- 🏠 Home
- Đô Thị
- Lão Bà Ta Là Học Bá
- Chương 29: Ăn Của Tôi Uống Của Tôi
Lão Bà Ta Là Học Bá
Chương 29: Ăn Của Tôi Uống Của Tôi
Cũng không biết mấy giờ trở về nhà, nói chung Lâm Phàm nhanh chóng vào giao diện hoạt động trò chơi, thực ra trong giờ phút Lâm Phàm đăng nhập trò chơi dù có ăn cơm hay chưa, đã không còn quan trọng nữa rồi, cơm có thể ăn mỗi ngày, nhưng hoạt động của công hội mỗi tuần chỉ có một lần, bỏ qua là mất luôn.
“Alo alo alo?”
“Nghe thấy không?” Lâm Phàm nhấn vào mục giọng nói, bắt đầu khoác lác với các đội hữu trong nhóm, cười nói: “Tôi tới đây tôi tới đây…lập nhóm với tôi đi!”
Trong phút chốc, trong phần giọng nói như bùng nổ lên vậy…thằng nhóc này đến trễ cả 10 phút!
Lúc này, nhân vật trong trò chơi của Lương Húc Siêu gửi tin nhắn riêng qua, kể những việc liên quan đến trang bị hắc.
Lương Thượng có người: Anh Lâm…đến lúc đó nếu như ra vũ khí truyền kì, tôi không cẩn thận cho anh, sau đó anh lại không cẩn thận mang vào, cuối cùng rút cáp mạng ra, giả vờ như chính mình bị rớt mạng.
Mèo đại soái ca: OK!
“He he!”
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!” Lâm Phàm rất hưng phấn, mặc dù tỉ lệ rơi trang bị truyền thuyết rất thấp, nhưng chí ít vẫn thấy được tia hy vọng, chỉ cần có ra thì nó là của mình rồi, đừng nói nữa… sau khi mặc trang bị vào, trong trò chơi Lâm Phàm dốc hết sức lực, vậy mà giữ chặt được hết số quái.
【Dm? Anh Mèo hôm nay chơi tốt thế? 】
【Phát huy hơn bình thường rồi?】
【Anh Mèo anh đẹp trai thật đó, tôi muốn sinh cho anh con khỉ! 】
Con người là sinh vật cực kì thần kì, khi ở thời điểm đắc ý nhất, thường sẽ mắc sai lầm cực thấp, dùng một câu để nói thì đại khái là…đẹp trai không quá một giây.
Mèo đại soái ca: “ y da!”
Mèo đại soái ca: “Tôi rơi vào nham thạch nóng chảy rồi…cứu tôi!”
Đối mặt với cảnh tượng này, đội hữu trong nhóm đã quá quen…nếu dựa được anh Mèo, chắc heo mẹ cũng biết leo cây mất!
Sau đó, đến đây vẫn chưa xảy ra việc ngoài ý muốn, tốc độ đẩy quái tương đối trót lọt, mọi người bắt đầu vừa chơi game, vừa nói có rồi không có, mà trong nhóm này có không ít người chơi là nữ, theo sự gia nhập trận doanh nói chuyện của các cô nàng, trong thời gian ngắn không khí high bùng nổ.
Tất nhiên, Lâm Phàm cũng gia nhập vào, cùng mọi người trò chuyện trời nam đất bắc.
Đùng đùng đùng!
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
“Nhóm trưởng!”
“Tôi rời đi một lát nhé…có người đến nhà.” Lâm Phàm lên tiếng, nhấc tai nghe xuống, vội vàng chạy đến cửa, thông qua mắt mèo thấy đầu tủ lạnh đang đứng trước cửa, do quá tối…không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.
Mở cửa, lặng lẽ lộ ra khe hở, Lâm Phàm nhỏ tiếng hỏi: “Làm sao đấy? Có chuyện à?”
“Để tôi vào!” Liễu Vân Nhi thản nhiên nói: “Trong nhà hết gạo rồi, gọi đồ ăn giúp, tôi mời!”
“...”
“Không phải là vấn đề mời hay không, chủ yếu là…” Nếu như là những ngày khác, Lâm Phàm chắc chắn sẽ để Liễu Vân Nhi vào, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, hoạt động công hội trong trò chơi, phải đánh phụ bản với các đội hữu, do dự một lát, Lâm Phàm dè dặt nói: “Hay là cùng nhau đói một đêm?”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Liễu Vân Nhi trầm xuống, nghiêm túc chất vấn: “Đói lăn đùng ra đây, anh chịu trách nhiệm chắc?”
“...”
“Liên quan gì đến tôi, dựa vào gì mà bắt tôi chịu trách nhiệm? ” Lâm Phàm nhìn tủ lạnh, tâm tình không tốt nói.
“Vậy thì được rồi!”
“Để tôi vào, sau đó gọi đồ ăn đi!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói:“Giúp tôi gọi một phần Burger đùi gà cay của McDonald.”
“Tôi phát hiện người phụ nữ như cô không thích nói lí lẽ gì cả.” Lâm Phàm cũng từ bỏ đấu tranh, bất lực nói: “Bây giờ tôi đang chơi game, cô đi vào đừng có nói chuyện, bởi vì tôi mở mic…bị người khác nghe thấy, truyền ra ngoài thì không hay.”
“Được!” Câu trả lời của Liễu Vân Nhi đơn giản dứt khoát rõ ràng.
Ngay sau đó, Liễu Vân Nhi vào phong 304, tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Mà Lâm Phàm trở lại trước máy tính, vừa chơi game, vừa gọi đồ ăn.
“...”
Thấy Lâm Phàm đang chơi game, lại nhìn bản thân như đứa ngốc ngồi ở đây, Liễu Vân Nhi lại bắt đầu tức giận…Ăn uống dùng tất cả của cô, kết quả lại gạt bỏ người cung cấp ăn uống dùng của hắn sang một bên, bản thân thì ngồi đó chơi game.
Quá không công bằng rồi!
Thật là tội ác tày trời!
Đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Phàm, cầm lên tai nghe Lâm Phàm đang đeo, nghiêm túc chất vấn: “Anh có biết mình quá đáng lắm không? Ăn, uống, dùng của tôi, kết quả lại gạt tôi sang một bên! ”
Còn chưa đợi Lâm Phàm phản ứng lại, các đội hữu trong game của hắn đã bùng nổ!
【Dm…Anh Mèo bị phú bà bao nuôi à?】
【Chuyện gì đây? Hình như tôi nghe thấy giọng phụ nữ bên cạnh anh Mèo thì phải!】
【Có phải anh Mèo bị phú bà bắt cóc rồi không? Nếu đúng thì lên tiếng cái đi.】
“Đậu mé!”
“Quên tắt mic!” Lâm Phàm mù mắt rồi…tay chân luống cuống tắt mic, sau đó bất lực nói: “Cô xem…xong rồi chứ? Lần này tôn nghiêm trong công hội của tôi cũng mất hết, tất cả mọi người đều tưởng tôi bị bao nuôi.”
“Anh vốn dĩ là thế!” Vẻ mặt Liễu Vân Nhi không cảm xúc nói.
“Bỏ đi…Tôi lười cãi với cô, nếu cô cảm thấy nhàm chán, thì tìm cái ghế ngồi kế tôi này, xem tôi chơi game thấy thế nào?” Lâm Phàm nói.
“Tôi lười nhìn!” Liễu Vân Nhi ném tai nghe vào ngực Lâm Phàm, mặt không cảm xúc trở về chỗ cũ ngồi xuống.
“...”
“Vậy việc cô làm vừa nãy có ý gì?” Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi, sự hoài nghi tràn não, người phụ nữ này…mạch não không bình thường!
“Bởi vì khó chịu!”
Liễu Vân Nhi lấy ra điện thoại của mình, lặng lẽ lướt weibo, không thèm để ý đến Lâm Phàm đang tan vỡ.
Trở lại trò chơi, Lâm Phàm bị đồng đội dội bom, nội dung chủ yếu là hỏi xem có phải bị phú bà bao nuôi không, chẳng còn cách nào…câu nói kia “ăn uống dùng của tôi” của Liễu Vân Nhi, thực sự kích động suy nghĩ của người khác.
Lúc này, Lương Húc Siêu gửi tin nhắn.
Lương Thượng có người: Anh Lâm…người phụ nữ nói chuyện vừa này, hình như…nghe có hơi quen tai!
Nhìn thấy câu nói này, trong lòng Lâm Phàm bỗng giật mình, chính mình lại quên rằng hơn nửa thành viên trong nhóm là Lương Húc Siêu và bạn học của cậu ta, vừa nãy Liễu Vân Nhi nói chuyện chắc chắn bọn họ nghe thấy rồi.
Nếu là thầy cô bình thường nói chuyện, cái đám đốn mạt kia có thể sẽ không nhớ được, nhưng Liễu Vân Nhi thì hoàn toàn khác…giọng nói của cô ta có chút trầm lặng, là giọng điệu trầm trầm của không khí chết chóc, không hề có cảm xúc…vừa nghe là biết cô ta liền.
Mèo đại soái ca: Không sai! Chính là giáo sư Liễu của các cậu!
Lương Thượng có người: ???
Lương Thượng có người: Tầm bậy….sao giáo sư Liễu có thể ở trong phòng anh chứ, bỏ đi…dù sao không liên quan đến chuyện của tôi.
Lương Thượng có người: Đúng rồi…buổi tối coi chừng cơ thể chút nhé (tà ác.jpg)
Thấy lời nói Lương Húc Siêu vừa gửi qua, Lâm Phàm tức đến đau gan, có một ngày khoản nợ này tôi sẽ trả hết!
Sau đó, kết thúc hoạt động công hội mỗi tuần một lần này, trùng hợp đồ ăn nhanh cũng đưa tới cửa, tất cả đều hoàn hảo như thế.
Hai người ngồi ăn hamburger, uống coca, rồi lại khoai tây chiên, bầu không khí cứ hài hòa như thế.
“Anh đang chơi trò gì thế?” Liễu Vân Nhi hỏi.
“World of Warcraft Classic.” Lâm Phàm nói.
“Chơi vui không?”
“Chơi vui lắm!”
Bỗng nhiên, Lâm Phàm động não, hắn muốn lên kế hoạch trả thù Lương Húc Siêu.
“Này?”
“Quan hệ giữa cô với học sinh thế nào rồi?” Lâm Phàm cười hớn hở hỏi: “Chắc là tệ lắm nhỉ?”
“Cần anh quan tâm à!”
Liễu Vân Nhi chẳng thèm để ý đến hắn, lặng lẽ ăn phần cơm tối của mình.
“Ha ha!”
Đôi mắt Lâm Phàm lúc này, tỏa ra tia sáng trí tuệ, nghiêm túc nói: “Tôi có một cách, có thể để cô và học sinh “đánh”ghép thành một mảnh!”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Lão Bà Ta Là Học Bá
- Chương 29: Ăn Của Tôi Uống Của Tôi