Chương 14 : Đồ Lừa Gạt Và Tên Cặn Bã

Lâm Phàm bị Liễu Vân Nhi lừa thảm rồi, không nghĩ đến người phụ nữ này nhìn có vẻ chính nghĩa, kết quả…thủ đoạn bẩn thỉu như thế, vậy mà lại ngụy tạo một bản sao hợp đồng giả mạo, chẳng trách cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chính là ba điều cuối…

Căn bản là không hề có!

Là cô gái đó tự mình thêm vào.

Đối với sự cố lần này, đã tạo thành đả kích lớn đối với Lâm Phàm, mặc dù nói thường đi dạo bên sông, làm sao mà ướt giày…nhưng lần này không chỉ giày ướt, đến cả quần cũng ướt đẫm, bao gồm cái điều trong đó.

Thở dài một hơi, Lâm Phàm chấp nhận thất bại lần này, đối với hắn mà nói… có lẽ đây chính là số phận rồi, mình ở một thế giới khác xuyên không đến đây, sau đó chuyên môn bị Liễu Vân Nhi bắt nạt.

Buổi tối hôm đó, Lâm Phàm mất ngủ rồi…

Hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua kẽ hở của lá cây, chiếu thẳng vào phòng 304, tuyên bố một ngày lười biếng lại bắt đầu.

Lâm Phàm khó khăn đứng dậy từ trong chăn, mặc vào bộ quần áo của mình, sau đó đơn giản đi rửa mặt, liền chuẩn bị lên đường đi làm, đối với công việc của hắn, không có cái gọi là ngày nghỉ gì cả, thực ra có nghỉ hay không đối với Lâm Phàm mà nói, căn bản không khác biệt gì mấy.

Có thể ông trời vẫn một mực đùa cợt Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi, hai người lại cùng lúc, mở của phòng của chính họ, lần này…kẻ thù gặp nhau, không khỏi tức đỏ mắt.

Lâm Phàm nhớ đến sự sỉ nhục mà hắn đã trải qua vào tối hôm trước, tức không có chỗ phát tiết, liền chất vấn: “Kẻ lừa đảo!”

“Tên cặn bã!” Liễu Vân Nhi cũng không chịu yếu thế, mắng trả lại Lâm Phàm. Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi đối mặt nhau, trong ánh mắt lúc này xuất hiện tia lửa nóng bỏng, hai luồng sức mạnh này giao nhau, thiếu chút nữa muốn nổ tung san bằng cả hành lang.

Bỗng nhiên, không biết cửa phòng số mấy mở cửa ra, một bác gái dắt theo Hatcher đi ra từ bên trong, nhìn thấy đôi trẻ tuổi đang giằng co tại hành lang, chặn hết đường đi của mình, bà đứng tại chỗ kêu vang: “Hai người cãi nhau huyên náo cả lên, có thể nào đừng chặn hành lang được không? ”

Hai người đồng loạt sững sờ, bọn họ dùng nét mặt chê bai nhìn nhau.

“Bác à!”

“Cháu với cô ta cũng không phải bạn đời, người phụ nữ này…nguy hiểm lắm!”Lâm Phàm cẩn thận dè dặt mở lối đi, nói với bác gái kia: “Bác mau đi ạ…đừng nán lại ở đây lâu quá, cháu sợ lát nữa sẽ bốc cháy mất.”

“...”

“Hai cô cậu không phải vợ chồng à?” Bác gái kia tò mò nhìn hai người trước mặt, cười ha ha nói: “Tôi cảm thấy cô cậu cũng có tướng phu thê lắm đấy, thôi bỏ đi vậy…thế giới của mấy người trẻ, bà già lụ khụ như tôi đây không nhúng vào làm gì.”

Nói xong, trực tiếp đi tới cầu thang ở hành lang.

“Mù mắt mới nhìn trúng anh.” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, đột ngột thốt ra lời nói, sau đó trực tiếp đi tới cầu thang, để lại Lâm Phàm sững sờ tại chỗ.

“Cho dù cả thế giới còn sót mỗi mình cô, Lâm Phàm tôi nguyện độc thân cả đời, cũng không bao giờ nhìn trúng cô!” Lâm Phàm rất tức giận…Hắn đối với dung mạo của bản thân cũng khá tự tin, chính là thuộc kiểu…hợp thể giữa cún con và chó sói lớn, đẹp trai lại dũng mãnh.

...

Đến nơi làm việc của mình, Lâm Phàm lại mở chế độ nằm cả ngày, công việc theo cách máy móc như vậy sớm đã lấy đi sự theo đuổi của hắn với cuộc sống, cứ sống qua loa cho xong chuyện là niềm vui duy nhất trước mắt hắn, có lẽ người khác sẽ trông thấy Lâm Phàm thiếu đi sự theo đuổi ước mơ, trên thực tế…trong một thế giới khác, hắn đã hoàn thành ước mơ của chính mình rồi.

Thực ra Lâm Phàm có thể trong một khoảng thời gian ngắn, tạo ra đột phá so với cuộc sống ở giai đoạn hiện tại, nhưng làm như thế…thì có khác gì so với quá khứ không? Hay lại sao chép một cuộc đời y chang.

Nếu đã như vậy, thì làm chú cá mặn sống vui vẻ đi.

Dù sao vui vẻ cũng thuộc về chính mình, cần gì để ý đến ánh mắt của người khác.

“Tiểu Lâm?”

“Uống trà sữa không?” Vương Phương Phương tìm thấy Lâm Phàm đang nhắm mắt gà gật, cười ha ha hỏi: “Bây giờ tôi order đồ ăn.”

“Ồ...”

“Cho tôi một ly trà sữa pudding, năm phần đường.” Lâm Phàm vươn người, hỏi Vương Phương Phương: “Chị Phương Phương…đợi lát nữa tôi chuyển wechat cho chị nhé.”

“Không cần đâu.”

“Tôi đãi.” Vương Phương Phương cười nói: “Có điều uống một ly trà sữa của tôi, cậu phải giúp việc cho tôi, buổi chiều có thể đi xử lý tầng hai thư viện giúp tôi không? Buổi chiều tôi phải đi gặp một người, thực sự không có thời gian, vừa hay ngày mai trường học sẽ đến kiểm tra, thế nên…”

“Không vấn đề gì.” Lâm Phàm gật đầu, tò mò hỏi: “Bạn trai à?”

“Phải...cũng không phải.”

“Nói chung cậu đừng có nhiều chuyện thế.” Vương Phương Phương nói: “Đừng quên việc cậu đồng ý với tôi đấy.”

“Ồ!”

Nhìn theo bóng lưng Vương Phương Phương rời đi, Lâm Phàm biết lần này lại câu trúng một tên ngốc rồi, chiều nay chắc đi kiểm tra tài sản của tên ngốc đó, nói sự thật thì…người phụ nữ tên Vương Phương Phương này trừ việc yêu cậy thế, thì tính cách cũng không tệ, ít nhất không để người khác trả tiền khi đi ra ngoài.

Có lẽ, đây là cách sống của cô ta.

Buổi chiều, Lâm Phàm ở tầng hai sửa sang lại thư viện bừa bộn, nói ra liền bực mình…Những người mượn sách đến trả lại, dường như không biết để lại chỗ cũ mà cứ để bừa, chính là tìm đại một chỗ, để sách lên.

Tốn gần hai giờ đống hồ, cuối cùng cũng sửa sang hoàn chỉnh thư viện tầng hai, lúc này Lâm Phàm nằm lên sàn, rất lâu rồi hắn chưa nhập tâm làm một việc gì đó.

Đến khi Lâm Phàm trở về chỗ của mình, vừa hay gặp Vương Phương Phương vẻ mặt tràn đầy nắng xuân, nhìn tư thế đi đường của cô ta, dường như cả người đang bay trong không trung vậy.

“Tiểu Lâm!”

“Buổi tối chị mời cậu ăn cơm.” Vương Phương Phương nở nụ cười nói: “Coi như cậu giúp chị được một việc lớn.”

“Được thôi.”

Từ trước đến giờ Lâm Phàm không bao giờ từ chối bữa tối miễn phí, trực tiếp đồng ý Vương Phương Phương, lại nói…buổi chiều đã khiến hắn mệt thảm rồi.

...

Xe của Vương Phương Phương là 1 chiếc BMW mini, Lâm Phàm cũng đặc biệt thích loại xe này, không có nguyên nhân gì cả…bởi vì nhóm bạn lái xe BMW, hầu hết họ đều là những cô gái xinh đẹp, chỉ dựa vào điều này thôi…chẳng có tên đàn ông nào có thể từ chối.

Chọn một nhà hàng khá ổn, mức tiêu thụ bình quân đầu người là khoảng 120 đồng, tùy ý gọi vài món, Vương Phương Phương liền cắm mặt vào điện thoại, không ngừng gửi tin nhắn cho người khác.

Thấy dáng vẻ bận rộn của cô ta, Lâm Phàm cũng không làm phiền, cứ ngồi ngẩn người trên ghế.

“Tiểu Lâm?”

“Có chuyện này muốn hỏi cậu… ”Vương Phương Phương ngước đầu lên, thấy Lâm Phàm với vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu trước mặt, hỏi: “Cậu nói xem…một người đàn ông từ trước đến nay không nhắn tin cho chị, nhưng mỗi lần trả lời đều chỉ tốn vài giây, vậy anh ta là có ý gì? ”

Lâm Phàm không biết nên giải thích tình huống này thế nào, hắn không biết “anh ta” mà Vương Phương Phương nói đến là ai, có quan hệ gì với Vương Phương Phương, ở trong tình huống như vậy…một câu trả lời mơ hồ, có thể là đáp án hoàn hảo nhất.

Nhưng…Lâm Phàm rất giỏi trong việc phá vỡ các quy tắc.

“Tôi cảm thấy là sợ làm phiền chị thôi, nhưng lại muốn chị biết anh ta luôn ở đấy…” Lâm Phàm thản nhiên nói.

Vương Phương Phương sững sờ, nhìn điện thoại của mình, dường như có một sự im lặng nào đó không thể giải thích được.

Lúc này, nhân viên phục vụ lên món, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

“Có lẽ thôi…”

“Nào nào nào…ăn đi, không đủ lại gọi thêm nhé! ” Vương Phương Phương nở nụ cười, nói với Lâm Phàm.

Nụ cười có vẻ tự nhiên, nhưng trong mắt Lâm Phàm…thật sự rất miễn cưỡng.

......