Từng có người nói rằng, khi một hành động nào đó trở thành thói quen, có lẽ cả đời cũng không thể thoát ra được.
Lâm Phàm đã tạo thành thói quen ngồi xe của Liễu Vân Nhi về mỗi khi tan làm, bất kể mưa to gió lớn… Người phụ nữ đó đều sẽ gọi cho anh vào lúc sáu rưỡi, rồi ở hầm đỗ xe đợi anh lên xe lúc bảy giờ.
Tất cả những điều này đều được hoàn thành một cách vô tri vô giác, ngay cả hai người ở trong cuộc cũng không biết, chẳng qua là quan hệ của hai người cũng không vì vậy mà tốt hơn, ngược lại mỗi ngày đều diễn ra đấu tranh rất kịch liệt.
Sáng sớm, màn đêm rút đi, ánh mặt trời xuyên thẳng đến mặt đất, rồi đậu lại ở trên mông Lâm Phàm.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng đối với một thủ thư như Lâm Phàm, thì không có bất cứ khái niệm nào gọi là ngày nghỉ, hơn nữa hôm nay là một ngày đặc biệt, anh tham gia thi viết ở trường, vì buổi thi viết ngày hôm nay… anh còn đặc biệt nhờ Điền Hải trực giúp.
Lúc này, điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở, là tủ lạnh ở phòng 305 phía đối diện gọi tới.
"Thức dậy!"
"Đi tham gia thi viết." Thanh âm lạnh như băng của Liễu Vân Nhi truyền tới màng nhĩ, khiến Lâm Phàm lập tức tỉnh táo.
"Ờ… "
Cúp máy, sau khi mặc quần áo rồi rửa mặt sơ qua một lượt, thì bắt đầu tạo ra tạo hình đẹp trai cho chính mình, sấy tóc, sau đó bôi một ít keo vuốt tóc, xõa tung tóc tạo thành hình dáng ba chiều, dĩ nhiên cuối cùng phun xịt giữ nếp tóc lên.
"…”
"Đẹp trai quá… Đây là định làm đầu tủ lạnh mê chết sao?" Lâm Phàm nhìn chính mình trong gương, không phải là anh tự tin thái quá, nhưng người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này… cũng chỉ có thể như vậy thôi .
Rời khỏi phòng, một đường đi đến hầm đỗ xe, Lâm Phàm vừa mới lên xe, mông còn chưa ngồi vững, Liễu Vân Nhi đã chú ý tới Lâm cặn bã hôm nay dường như có gì đó hơi khác…Có cảm giác anh càng giống người cặn bã hơn rồi.
"Anh là đi thi viết, hay là đi làm thiếu gia?" Liễu Vân Nhi nói mà không có biểu cảm gì: "Tôi đã nghe ngóng rồi, người phỏng vấn hôm nay đều là nam…"
"…”
"Lời này của cô hình như có chút vấn đề." Lâm Phàm tức giận nói: "Người phỏng vấn là nam hay nữ, có quan hệ gì với tôi?"
"Trong lòng anh hiểu được!"
Liễu Vân Nhi không thèm để ý anh, yên lặng khởi động xe.
Mà xe vẫn chưa hoàn toàn lái ra hầm đậu xe, Lâm Phàm dường như nhận thấy có gì đó không giống lắm, anh cảm thấy bên trong xe có chút thay đổi… Nhưng mà sự thay đổi này không phải do đồ vật bày trí trong xe, bởi vì Liễu Vân Nhi không hề bày trí những món đồ chơi nhỏ đáng yêu ở trong xe như những cô gái khác.
Đúng vậy, cơ thể Liễu Vân Nhi đã xảy ra chút thay đổi!
Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, tò mò hỏi "Có phải cô đổi nước hoa rồi không?"
"…”
"Không biết!" Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói, nhưng nội tâm đung đưa chút gợn sóng, quả thực hôm nay cô đã đổi nước hoa, mà loại cô đổi chính là chai Miss Dior Eau de Toilette mà tên Lâm cặn bã này đã giới thiệu, vậy mà anh nhanh như vậy đã tỉ mỉ phát hiện được sự thay đổi trên cơ thể cô…
"Ế?"
"Đây hình như là Miss Dior Eau de Toilette." Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Loại hương thơm tươi mát dễ chịu với lớp hương đầu chua ngọt này… Tôi vô cùng quen thuộc."
Trong phút chốc, sắc mặt của Liễu Vân Nhi liền tối sầm, cảm thấy cái con người cặn bã ở trước mặt này cũng thật là tỉ mỉ, đây đâu phải là tỉ mỉ… Đây rõ ràng chính là kinh nghiệm! Kinh nghiệm trêu hoa ghẹo bướm lâu ngày mới có được, quả nhiên Vũ Khê nói đúng, đàn ông không có một ai là tốt cả.
"Cô đã dùng loại nước hoa tôi giới thiệu cho cô à?" Lâm Phàm cười hì hì hỏi: "Có phải cô cảm thấy đặc biệt phù hợp với khí chất của cô hay không?"
"Im miệng!"
"Tôi không muốn nghe anh nói!" Liễu Vân Nhi bị chính những suy nghĩ của mình làm cho tức giận, mặt không chút biểu cảm gì nói.
Tình huống gì vậy?
Lúc nãy còn rất tốt, đột nhiên trời lại nhiều mây?
Lâm Phàm nhỏ giọng thở dài, anh tưởng anh đã hiểu được tính tình của Liễu Vân Nhi, nhưng mà phụ nữ đúng là hoàn toàn không thể hiểu nổi, luôn thích giở tính vào những lúc không thể ngờ đến, cũng không biết vì sao cô lại đột nhiên giở tính.
"Nghe nhạc đi."
Lâm Phàm bật radio trên xe, chỉnh đến một đoạn tần số, đây là một đoạn tần số phát nhạc liên tục hai mươi bốn giờ.
Vừa hay, bài hát đang phát lại là « Đáp án » của Dương Khôn và Quách Thái Khiết.
Tình yêu tựa như trời xanh mây trắng, bầu trời quang đãng, đột nhiên bão tố ùa về;
Không biết trốn đi đâu, luôn làm người ta trở tay không kịp.
Cơ thể giống như vừa bị cảm mạo;
Hắt xì, phát sốt, muốn được nghỉ ngơi
Nóng lạnh đan xen, vui rồi do dự, cứ mãi không thôi…
…
"Anh nên xuống xe rồi."
"Lát nữa tôi vẫn phải đến chỗ làm, đúng rồi… buổi chiều nhớ tới đón tôi!"
Lâm Phàm nói xong, trực tiếp mở cửa xe rời đi, để lại Liễu Vân Nhi ngồi ở ghế lái với khuôn mặt đen sì, tức giận tới mức sắp phun ra lửa… Chính mình từ tài xế lái xe tư nhân, đã thăng cấp đến bảo mẫu chuyên trách mỗi ngày đúng giờ gọi anh thức dậy, sau đó còn đưa anh đi làm, chỉ thiếu buổi trưa đưa cơm cho anh mà thôi.
Đáng ghét!
Đáng ghét
Quá đáng ghét!
Liễu Vân Nhi hung hăng đập vào tay lái.
Cùng lúc đó, Lâm Phàm đã đến địa điểm thi viết, đó là một phòng học đa phương tiện cỡ trung, thật ra lần này thừa ra mấy vị trí, tổng cộng cũng chỉ có bốn mà thôi, thế nhưng lại có tới khoảng chừng trăm vị tuyển thủ, cạnh tranh như này có phần hơi kịch liệt thì phải?
Sau khi điền xong họ tên cùng CMND ở cửa, thì được phát một tấm thẻ đánh số thứ tự, mà Lâm Phàm phát hiện… Tấm thẻ này của anh không phải được lấy ra từ hộp thẻ số, mà được lấy ra từ trong ngăn kéo, chỉ có duy nhất một tấm.
"…”
Ngồi ở vị trí trong góc tối, nhìn thẻ số 38 ở trên tay, này… Mẹ nó dãy số này là ai chọn?
"Chú… "
“Chào..chú… "
"Có thể cho cháu mượn một cây bút được không?" Ngồi ở bên cạnh Lâm Phàm là một cô gái nhỏ, trông có vẻ tuổi cũng không lớn, khoảng tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng dấp trông cũng bình thường… Có chút hương vị của em gái nhà bên, nhưng mà cô gái nhỏ này rất hay xấu hổ, cũng không biết cô đang xấu hổ cái gì.
Lâm Phàm còn phát hiện quầng thâm mắt của cô gái này rất lớn, trạng thái tinh thần trông rất mệt mỏi.
"…”
"Cô tới tham gia thi viết mà không mang theo bút sao?" Lâm Phàm tò mò hỏi: “Vậy thi viết còn có ý nghĩa gì?"
"Cháu… "
"Cháu quên mất… Cháu dậy muộn quá, vội vã chạy đi…nên quên mang theo." Cô gái nhỏ này dè đặt nói.
Lâm Phàm nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng chỉ có một cây bút, nếu không thì như vậy… chờ tôi viết xong, tôi cho cô mượn bút có được không?"
Cô gái nhỏ kia mơ hồ muốn khóc, phương án của Lâm Phàm chính là một loại hy vọng nhìn thấy nhưng lại không thể sờ đến được, giống như nói… ngày mai đi mua vé số 200 triệu, sau đó chia cho cô 50 triệu vậy.
"Hay là cô mượn người khác?" Lâm Phàm nói.
"Mượn… đều mượn cả rồi." Cô gái nhỏ mang theo một tia nức nở nói: "Bọn họ… bọn họ đều nói mình chỉ mang theo một cây bút."
Rất rõ ràng! Tất cả những người ở đây đều là người thực dụng, dù sao xử lí được một đối thủ, sẽ càng nâng cao xác suất thành công của bản thân hơn.
"Được được… "
"Dù sao thi viết cũng một giờ, tôi viết trong khoảng mười phút, năm mươi phút còn lại… Bản thân cô phải cố gắng lên." Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Tôi chỉ có thể giúp cô như vậy."
Cô gái nhỏ kia lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi han: "Chú… cảm ơn chú, nhưng cháu không muốn bởi vì cháu, mà làm cho chú mất đi cơ hội, cháu… chắc là nên từ bỏ thôi."
"…”
Lâm Phàm nhìn cô, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được… cô gái nhỏ này trông có vẻ không được thông minh lắm.
Sau đó, giám khảo coi thi phát đề thi viết, mà con ma lem ngồi bên cạnh Lâm Phàm vẫn một mực lau nước mắt.
Haizzz…
Trách ai được?
Chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận.
Lâm Phàm nhận được bài thi liền thở dài, sau đó bắt đầu bước vào trạng thái làm bài, đại khái tầm 1 phút, liền hiểu được độ khó của đề thi, đề này căn bản không có gì là khó khăn, sau đó liền nhấc bút lên viết.
Mười phút sau, Lâm Phàm nhân lúc giám thị coi thi không chú ý, liền ném bút cho con ma lem không thông minh kia.
"Tôi ổn!"
"Cô viết đi." Lâm Phàm nói.
Cô gái nhỏ sửng sốt, kinh ngạc nhìn "ông chú" đẹp trai.
"Nộp bài thi!"
Trong ánh mắt kinh hoành của cô gái nhỏ, Lâm Phàm mang theo bài thi, đi về bục giảng phía trước, đồng thời ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, mê mang, khϊếp sợ cùng với không biết làm sao…
Người này xong rồi?
Nhanh như vậy?
Bước những bước đi thong thả mà kiêu ngạo, Lâm Phàm đi ra khỏi phòng thi, vừa đi vừa khẽ ngâm nga một giai điệu dân ca, muốn bao nhiêu thoải mái là có bấy nhiêu, lúc này Lâm Phàm chính là Vương Giả, cho đến khi anh gặp được Liễu Vân Nhi đang đứng chờ.
Lâm Phàm: "…”
Liễu Vân Nhi: "…”
Tình cảnh dường như đang phát triển theo hướng không thể khống chế được.