Câu hỏi trong tay Lâm Phàm là một bài toán liên quan đến điện động lực học, mặc dù trên giấy chỉ có duy nhất một công thức, nhưng dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình… Lâm Phàm đại khái có thể biết được phương hướng là gì, nếu như đoán không nhầm, đây có lẽ là là phản ứng chùm phản proton hội tụ do sự phóng điện mạnh của plasma gây ra.
Rất rõ ràng, để có được sự phân bố của từ trường cần phải thông qua định luật Gauss, sau đó suy luận phương trình chuyển động trong trường xuyên tâm thành một công thức tích phân, rồi mới xác định được chính xác tiêu cự.
Đối với Lâm Phàm, vấn đề này không có bất cứ khó khăn gì, chỉ là tính toán có chút phức tạp… Vậy thôi, thật ra thì Liễu Vân Nhi không biết cũng bình thường thôi, mặc dù đều ở trong phạm trù vật lý, nhưng bên trong mỗi loại lại rất khác nhau, dù sao người có chuyên môn… Cũng không phải chỉ có mỗi một người tên là Lâm Phàm.
"Đúng rồi!"
"Chẳng phải cô có một người bạn có liên quan đến vật lý thiên văn hay sao?" Lâm Phàm một bên tính phương trình, một bên tò mò hỏi: "Tôi có một loại trực giác… Bạn của cô hẳn là đã tham gia hợp tác một dự án nghiên cứu nào đó, mà cái nghiên cứu này khả năng có liên quan đến sao mạch xung."
"…”
"Tôi thực sự không hiểu… Ngay cả vấn đề này anh cũng không biết sao?" Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm với ánh mắt kinh ngạc, thành thật mà nói… Tống Vũ Khê thật sự ở trong lĩnh vực vật lý thiên văn, nhưng thân phận của cô ta có chút phức tạp, cô ta cũng không phải là giáo sư chính thức của trường đại học, mà là do người khác mời về… Công việc vốn dĩ của Tống Vũ Khê là nghiên cứu viên thuộc viện vật lý thiên văn.
"Đùa!"
"Không có ai có thể hiểu về điện động lực học hơn tôi đâu!" Lâm Phàm vừa nói vừa làm tư thế như vua biết tuốt.
Liễu Vân Nhi không qua tâm tới "vua biết tuốt’ kiêu ngạo này mà chuyên tâm lái xe, không giống với phong cách lái xe ngang ngược như trước đây, lần này cô đi xe rất thong thả, vì để cho vua biết tuốt ở bên cạnh có thể ngồi im lặng.
Rất nhanh, chưa tới mười phút, Lâm Phàm đã giải quyết xong câu hỏi ở trong tay, viết hết hơn nửa trang giấy.
"Được rồi." Lâm Phàm cười hì hì nói "Cô đã đồng ý với tôi, miễn tiền xăng cho tôi trong một tháng, đừng đến lúc đó lại nuốt lời."
"Vậy phải xem anh có làm đúng hay không." Liễu Vân Nhi lạnh nhạt nói.
“Chắc chắn đúng !"
“Câu hỏi đơn giản như vậy… nếu tôi mà làm sai, chắc tôi cũng không cần làm người nữa rồi." Lâm Phàm mỉm cười nói.
Lời nói này đã chọc tức Liễu Vân Nhi ngay lập tức, cái gì mà câu hỏi đơn giản, nếu làm sai…ngay cả làm người cũng không cần nữa? Vậy chắc chính cô cũng không cần làm nữa, bây giờ cô thuộc loại sinh vật gì?
"Vậy tôi chẳng lẽ… Chỉ có thể làm vi sinh vật hay sao?" Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, bình tĩnh nói "Tôi phát hiện anh thực sự rất hèn hạ… vừa xấu xa vừa hèn hạ vừa cặn bã."
"Tôi không có ý này."
"Cô đừng có diễn giải như thế…" Lâm Phàm bất đắc dĩ nói "Sao cô có thể là vi sinh vật được? Đâu có vi sinh vật nào lại có khả năng diễn giải như cô, ý của tôi là…là… có đúng hay không? Chỉ là cô… dù sao cô cũng hiểu!"
"Tôi hiểu cái gì? !"
"Thôi anh không cần phải nói nữa…anh chính là kẻ vừa xấu xa vừa hèn hạ vừa cặn bã!" Liễu Vân Nhi trực tiếp cấp cho Lâm Phàm một nhãn hiệu mới.
Đối với lần này, Lâm Phàm không hề cảm thấy khó chịu, dù sao cũng đã là người cặn bã rồi, lại cặn bã thêm một chút thì có thể như thế nào?
Không lâu sau thì đến nơi, Lâm Phàm như thường ngày bước xuống xe, chặng đường còn lại phải dựa vào hai chân của anh.
….
Đến phòng làm việc của mình, Liễu Vân Nhi trước tiên cảm thấy vô cùng hờn dỗi, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Vũ Khê.
"Vũ Khê… "
"Cậu đang ở trường học sao?" Liễu Vân Nhi hỏi.
"Đúng vậy!"
"Sáng nay mình có tiết lúc chín rưỡi." Tống Vũ Khê cười ha hả nói: "Sao thế? Em yêu Vân Nhi của mình có phải nhớ mình rồi không? Bây giờ mình đến tìm cậu đây."
"Ừm."
"Đúng lúc mình cũng muốn tìm cậu có chút việc." Liễu Vân Nhi nói.
Sau khi cúp điện thoại, không tới năm phút, cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đẩy ra, Tống Vũ Khê đi vào, vừa nhìn thấy Liễu Vân Nhi, thì cười hì hì nói: "Sao hôm nay em yêu Vân Nhi lại chủ động như vậy? Bình thường đều là mình tới hẹn cậu."
"Cho cậu xem một thứ." Đối mặt Tống Vũ Khê nhiệt tình, Liễu Vân Nhi vẫn giữ một khuôn mặt không chút biểu tình, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ A4, nói: "Câu hỏi cậu đưa mình hôm qua… Đã giúp cậu giải quyết rồi, cậu xem coi có vấn đề gì hay không."
Tống Vũ Khê sửng sốt, vội vàng đi tới trước mặt cô, cầm tờ giấy ở trên bàn lên, đọc thật kỹ, không tới mấy phút… Kinh hãi nhìn Liễu Vân Nhi ở trước mặt, đôi mắt phát sáng.
"Vân Nhi?"
"Mình yêu cậu chết mất!" Sau nỗi kinh hãi chính là hưng phấn vô cùng, Tống Vũ Khê ôm Liễu Vân Nhi thật chặt, dùng sức cọ xát gương mặt tủ lạnh của cô, vui vẻ nói: "Thực sự yêu cậu chết đi được… cậu đã giúp mình giải quyết 1 vấn đề lớn!"
Nhưng mà, Tống Vũ Khê đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng ngày hôm qua Liễu Vân Nhi đã nói với cô ta sẽ không giúp, tại sao bây giờ lại giúp cô ta giải quyết?
"Không đúng!"
"Không đúng không đúng không đúng… Rõ ràng ngày hôm qua cậu đã nói với mình là cậu không giúp được, cũng không biết người nào có thể giải quyết được câu hỏi này, vậy đây là chuyện gì?" Tống Vũ Khê tò mò hỏi.
Đối mặt với câu hỏi này, Liễu Vân Nhi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, lạnh nhạt nói: "Trước đó là không… nhưng vì cậu, mình đã đặc biệt tìm hỏi vị giáo sư dạy mình lúc mình đi du học…"
"Oa!"
"Vân Nhi… "
"Đáng tiếc mình lại là phụ nữ, nếu như mình là đàn ông, vậy thì hai đứa mình có thể ở bên nhau rồi." Tống Vũ Khê thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vậy mà lại vì mình mà không tiếc bỏ qua mặt mũi để đi hỏi người khác… Vân Nhi yên tâm, chỉ cần cậu vẫn còn độc thân, mình nhất định sẽ độc thân cùng cậu!"
Nghe được Tống Vũ Khê nói, Liễu Vân Nhi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chính mình thực sự sẽ mãi mãi độc thân sao?
Ngay lúc này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt đang nở nụ cười hèn hạ.
Lâm Phàm: (‵▽′ )ψ Xin chào?
Không không không!
Cái này không thể nào!
Trừ khi do mắt cô bị mù, nếu không làm sao có thể để ý anh?
"Vẫn là quên đi…Đừng vì mình, mà khiến cậu độc thân." Liễu Vân Nhi nói.
"Vậy không được!"
"Mình phải cùng cậu!" Tống Vũ Khê kiên định nói: "Hiện tại cũng rất tốt... sẽ không rời không bỏ."
"…”
"Mình thấy cũng được…" Liễu Vân Nhi mím môi, chần chờ nói: "Để sau hãy nói."
Tống Vũ Khê nhận thấy điều gì đó kỳ lạ từ ánh mắt né tránh và lời nói mơ hồ của Liễu Vân Nhi, không thể nào? Này… chẳng lẽ nha đầu này yêu rồi sao?
"Vân Nhi?"
"Cậu có phải… có bạn trai rồi không?" Tống Vũ Khê hỏi.
"Không có!" Liễu Vân Nhi lắc đầu.
"Không có sao?"
"Nhưng biểu hiện này của cậu… giống như đã rơi vào tay giặc rồi." Tống Vũ Khê nghiêm túc nói: "Cậu không được để bị lừa… Xã hội bây giờ tương đối phức tạp, lòng người thì hiểm ác, nhìn khuôn mặt trông thì lịch sự, thật ra chính là một tên khốn nạn."
Lông mày của Liễu Vân Nhi hơi hướng lên, ở điểm này tên Lâm cặn bã kia cũng không tệ lắm, trông giống một tên khốn nạn, thực tế chính là một tên khốn nạn.
Ế?
Tại sao lại liên tưởng đến tên Lâm cặn bã kia?
"Mình sẽ không yêu đương!"
"Lúc trước không, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không!" Liễu Vân Nhi nói như đinh chém sắt.