Chương 19: Chỉ Khi Nở Hoa Kết Trái.

Trước khi tan làm, Lâm Phàm được Liễu Chung Đào gọi tới phòng làm việc, nghiêm túc dặn dò, lúc đi vào là tay không, mà lúc bước ra lại thêm hai gói thuốc lá, cộng thêm một hộp trà ngon… Có đôi lúc Lâm Phàm cũng thấy rất kỳ quái, chỉ là giám đốc tại một thư viện rách, tại sao lại có nhiều người tặng quà như vậy.

Một đám từng người tranh nhau, đầu năm nay… Thế đạo thay đổi rồi sao? Tất cả mọi người đều ý thức được kiến thức chính là sức mạnh?

Trở lại vị trí làm việc, Lâm Phàm dọn dẹp qua bàn làm việc của mình, đúng lúc này… anh nhận được tin nhắn Wechat của Liễu Vân Nhi.

Cloud: Chỗ cũ

Ôi trời ơi, sao tui đẹp trai quá vậy nè: ???

Cloud: Đưa anh về!

Nhìn thấy tin nhắn Liễu Vân Nhi gửi tới, Lâm Phàm rùng mình, run rẩy viết bốn chữ —— Nữ Hiệp tha mạng!

Sau đó cũng không để ý tin nhắn Liễu Vân Nhi gửi tới có nội dung gì, tóm lại nội dung đại khái có thể dùng hai từ để khái quát… Vô dụng.

Vô dụng thì vô dụng đi, chết tử tế còn hơn sống, chính là không có chí khí như vậy đó.

Thời gian vừa đến, Lâm Phàm liền chạy thẳng một mạch, chạy tới trạm xe buýt bên cạnh cổng trường, nhìn qua đám người chen chúc nhau, lặng lẽ đi đến điểm dừng phía trước, không vì cái gì khác… chỉ là vì để có thể có ghế ngồi sớm hơn, đáng tiếc là có không ít người cũng có cùng suy nghĩ như anh.

Nhìn đến đám người đông đúc như cũ, trong lòng Lâm Phàm như chết lặng… hoàn toàn chết lặng, nhưng vẫn tốt hơn, chủ yếu là không có các cụ ông cụ bà, vẫn có thể chấp nhận được.

Ngay khi Lâm Phàm đang đứng ở ven đường, một bên đợi xe một bên nghịch điện thoại, đột nhiên nhận được cuộc gọi tới từ Liễu Vân Nhi, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm nhận được cuộc gọi từ Liễu Vân Nhi, thật ra nội tâm Lâm Phàm muốn từ chối, Lâm Phàm cảm thấy… Cô gọi tới, chính mình liền phải nhận, như vậy có phải là không có tôn nghiêm hay không?

Nhưng mà, trải qua đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cuối cùng quyết định vẫn nhận…Nếu như không tiếp, cửa phòng 304 có thể sẽ sập xuống.

"Ở đâu?"

Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, giọng nói máy móc của Liễu Vân Nhi trong nháy mắt truyền tới màng nhĩ của Lâm Phàm, cũng vào lúc này… cơn rét lạnh từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân.

"Trạm xe…" Lâm Phàm yếu ớt nói.

"Ở chỗ cũ chờ anh!"

"Nếu tôi không tới, cô vẫn có thể tự về một mình mà."

Nếu như trước đây bị uy hϊếp như vậy, Lâm Phàm sẽ không ngần ngại mà vùng lên, chống lại thế lực tà ác đến cùng… Nhưng từ khi bị thế giới này đánh cho tơi tả, Lâm Phàm lựa chọn thỏa hiệp, thật ra thì ngồi xe của Liễu Vân Nhi cũng không có gì đáng sợ, ngồi một lúc nhất định sẽ quen.

Dựa theo địa điểm đã hẹn, Lâm Phàm tìm được chiếc Audi màu trắng đậu ở ven đường, trước đây thực ra cũng không để ý chiếc Audi này có chỗ nào đặc biệt, nhưng sau khi trải qua buổi sáng đầy phong ba kia, đặc biệt quan sát một chút, hóa ra… Đây là một chiếc phiên bản đặc biệt của A4, được gọi là… S4.

Mở cửa xe, thắt giây an toàn, nắm chặt dây, chờ đợi Liễu Vân Nhi điên cuồng dã lăn bánh.

Sau đó, quả nhiên không làm Lâm Phàm thất vọng, cô gái này lái xe không phải là ngang ngược bình thường.

May thay gặp đúng giờ cao điểm lúc tan tầm, cứu vớt tâm hồn lẫn thân thể chồng chất vết thương của Lâm Phàm , giờ phút này… anh mới thực sự ý thức được, hóa ra đơn giản chỉ cần sống đã là điều hạnh phúc như vậy, điều này cũng chứng minh một câu danh ngôn… Chỉ không ngừng thăm dò ranh giới của cái chết, mới có thể thực sự lĩnh ngộ được ý nghĩa của mạng sống.

Giờ phút này, Lâm Phàm hiểu, hiểu được triệt để!

"Nói cho anh một chuyện." Liễu Vân Nhi cầm tay lái, mặt không chút biểu cảm, nói: "Trường học có mấy lão nhân viên chính thức về hưu, vì vậy còn vài vị trí trống, tôi giữ giúp anh một vị trí, để anh được chuyển thẳng lên làm chính thức."

Lâm Phàm sửng sốt một chút, đây là tình huống gì… Tại sao lại muốn giúp anh chuyển lên chính thức?

"Không cần đâu." Lâm Phàm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Con người tôi hết ăn lại nằm, cơ hội được trở thành chính thức vẫn nên nhường lại cho người khác đi."

Nghe được lời nói của Lâm Phàm, vẻ mặt của Liễu Vân Nhi hơi thay đổi, lạnh nhạt nói: "Chuyện này không thể theo anh được… Tôi đã viết xong thư đề cử, lúc chiều đã gửi vào hộp thư của hiệu trưởng rồi, chắc chắn sáng mai đã có thể cho tôi câu trả lời rồi."

"Ồ…"

"Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi." Lâm Phàm nhún vai, không muốn tiếp tục vòng vo chủ đề này với Liễu Vân Nhi nữa.

"…”

"Sao anh thay đổi nhanh vậy? !" Liễu Vân Nhi nghĩ là Lâm Phàm sẽ tức giận, kết quả… Anh rất nhanh đã đón nhận sự thật này, điều này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của cô về anh.

"Tôi còn có thể làm gì?"

"Thà thản nhiên đón nhận còn hơn cứ canh cánh trong lòng." Lâm Phàm cười nói: "Hơn nữa…Trường học nhiều lãnh đạo như vậy, người thân bạn bè của bọn họ ai cũng đang nhìn chằm chằm, cô chẳng qua cũng chỉ là một giáo sư mà thôi, lời nói của cô còn có thể có quyền lực gì."

Lâm Phàm nói đều là sự thật, Liễu Vân Nhi cùng lắm cũng chỉ là một giáo sư đại học, so sánh cùng với những người quyền lực kia, căn bản là không có quyền phát biểu, đề nghị của cô cũng chỉ là đề nghị, thậm chí có khi ngay cả đề nghị cũng không bằng.

Liễu Vân Nhi không nói gì, lặng lẽ cầm tay lái, mắt vẫn nhìn về phía trước, hồi lâu… mới mở miệng nói: "Bọn họ không dám không nghe lời tôi."

"…”

"Tại sao?" Lâm Phàm tò mò hỏi.

"Không có nhiều tại sao như vậy!" Liễu Vân Nhi vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng như cũ, bình tĩnh nói: "Chỉ cần tôi mở miệng… bọn họ buộc phải đồng ý với tôi."

Hừ!

Muốn hù dọa kẻ ngu sao?

Lâm Phàm không có lên tiếng sủa bậy, lẳng lặng ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn một chiếc lại một chiếc xe điện từ làn đường không dành cho xe gắn máy đang không ngừng vượt qua chiếc Audi này, ngẫm lại thì cái thế giới không công bằng này, có đôi lúc lại công bằng một cách ngang ngược.

Khoảng chừng sau mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.

Lần này Lâm Phàm không bị đuổi xuống xe, mà là ngồi một đường cho đến khi xuống hầm đỗ xe.

Hai người xuống xe, một trước một sau lên lầu, kết quả lại ở gặp được vị bác gái là chuyên gia tình cảm kia ở hành lang, giờ phút này trong ánh mắt của bác gái dường như có rất nhiều điều.

Bang!

Cửa phòng 305 bị đóng lại, mà lúc này Lâm Phàm mới lấy chìa khóa ra.

"Chàng trai?"

"Còn đang chiến tranh lạnh à?" Bác gái nghiêm túc nói: "Đến lúc nên nhận sai thì nhận sai đi, hơn nữa…Tự nhận sai với vợ không có gì phải mất mặt cả."

"Cô ấy không phải là vợ của cháu." Lâm Phàm nghiêm túc nói.

"Giống nhau cả."

"Mặc dù bây giờ là bạn gái, nhưng tương lai chính là vợ." Bác gái cười nói "Nghe dì nói này…thoải mái chấp nhận cái sai, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, đàn ông ấy mà… tấm lòng phải bao dung một chút."

"Ai da… "

"Cháu cùng cô ấy thực sự không có quan hệ gì!" Lâm Phàm cũng không biết nên giải thích thế nào, đã giải thích rất nhiều lần, nhưng vị bác gái này dường như rất cố chấp, bà từ đầu đến cuối đều cho rằng anh cùng Liễu Vân Nhi là vợ chồng, thật là buồn cười… Dù cho cả thế giới này chỉ còn dư lại mình và cô, anh cũng sẽ không sinh ra bất kỳ quan hệ gì với cô.

Nhìn Lâm Phàm đi vào phòng, bác gái liếc nhìn 304, lại nhìn sang 305, không nhịn được mà thở dài, hóa ra tình cảm sẽ thực sự phụ thuộc theo sự phát triển của thời đại, mà trở nên càng ngày càng phức tạp và khó hiểu.

Giờ phút này, bác gái đưa ra phán đoán, tương lai rất lâu về sau… hai người này không thể sống yên bình được!

Nếu hỏi khi nào có thể sống yên bình?

Chỉ có khi nở hoa kết trái…