Thật ra thì cũng không thể trách Liễu Vân Nhi xuất hiện loại liên tưởng này, muốn trách thì trách Lâm Phàm tự ép mình biến thành một tên cặn bã phiêu bạt bụi hoa. Nếu như lúc ấy không đánh giá nước hoa trên người Liễu Vân Nhi, có lẽ bây giờ trong ấn tượng của Liễu Vân Nhi, Lâm Phàm giống như Will trong 《Good Will Hunting》.
Đáng tiếc… Trên thế giới này không có nếu như, cái mác tên cặn bã giống như vết ấn vậy, chôn sâu trong lòng Liễu Vân Nhi, cộng thêm đứa con gái này có năng lực bổ não cực mạnh, thường xuyên căn cứ vào các loại hành vi của Lâm Phàm, cưỡng ép thêm drama cho anh.
“Tôi…”
“Alo!” Lâm Phàm đi tới cửa phòng 305, gõ nhẹ vào cửa phòng, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ đến ăn một bữa cơm thôi… Đến mức đó sao?”
“Cút!”
Tiếng nói lạnh như băng từ bên trong truyền ra, tiếng “Cút” này trong trẻo và cương quyết, không mang theo bất kỳ cảm tình nào.
Thôi…
Lâm Phàm từ bỏ chuyện giải thích, anh biết hiện tại càng giải thích càng cố tự bôi đen mình thêm, hơn nữa cô cũng chẳng là gì của anh, dựa vào đâu mà phải giải thích nhiều với cô.
Suy nghĩ xong, Lâm Phàm quay lại cửa phòng mình, lại cắm chìa khóa vào, bất chợt bác gái ban ngày kia không biết xuất hiện từ lúc nào, mỉm cười nhìn Lâm Phàm, từ trong ánh mắt của bà có thể thấy, bác gái chắc chắn là một người thích hóng drama và xen vào chuyện của người khác.
“Còn nói không phải vợ chồng son, về nhà muộn quá nên bị mắng à?” Bác gái đi ra khỏi cửa, nói với Lâm Phàm: “Thật ra thì… Phụ nữ chỉ tức giận một lúc thôi, cháu phải dỗ dành người ta mới được, dù cho cháu có đúng, cũng phải nói mình sai rồi.”
Dứt lời, bác gái nói tiếp: “Trên thế giới này không có hai người giống hệt nhau, tất cả phải dựa vào việc không ngừng mài dũa, mới có thể thấu hiểu lẫn nhau, quá trình này sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề, có lúc cháu đúng, có lúc cô ấy đúng, dù thế nào thì cháu cũng phải là người nhận trách nhiệm.”
“Đúng rồi? Tại sao hai đứa không ở chung một phòng?” Bác gái tò mò nói: “Có phải lúc bình thường thì ở cùng nhau, nhưng khi gây gổ thì tách ra không? Ừ, như vậy rất tốt, cho đối phương không gian để tỉnh táo lại.”
Lâm Phàm đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, nghe “Súp gà độc dược” của bác gái, cảm xúc tuôn ra như thác lũ, tác động vào trái tim non nớt của anh.
Ôi trời ơi!
Đây là cái nhà trọ gì vậy?
Không phải nữ tiến sĩ có bộ óc hài hước, thì cũng có bác gái là chuyên gia tư vấn tình cảm…
Lâm Phàm phản ứng lại, phớt lờ sự nhiệt tình này của bác gái, trực tiếp mở cửa đi vào, sau đó nặng nề đóng cửa lại, không tới ba giây… Cửa phòng 304 lại mở ra, một cái tay chìa ra ngoài, gỡ chìa khóa cắm trên lỗ khóa xuống, sau đó… Uỳnh!
“ y. Hai vợ chồng son không hiểu tình cảm tí nào cả.” Bác gái thở dài, lặng lẽ trở lại phòng mình.
…
Sáng sớm, hoàng hôn đã rút đi từ lâu, cả thế giới cũng trở nên sáng sủa hơn, ánh mặt trời xuyên màn sương mù nhàn nhạt, đem ấm áp soi xuống đất đai vạn vật, đồng thời… cũng chiếu vào mông Lâm Phàm.
Máy móc mặc quần áo, rửa qua mặt. Lâm Phàm như cái xác biết đi, lặp lại động tác sáng sớm hôm qua, sau đó ra khỏi cửa vào cùng một thời điểm, việc như vậy đã lặp lại trong sáu mươi ngày, nhưng gần đây xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong quá trình phát lại liên tục này, xuất hiện một cái tủ lạnh, hễ mỗi khi mở cửa, cửa phòng 305 đối diện cũng mở ra theo.
“…”
“…”
“Lâm cặn bã!”
“Nữ lừa gạt!”
Cuộc đối đầu đầu tiên của ngày hôm nay đã kết thúc, hai người hài lòng đi xuống lầu, sau đó tách ra ở một lối đi, Lâm Phàm ngồi xe buýt, mà Liễu Vân Nhi đi con xe Audi của cô. Lúc này đột nhiên Liễu Vân Nhi dừng bước, quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Phàm một cái.
Cô muốn hỏi có cần chở anh đến trường không, nhưng Liễu Vân Nhi hơi do dự, vẫn không có cách nào nói với Lâm Phàm những lời như vậy, chủ yếu là do anh quá khinh người.
Đợi xe buýt một lúc, chuyến xe mà Lâm Phàm muốn đi đã đến, lúc đang chuẩn bị lên xe, một đám ông già bà già phía sau chen lấn như phát điên, cố gắng đẩy Lâm Phàm xuống cuối cùng.
“Chuyến sau đi!”
Bác tài nói một tiếng với Lâm Phàm đang chuẩn bị lên xe, sau đó đóng cửa xe buýt lại, nghênh ngang rời đi.
Cứ…
Cứ vậy mà đi sao?
Lâm Phàm nhìn xe buýt dần dần biến mất, cả người như sụp đổ, có lúc Lâm Phàm không thể hiểu nổi một chuyện… Tại sao những ông lão bà lão này chỉ thích đi vào lúc bảy tám giờ sáng, chen chúc xe buýt với nhân viên văn phòng.
Tan làm cũng vậy…
Chủ yếu là còn phải nhường chỗ cho bọn họ ngồi, thậm chí còn không biết xấu hổ mà ép buộc người khác nhường chỗ cho mình.
Lâm Phàm là người vô cùng bảo thủ trong một số chuyện, chính là không nhường chỗ cho ông lão bà lão… Mình bỏ tiền mua vé, dựa vào đâu mà phải nhường chỗ ngồi miễn phí cho người khác?
Đương nhiên, nếu là phụ nữ có thai hoặc phụ nữ ôm đứa trẻ, Lâm Phàm sẽ nhường chỗ ngồi của mình cho họ.
Đúng lúc này, một chiếc xe Audi trắng dừng trước mặt Lâm Phàm, cửa kính xe chỗ phụ lái từ từ hạ xuống.
“Lên đi!”
Mặt Liễu Vân Nhi không cảm xúc nói.
“…”
“Không lên!” Lâm Phàm vẫn có cốt khí, trực tiếp từ chối Liễu Vân Nhi.
“Tôi ra lệnh cho anh mau lên xe!” Liễu Vân Nhi sầm mặt nói: “Phía sau sắp có xe tới rồi!”
Lâm Phàm nhìn đồng hồ một cái, anh vứt bỏ cốt khí, lặng lẽ mở cửa lên xe.
Không còn cách nào, muốn ăn một bữa cơm, dù sao thì tới trễ một lần là phạt một trăm.
Lần đầu tiên ngồi trên xe tủ lạnh, có một loại sạch sẽ không tả được, tất cả đều chỉnh tề, cái này đối với người có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ như Lâm Phàm cảm thấy rất thư thái, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ế? Trong xe cô có dùng nước hoa Irresistible màu hồng của Givenchy à?” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Cô không mua bừa nước hoa được đâu, mùi này không phù hợp với cô. Irresistible màu hồng của Givenchy là tổ hợp của cây hồi hương và cây quảng hoắc hương, thích hợp với phái nữ cởi mở, hào phóng hơn.”
“Anh không thấy phiền à? Im miệng!” Liễu Vân Nhi bị chọc giận đến mức như sắp bùng nổ, người này rất hay đánh giá về việc dùng nước hoa của cô, như kiểu cô không hiểu gì về nước hoa vậy. Nhưng mà công tâm mà nói, anh còn hiểu nước hoa hơn cả cô.
Tưởng đây chỉ là một chuyến xe đi làm bình thường, nhưng mà Lâm Phàm dần phát hiện ra vấn đề, người phụ nữ này… Lái xe rất điên cuồng!
“Này này này! Sao cô không bật xi nhan khi rẽ?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Liễu Vân Nhi, lo lắng nói: “Cô… Cô lấy bằng lái từ bao giờ?”
“Tháng trước.” Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói.
Nhưng mà, Lâm Phàm không hề bình tĩnh, anh hoảng sợ nói: “Vậy cô là người mới sao?”
“Đúng thì sao?” Mặt Liễu Vân Nhi tỉnh bơ nói: “Anh biết lái xe à?”
“Không biết…” Lâm Phàm lắc đầu, thật ra anh biết lái xe, chẳng qua ở thế giới này, anh không có bằng lái.
“Không biết? Không biết thì im mồm cho tôi!” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm một cái, trong ánh mắt chứa sự kinh thường nhàn nhạt.
Sau đó, Lâm Phàm mới hoàn toàn ý thức được, mình quyết định ngồi lên chiếc xe này là việc ngu xuẩn cỡ nào.