Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Ta Là Học Bá

Chương 13 : Bị Lừa Thảm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện này Lương Húc Siêu bán đứng chính mình, Lâm Phàm cũng không tức giận…Dù sao cũng bị hắn bắt xử lý, buổi tối hôm đó từ trên người cậu ta lấy được một vạn kim tệ, lấy tên đẹp cho nó là tiền tổn thất tinh thần.

Bắt đầu tên khốn nạn còn tìm cách tranh cãi, kết quả…trước chứng cứ sắt thép, cuối cùng Lương Húc Siêu cũng thừa nhận, có điều tên khốn này còn tự thổi phồng mình là gắng sức chống cự, cuối cùng chọn cách đầu hàng bởi vì suy sụp tinh thần.

Lâm Phàm không phải là Liễu Vân Nhi, nhìn dáng vẻ xem ra rất thông minh, thực chất rất ngu người…hắn thuộc về kiểu người tinh thần, làm sao có thể không biết Lương Húc Siêu đang khoác lác.

Có điều….

Nhìn một vạn kim tệ, lựa chọn vẫn là nên tha thứ.

“Tôi nói cậu nghe…cậu tốt nhất là lấy trang bị cho tôi nhanh lên, tôi là người có tính nôn nóng đấy.” Lâm Phàm cầm lấy điện thoại, nói chuyện với Lương Húc Siêu: “Trong thời gian một tháng phải đưa cho tôi, nếu không tôi sẽ đâm chuyện này lên.”

“Anh Lâm!”

“Làm người có thể có chút ranh giới không?” Lương Húc Siêu cười khổ nói: “Anh tưởng vũ khí truyền kì này nói muốn ra là ra sao? Nếu tôi có bản lĩnh như vậy…bây giờ tôi còn nói chuyện với anh à? Tôi đã sớm một tay lái Ferrari rồi, nói chung…từ từ sẽ đến ấy mà.”

“Từ từ đến cái gì?!”

“Ôi trời…cậu muốn nuốt lời phải không?” Lâm Phàm giận đến đau gan, tức giận nói: “Sau này cậu đừng có mà tìm tôi giúp đỡ!”

Lương Húc Siêu ngượng ngùng cười: “Anh Lâm…không phải thế đâu, nói chung tôi sẽ giúp anh lấy được vũ khí truyền kì, thời gian đó có chút lâu tí, lại nói nhé…ban đầu chúng tôi cũng không định thời gian chính xác, đúng không nè…đừng gấp đừng gấp, tâm bình khí hòa một chút.”

“Phi!”

“Khốn nạn!”

Lâm Phàm tức thở phì phò cúp điện thoại, tổng kết lại nguyên nhân thất bại lần này, vẫn là chính mình quá non trẻ rồi…mới tin nhân phẩm của Lương Húc Siêu, tính toán thì tên khốn nạn này không có kháng cự, trực tiếp đến bán đứng mình luôn.

Ngay khi Lâm Phàm than thở tại sao niềm tin cơ bản nhất giữa con người lại mong manh đến vậy, điện thoại hắn kêu lên âm thanh hiển thị.

Cloud: Có đó không?

Ôi trời ơi sao tui đẹp trai quá vậy: Nói!

Cloud: Giúp tôi tính phương trình này.

Ôi trời ơi sao tui đẹp trai quá vậy: Cút!

Xí!

Đây không phải chọc cười à?

Mặc dù giữa mình với cô ta, vẫn chưa đến mức thù gϊếŧ cha, nhưng so với đó cũng không kém xa là bao.

Lâm Phàm cũng không để ý việc này, tiếp tục chơi game của mình, kết quả…ngay lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa gấp rút, tiếp sau đó…nhãn hiệu “Giọng nói tủ lạnh” của Liễu Vân Nhi truyền đến trong phòng.

“Mở cửa cho tôi!”

Lâm Phàm sửng sốt tại chỗ…Lần đầu tiên hắn thấy có người xâm phạm quyền riêng tư như vậy, xông đến một cách bình tĩnh như thế, có điều đây không còn quan trọng nữa, vấn đề ở chỗ là…có nên mở cánh cửa này hay không?

“Tên cặn bã họ Lâm, mở cửa cho tôi!”

Đùng đùng đùng

Lúc này cánh cửa 304 đang bị đập dữ dội, từng tiếng gõ như đánh thẳng vào tim Lâm Phàm.

“Đến đây đến đây!”

“Đừng gõ nữa…cửa sắp sập rồi đấy!”

Lâm Phàm bất lực mở cửa cho Liễu Vân Nhi, tất nhiên liền thấy một mặt tủ lạnh đang trừng mắt tức giận với mình.

“...”

“Có chuyện à?” Lâm Phàm hỏi.

“Tại sao lại từ chối tôi?” Liễu Vân Nhi thẳng thắn hùng hổ hỏi.

Tôi…

Đây…người phụ nữ này hống hách quá rồi đấy?

Dựa vào cái gì mà không thể từ chối?

Lâm Phàm tức giận nói: “Cô nói tôi nghe xem một lí do không thể từ chối là gì? Tôi thấy quái lạ lắm đấy…từ chối cô thì có vấn đề gì à? Tôi muốn từ chối ai thì từ chối thôi, Bill Gates có tới đây…tôi cũng từ chối như thường!”

“Anh từ chối ai cũng được, nhưng không được từ chối tôi!” Liễu Vân Nhi mặt không biểu cảm nói.

“Này!”

“Người phụ nữ như cô có nói lý lẽ được không đấy?” Lâm Phàm bị chọc tức, dựng thẳng l*иg ngực, dũng cảm nói: “Tôi cứ từ chối cô đấy, cô làm gì được tôi?”

Nghe thấy câu nói này của Lâm Phàm, ngược lại Liễu Vân Nhi vẫn bình tĩnh không ít, lạnh lùng nói: “Anh đừng có hối hận!”

“Tôi nói cho cô biết!”

“Lâm Phàm tôi chưa từng hối hận khi làm bất cứ việc gì! ” Lâm Phàm chỉ trần nhà trên đỉnh đầu, khí thế hùng hổ hô.

Kết quả…

Giây tiếp theo,

Liễu Vân Nhi đem một bản hợp đồng ra, hơn nữa còn là bản sao, trực tiếp đưa tới trước mặt Lâm Phàm: “Tự mình xem điều khoản trên đây.”

Điều khoản?

Điều khoản gì chứ?

Lâm Phàm cầm lấy bản sao mà Liễu Vân Nhi đưa qua, sau khi liếc xem, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là hợp đồng trả góp sao?”

“Đúng!”

“Anh xem ba điều khoản cuối.” Liễu Vân Nhi nói.

Ba điều cuối?

Lâm Phàm liếc mắt nhìn nội dung cái gọi là ba điều cuối, cái này không xem không biết, vừa xem dọa sợ liền, chính mình….chính mình vậy mà tự bán cho Liễu Vân Nhi.

“Không phải….”

“Chữ phía trước cô viết to như vậy, nội dung ba điều khoản cuối này viết nhỏ như thế… ” Lâm Phàm mặt đầy vẻ tức giận nói: “ Người phụ nữ này cô…quá nham hiểm rồi!”

Cái này cũng không trách Lâm Phàm tức giận như vậy, bởi vì ba điều khoản cuối trên hợp đồng thật sự rất quá phận.

Thứ nhất, trong thời gian hợp đồng được thực hiện, Liễu Vân Nhi có quyền chủ đạo tuyệt đối với Lâm Phàm.

Thứ hai, bất cứ yêu cầu gì của Liễu Vân Nhi, Lâm Phàm đều không thể từ chối, nếu như từ chối phải bồi thường cho Liễu Vân Nhi mười vạn đồng.

Thứ ba, quyền giải thích cuối cùng của bản hợp đồng, tất cả thuộc về Liễu Vân Nhi.

“Tôi không hề ngăn cản anh đọc nội dung hợp đồng, là chính anh không cẩn thận xem thường, mù quáng ký tên.” Liễu Vân Nhi nói: “Mười vạn đồng, hoặc là giúp tôi giải quyết một phương trình.”

Nhìn Liễu Vân Nhi trước mặt, lại nhìn lên bản sao đang cầm trên tay, cuối cùng Lâm Phàm cũng thỏa hiệp rồi…thật ra tất cả điều này đều do chính mình tạo thành, nếu như khi đó xem tỉ mỉ một chút, có lẽ sẽ không xuất hiện cục diện như thế này.

Có điều, cảm giác có chỗ nào đó không đúng, rõ ràng mình lúc đó xem khá cẩn thận, sao lại biến thành cái dạng này rồi?

“Tôi có thể trả tiền trước thời hạn không?” Lâm Phàm hỏi.

“Không được!”

“Ba điều khoản này đã viết xong rồi, tất cả số tiền nợ phải chia thành ba mươi sáu tháng để trả, dù là trước một ngày cũng không được.” Liễu Vân Nhi nói: “Đừng phí lời nữa, anh bắt đầu đi, tôi gửi wechat cho anh.”

Nói xong, Liễu Vân Nhi gửi cho Lâm Phàm một bức ảnh, trên ảnh là một phương trình rất phức tạp.

Lâm Phàm cầm điện thoại liếc nhìn một cái, đây là một phương trình Schrodinger, chính xác mà nói…là phương trình Schrodinger được thỏa mãn bởi trạng thái ổn định tán xạ hạt, nội dung cụ thể là : d2/dx2+2m/h2(E+V0/ex+1)=0

“Đây...”

“Có lẽ đây là hệ số phản xạ hạt nhập bắn thành lũy đúng chứ?” Lâm Phàm cười nói: “Cái này có chút phức tạp…Kết quả được tính toán sẽ được chuyển đổi thành một phương trình siêu bội, sau đó căn cứ vào hành vi sóng hàm số, tính ra hệ số phản xạ, đồng thời còn cần phải xem hạn chế phản ứng theo cơ học cổ điển.”

Sau khi Lâm Phàm giải thích xong, biểu cảm trên mặt Liễu Vân Nhi xuất hiện một xíu xiu thay đổi, ý định ban đầu của cô là để Lâm Phàm tìm ra lời giải cho phương trình này, tuy nhiên…tên cặn bã họ Lâm này, vậy mà căn cứ theo phương trình mà mình cung cấp, đẩy lùi được toàn bộ vấn đề.

Nhìn Lâm Phàm ngồi trước máy tính, tay cầm bút trên giấy cứ tới tới lui lui, trong đầu của Liễu Vân Nhi, xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn.

Lâm Phàm…

Anh rốt cuộc là người như thế nào?

Sau đó, không đến năm phút, Lâm Phàm đã đưa ra lời giải của phương trình, sau đó đưa tờ giấy viết đầy ắp quá trình giải đến trước mặt Liễu Vân Nhi, thản nhiên nói: “Giải xong rồi…làm phiền cô ra ngoài, tôi phải đánh phụ bản đây.”

Sau đó trong phòng hồi phục lại tâm trạng bình tĩnh của thường ngày, Lâm Phàm ngồi trên ghế…nhớ lại những gì mình vừa trải qua, hắn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

“Ể?”

“Sao mình cứ cảm thấy tờ bản sao đó…có vấn đề nhỉ?” Bỗng nhiên Lâm Phàm bừng tỉnh, vội vàng lấy ra tờ bản gốc ở trong phòng, bắt đầu so hai bản hợp đồng một cách tỉ mỉ.

Ngay lúc này, tâm trạng Lâm Phàm tan vỡ…

“Liễu Vân Nhi”

“Lão tử không bao giờ hoà giải với cô! ”

......
« Chương TrướcChương Tiếp »