Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Ta Là Học Bá

Chương 25: Stundere Liễu Vân Nhi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Liễu Vân Nhi chưa từng có bạn trai, nhưng cũng không phải kiểu ngây thơ, trong sáng, ngốc nghếch, rất rõ ràng…tên cặn bã ngồi ngay bên cạnh, hắn đang trêu chọc chính mình, trêu chọc một nữ tiến sĩ vừa từ nước ngoài trở về.

Nếu như là phụ nữ mạnh mẽ bình thường, có thể đã tẩn cho Lâm Phàm một trận, nhưng Liễu Vân Nhi là kiểu phụ nữ khác biệt, cô dùng một cách đặc biệt độc đáo khác, một kiểu đánh thẳng đến nội tâm, một kiểu phù hợp với thân phận tiến sĩ của cô.

“Thật xin lỗi!”

“Làm không được!” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Đầu tiên nói từ góc độ sinh lý học, nguyên nhân con người phát ra được tiếng kêu có hai điều, thứ nhất là đến gần hoặc đạt đến đỉnh điểm, hàm lượng oxi trong máu sẽ giảm xuống, lúc này sẽ rơi vào trạng thái thiếu oxi nhẹ, xuất hiện hàng loạt phản ứng như ánh mắt thất thần, tầm nhìn mơ hồ, chuột rút cơ thể nhẹ.”

“Đồng thời, hàm lượng oxi trong máu giảm, carbon dioxide sẽ tăng lên tương đối, tiếng thở bắt đầu gấp gáp.” Liễu Vân Nhi tiếp tục nói: “Thứ hai trong não sẽ xuất hiện một chất gọi là chất kí©h thí©ɧ, có thể khiến não người bị rối loạn và liên hệ với tác dụng ức chế của não, để rồi lấn át lý trí.”

“Tôi là một người bình thường.” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Không làm được cái kiểu phục vụ mà anh nói, ngoài ra…tôi rất muốn gϊếŧ anh!”

Nói thật thì, Lâm Phàm chính xác bị nghi ngờ đang chọc ghẹo Liễu Vân Nhi, nhưng đây là hiểu lầm, vốn dĩ hắn muốn nói là dịch vụ gọi mình thức dậy, ban đầu có sáu chữ…sau đó Lâm Phàm lại lựa chọn một nước đi mạo hiểm hơn, đem sáu chữ đó gộp lại, ý nghĩa có thể sẽ thay đổi, nhưng mà trọng điểm đều giống nhau.

“Đừng ồn...”

“Tôi chỉ muốn mỗi ngày cô gọi tôi tỉnh dậy.” Lâm Phàm ngượng ngùng lại không mất lịch sự nói: “Cái đó thì…thành tích về mặt văn học của tôi không cao lắm, thế nên thường dùng câu từ hơi sai, đổi cũng đổi không được, hay là cô chịu tủi thân…thử chấp nhận đi?”

“Nếu như trước kia”

“Anh như thế rất dễ bị lôi ra chém đầu.” Liễu Vân Nhi mặt không cảm xúc nói: “Còn có dựa vào cái gì mà bắt tôi đi chấp nhận khuyết điểm của anh?”

“...”

“Được được được!”

“Tôi đổi…tôi đổi là được chứ gì?” Lâm Phàm bất lực nói: “Đi thôi…”

Nhưng, Liễu Vân Nhi vẫn không khởi động xe, yên lặng ngồi ở ghế lái, dường như đang rơi vào trầm tư.

“Anh dốt đặc văn học sao? ” Liễu Vân Nhi tò mò hỏi.

“Đúng thế!”

“Không thành thạo lắm” Lâm Phàm nhún vai: “Từ việc vừa nãy dùng một từ sai để diễn tả điều tôi muốn nói, chắc cô cũng nhìn ra, về văn học…trí tuệ của tôi làm xúc động lòng người đấy.”

Liễu Vân Nhi nhíu mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nói: “Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo thiên…( Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, trời cỏ thơm)”

“Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì xuân thủy(Gió nổi lên, thổi đến hồ nước mùa xuân).” Lâm Phàm cười đáp.

Trong phút chốc, vẻ mặt Liễu Vân Nhi trầm xuống, chính mình lại bị tên cặn bã họ Lâm lừa hai lần, cái này gọi là nửa trình độ văn học cũng không có? Hắn rõ ràng lần đầu tiên hiểu hết hàm nghĩa mà mình muốn nói, trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo thiên ( Ngoài đình nghỉ, cạnh đường xưa, trời cỏ thơm)…chỉ còn thiếu mỗi hai chữ bích liên, chính là muốn mắng hắn không cần bích liên ( không biết ngại).

Thế mà tên cặn bã này!

Dùng câu trong tác phẩm 《Yết Kim Môn》của Phùng Diên Tị - Tể tướng Nam Đường, phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì xuân thủy, thì liên quan gì chứ?

Chính là đang nói…mắc mớ gì tới cô!

“He he!”

“Muốn lừa được tôi? Không có dễ vậy đâu!” Lâm Phàm dương dương tự đắc: “Mặc dù thành tích văn học của tôi không cao, nhưng cũng tính là tương đối khá đấy, tôi chỉ những người đạt giải Nobel cơ, so với họ…tôi quả thật không với tới, nhưng so với cô thì?”

Nói xong, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Cháy rồi!

Hoàn toàn bùng cháy rồi!

Không chết trong trầm mặc, mà ở trong trầm mặc bùng cháy, ngay lúc này…bàn tay trắng nõn mảnh mai của Liễu Vân Nhi, thậm chí có vết mờ của gân xanh, hỏi :“Tội ngộ sát người...phạt mấy năm tù?”

“...”

“Này này này!”

“Không đến nỗi thế đâu, thật sự không đến nỗi…PK văn học mà đυ.ng đến tính mạng thế.” Lâm Phàm biết người phụ nữ này hóa cọp lên thì trình độ ra sao, bởi vì vừa trải qua sự cố bánh pizza, nói ngay sau đó: “Chị…chị thân thiết của em ơi, chúng ta không quậy nữa được không? Đã qua 10 phút rồi…hai chúng ta vẫn ở chỗ cũ đó.”

Liễu Vân Nhi không nói gì cả, lặng lẽ nhấn phanh tay điện tử, tất nhiên…cô không vì thế mà tha thứ cho Lâm Phàm, một lần lại một lần giao chiến, chính mình đều thất bại nhục nhã, nghĩ ngợi liền cảm thấy bực mình, thằng nhóc này…sao lại văn lý song tu (giỏi cả lí lẫn văn)?

Chiếc Audi màu trắng từ từ chạy trên đường, mặc dù lúc này là giờ cao điểm tan làm, nhưng bầu không khí trong xe và bên ngoài là hai trạng thái khác nhau, Lâm Phàm với Liễu Vân Nhi không nói chuyện gì cả, bầu không khí tương đối yên tĩnh.

“Lâm Phàm có phải tên thật của anh không?” Bỗng nhiên Liễu Vân Nhi hỏi.

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ…tôi chính là Lâm Phàm, Lâm Phàm chính là tôi đây.” Lâm Phàm nói: “Sao thế?”

Liễu Vân Nhi nét mặt không cảm xúc nói: “Anh có phải động tay vào thân phận rồi không? Tại sao kiểm tra đến thông tin của anh…trên đó viết rõ ràng ở viện mồ côi XX, mà cái viện mồ côi đó đã đóng cửa, viện trưởng 3 năm trước đã qua đời, tất cả thông tin liên quan đến anh, biến mất bặt vô âm tín.”

“Anh cảm thấy trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Biết bao nhiêu trùng hợp tập hợp lại một chỗ, thì không còn là trùng hợp nữa, chắc chắn là anh ngụy tạo thân phận, về thân phận thật sự của anh, thì chính anh tự rõ.”

“Đừng đoán nữa!”

“Nói chung tôi chính là Lâm Phàm, một người ham ăn lười làm.” Lâm Phàm nói: “ Chỉ như thế mà thôi. ”

“...”

Liễu Vân Nhi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, ngay cả khi hỏi lại…cũng không hỏi ra bất cứ điều gì.

...

Sáng sớm, tia sáng thẳng tắp, chiếu đến mông Lâm Phàm.

Thức dậy mặc xong quần áo, sau đó đi rửa mặt một cái, tiếp theo liền nhận được cuộc gọi cầu xin của Liễu Vân Nhi.

“Làm gì thế?” Lâm Phàm hỏi.

“Kêu anh thức dậy.” Giọng nói lạnh lùng lại đầy tình cảm của Liễu Vân Nhi, truyền đến bên tai Lâm Phàm, không khỏi run cả người.

“...”

“Cảm ơn…đã dậy rồi.”

Cúp máy, Lâm Phàm nhìn giao diện điện thoại, mặc dù chỉ là một câu nói đùa của mình, không nghĩ rằng cô ấy lại làm thật.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, tìm thấy Liễu Vân Nhi đã đợi không biết bao lâu, Lâm Phàm lên xe tò mò hỏi: “Hôm nay sao lại đi sớm thế?”

Liễu Vân Nhi không nói gì cả, ngược tay đưa cho Lâm Phàm một tờ giấy và một cây bút, thản nhiên nói: “Giải quyết trước khi đến trường cho tôi…đến lúc đó miễn phí cho anh một tháng dầu đốt.”

Trải qua một buổi tối suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng Liễu Vân Nhi quyết định giúp đỡ chị em của mình, tất nhiên…giới thiệu Lâm Phàm cho cô ấy, là không có khả năng, cách tốt nhất là để hắn giải quyết, sau đó mình tự chuyển giao cho, còn về phần ai hoàn thành…với Tống Vũ Khê mà nói, căn bản không quan trọng.

Liếc nhìn nội dung trên tờ giấy, Lâm Phàm bĩu môi, nói: “Sao đây lại là điện động lực học?”

“Ừm…”

“Có thể giải không?” Liễu Vân Nhi hỏi.

“Đương nhiên có thể, có điều…” Lâm Phàm tò mò hỏi: “Cô không biết à? Cái này không khó!”

Liễu Vân Nhi mím môi, có chút thẹn quá hóa giận, chính mình nếu mà biết…còn cần anh à?

“Đừng nhiều lời!”

“Lập tức giải cho tôi!” Liễu Vân Nhi lạnh lùng nói, sau đó liền khởi động con xe của mình.

Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi, nhỏ tiếng thở dài.

Haizz…

Thật là một tủ lạnh ngạo kiều!
« Chương TrướcChương Tiếp »