, Lâm Phàm có phải nhân viên tạm thời của thư viện không?”Đối phương nghiêm túc hỏi.
Liễu Chung Đào sửng sốt một lát, bất lực nói:“Trên sơ yếu lí lịch của cậu ấy, quá trình học đạt bằng tốt nghiệp trung học phổ thông… vậy chỉ có thể làm công việc tạm thời thôi, nhưng quá trình học không thể đại biểu cho cuộc đời của một người, con người Lâm Phàm này trong lòng cũng rất tinh tế, đối nhân xử thế cũng rất tốt, ấn tượng của tôi với cậu ấy cũng không tệ.”
“Trung học phổ thông?”
“Cậu ấy chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông?”Có một chút nghi ngờ trong lời nói của đối phương, rất nhanh hừ lạnh một tiếng: “Lừa đảo!”
Liễu Chung Đào nhíu nhíu mày, bất lực nói: “Người ta lại chẳng lừa gì của con, sao con có thể mắng người khác là kẻ lừa đảo, lại nói Tiểu Vân… tuổi tác con cũng lớn chứ còn nhỏ gì, nên tìm đối tượng đi, mẹ con vì con mà bạc đầu rồi đấy, định ở giá mãi ở nhà sao.”
“Con cúp đây!”
Bốp!
Trực tiếp cúp máy, đối mặt với âm thanh điếc tai đột ngột này, Liễu Chung Đào nhịn không được hít một hơi, có con gái thế này… thật sự là mệt tim nha!
Nó không biết mình đang ở trình độ nào sao?
Tề Thiên Đại còn sót lại!
Không lâu nữa có khi lại trở thành người ở đỉnh kim tự tháp——người sót lại làm vua!
Một khi nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Chung Đào có cảm giác lạnh quá lạnh quá.
Thời gian buổi chiều, Lâm Phàm vẫn như thường lệ, ngồi ở đó ngây ngốc, thỉnh thoảng xử lí việc học sinh mượn sách, và hắn lại trôi qua một ngày theo cách mông lung như vậy.
Khóa cửa chính thư viện lại, sau đó lên một chiếc xe buýt, sau đó xuống xe ở một con đường nào đó, hai tháng gần đây, Lâm Phàm dường như mỗi ngày đều làm lại việc của hôm qua.
Đến được cửa nhà trọ, Lâm Phàm chưa đi được mấy bước, nhìn thấy phía trước có bóng người, chiều cao khoảng 1m65, để sóng tóc dài suôn mượt, nhưng bóng người này có chút lạnh lùng, giống như cách đi của tủ lạnh.
Có chút ấn tượng, cô gái này hình như gặp qua ở đâu rồi.
Có lẽ đây chỉ là hiệu ứng Hải Mã thôi, hoặc cái gọi là hiệu ứng hải mã chẳng qua là kết quả của sự tương tác giữa hệ thống tri giác và hệ thống trí nhớ trong não của con người., có chút thật lại có chút hão huyền, sau đó hòa nhập vào trong cuộc sống.
Một đường đi lên cầu thang đến lầu ba, kết quả ngay khúc cua trên lầu, tình cờ gặp được cô nương kia, cô ấy dường như đã đợi rất lâu rồi.
“Anh muốn làm gì?” Cô nương đó nhìn Tiểu Phàm, trên mặt không có biểu tình gì.
“Chết tiệt!”
“Sao lại là cô?”Lâm Phàm mở to cặp mắt, con ngươi cũng muốn rơi ra rồi:“Cô...Cô sao lại ở đây?”
Không sai, Lâm Phàm gặp được đối tượng xem mắt buổi sáng..Liễu Vân Nhi.
“Tôi cũng muốn hỏi anh, sao anh lại ở đây.” Liễu Vân Nhi đen mặt nói: “Có phải anh theo dõi tôi không?”
Theo dõi cô?
Tôi là ăn no không có việc gì làm à?
Theo dõi một cái tủ lạnh…
“Sao có thể theo dõi cô chứ, tôi sống trong phòng 304 trong căn hộ này.” Lâm Phàm móc ra chìa khóa, đối mắt nói với Liễu Vân Nhi: “Nếu như cô không tin tôi, cô đi theo tôi...tôi chứng minh cho cô xem, tôi có phải là ở đây không.”
Lời nói vừa dứt, Lâm Phàm vội vội vàng vàng đến trước cửa phòng mình, đút chìa khóa vào sau đó đẩy cửa, ngay lúc cửa bị đẩy ra, Lâm Phàm như trút được gánh nặng, như rửa sạch được ủy khuất của mình, quay đầu nói với Liễu Vân Nhi: “Cô xem...Tôi vô tội nhé!”
“...”
“Ồ...”
Xoay người,
Liễu Vân Nhi đến phòng 305, đối diện với phòng của Lâm Phàm, đút chìa khóa vào đẩy mở cửa, nhanh chóng đi vào trong phòng, để lại Lâm Phàm đứng trước của với vẻ mặt mơ màng và bất lực.
Đây...
Không phải chứ?
Cô...Cô ta vậy mà ở phòng đối diện?!