Chương 11: Chương 7. Rời Đi.

Cuối cùng nguyện ước của Lạc Tuyết đã thành hiện thực, sáng ngày hôm sau, hai sư trò cùng với một con mèo mun ( Hắc Miêu sau khi bị biến đỗi) cùng nhau rời khỏi Thực Nhân Cốc. Trước khi đi, Vũ Phong kiểm tra lại ma trận trước cửa Thực Nhân cốc một lần nữa mới đi khỏi. Đồ đạc của hai người không nhiều tý nào, chĩ có 2 túi đồ và một ít đồ ăn khô và một số ngân lượng.

" Sư phụ này, trước tiên ta sẽ đi đâu nhỉ? " Lạc Tuyết vừa vuốt ve bộ lông Hắc Miêu vừa tò mò hỏi.

" Ta sẽ tới huyện Tam Hà "

" Huyện Tam Hà? Nơi đó là nơi nào vậy sư phụ? "

" Một nơi đáng để ngoạn thuỷ " Vũ Phong vừa nhắc tới nơi này, khoé môi bất giác cong lên.

Mặc dù không biết nơi đó là nơi nào, nhưng xem ra sư phụ rất ưa thích nơi đó. Đáng để tới!!

Đi tới 1 ngôi làng , Vũ Phong và Lạc Tuyết tới một tiểu quán gần đó ngồi nghĩ chân. Sau đó Vũ Phong dắt tới 2 con ngựa, 1 trắng 1 đen nhìn rất đẹp mắt.

" Oa nhìn đẹp ghê ~ " Lạc Tuyết mắt sáng rỡ nhìn vào con ngựa màu trắng.

" Nó là Bạch Mã còn đây là Hắc Mã. Chúng nó là một cặp. " - Vũ Phong chăm chú nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt của Lạc Tuyết - " Và giờ Bạch Mã là của ngươi "

" Thật ư? Ngươi cho ta thật hả sư phụ? " Lạc Tuyết hỏi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Bạch Mã.

" Ta không nói 2 lời "

" Oaaaaaa

Cảm ơn sư phụ !!! Ta yêu ngươi nhất " Trong 1 phút vui mừng, Lạc Tuyết đã không kiềm chế được mà thốt lên một câu khiến Vũ Phong thoáng sững người, tâm trạng hết sức tốt.

---------------Ta là vạch phân cách chu choe-----------

Sau nửa ngày đi đường, trời đã bắt đầu tối và tiểu hồ ly kia đã bắt đầu thấy đói.

" Sư phụ ah ~ khi nào mới tới vậy? Ta đói rồi nha ~ "

" Trời cũng sắp tối rồi, đi thêm chút nữa là tới ngôi làng kế tiếp, ngươi ráng chút nữa rồ ta sẽ cho ngươi ăn thoải mái"

" Hehe sư phụ là nhất "

Sau nửa canh giờ, hai sư trò đã tới khách điếm, tiểu nhị vội vàng chạy ra niềm nở đón khách.

" Ah xin chào hai vị khách quý, hai vị muốn đặt phòng phải không ạ? "

" Uh "

" Hai phòng hay một phòng ạ? "

" Một " Vũ Phong hết sức kiệm lời với tất cả mọi người (trừ "ai đó" )

" Ah ~ ra là vợ chồng mới cưới, nhìn hai người đẹp đôi vậy mà còn không biết. thật thất lễ quá " Tiểu nhị hết sức lanh lẹ cười niềm nở dắt 2 anh chị nhà ta lên phòng.

Mặc dù không xác nhận nhưng lời nói của tên tiểu nhị vừa nãy liền khiến tâm trạng của "thanh niên nào đó" càng ngày càng tốt lên.

" Một xí nữa tiểu nhân sẽ mang thức ăn lên cho hai vị " Sau khi dắt hai người lên phòng, tiểu nhị hết sức "hiểu ý" vội vàng rời đi, để lại bầu không khí cho "cặp đôi mới cưới"

Một lát sau đồ ăn liền được mang lên, ngay sau khi tiểu nhị vừa đóng cửa lại thì có một người không màn tới hình tượng hay bất cứ chuyện gì nữa liền lao tới bàn, ăn như lang thôn hổ yết.

" Tuyết nhi à, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, không ai tranh của ngươi đâu" Vũ Phong ngồi ở bên cạnh vừa nhắc nhở vừa gắp đồ ăn vào bát cho nàng rồi từ tốn ăn phần của mình.

Ăn xong, như thường lệ, Vũ Phong ôm cả thiên hạ của mình vào lòng mà ngủ. Chưa được bao lâu thì Lạc Tuyết bỗng nhiên bật dậy đi đâu đó.

" Tuyết nhi, ngươi đi đâu vậy? " Vũ Phong nhíu mày khó chịu khi thân thể mềm mại rời khỏi vòng tay mình.

" Ta đau bụng. Đi giải quyết công chuyện xí " Lạc Tuyết vừa nói vừa ôm bụng chạy.

" Ahhhhhhhh ~ thật là!!! Ăn đồ ăn của tên kia miết, giờ ăn đồ ăn của ngta nấu thì liền đau bụng. Khỗ ghê. " Lạc Tuyết "trút bầu tâm sự" xong liền vươn vai tà tà đi về phòng.

" Cứu... Cứu... Ai đó cứu mạng!!! "

Lạc Tuyết khựng lại, hai tai đang giấu liền vểnh lên, tập trung nghe ngóng.

" Ở phía bên kia!! " Lạc Tuyết liền dùng khinh công phóng đến phía khu rừng gần đó.

Chưa đầy một phút sau, Lạc Tuyết đã tới nơi. Trước mặt nàng là một đám người mặc đồ đen với vũ khí trên tay đang lăm le tiến tới gần một chàng trai trẻ.

" Ngươi mau đưa hết tiền ra đây cho ta " Tên áo đen thứ nhất nói.

" Không! Không được! Đây là tiền tôi vất vả lắm mới dành dụm đủ để lên kinh thành dự thi " Chàng trai trẻ đó ôm khư khư tay nải nhất quyết không chịu buông.

" Còn ngoan cố? Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!! " Tên áo đen khác giơ gươm lên tính hạ thủ.

Chết rồi. Lần này chết chắc rồi. Chưa thành quan mà đã tay không về chầu phụ mẫu rồi. Xin lỗi mọi người, con bất hiếu. Lập Khiêm nhắm chặt mắt, ôm khư khư tay nải tưởng rằng mình sẽ về chầu tổ tiên, nhưng không. Thay vào đó là một giọng nói hết sức êm tai đầy mê hoặc vang lên

" Này không sao rồi. Ngươi mở mắt ra đi "

" Cô là...? Bọn người hồi nãy đâu??? " Lập Khiêm mở mắt hốt hoảng nhìn xung quanh không thấy một bóng áo đen nào mà thay vào đó là một cô nương mái tóc bạch kim đứng trước mặt mình.

Nếu chĩ dùng từ đẹp để diễn tả cô nương đứng trước mặt thì là sót trầm trọng nhất thế giới! Cô nương trước mắt mang một vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết (trong như băng sạch như ngọc), câu hồn đoạt phách ( đẹp đến nỗi lấy đi hồn phách của người khác khiến người ta nín thở). Một vẻ đẹp bế nguyệt tu hoa ( hoa nhường nguyệt thẹn) khiến ngươid ta không thể không bận tâm. Nàng bận một thân vàng nhạt đứng dưới ánh trăng khiến mọi thứ đều lu mờ và làm cảnh nền cho nàng hết. Con người nhìn nhỏ nhắn nhưng lại mang một khí chất cao ngạo, thanh cao khó gần, khó với thật khiến người ta muốn chạm vào nhưng lại không thể. Lập Khiêm liền bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Lạc Tuyết ngay từ cái nhìn đầu tiên khiến hắn không thể nào rời mắt khỏi nàng được.

" Này này... Ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ nào bị mấy tên kia doạ mất xác rồi?? Yên tâm đi ta đã hạ hết bọn chúng rồi. Này này.... " Lạc Tuyết thấy người trước mắt cứ đơ ra nhìn mình khiến nàng thấy hơi khó chịu ve vẩy tai.

" Cái... Cái đó là tai mèo??? " Lập Khiêm nhìn thấy cái thứ đang ve vẩy ở trên đầu Lạc Tuyết liền hoàng hồn, trợn mắt hỏi.

Chết bà. Vội chạy tới đây mà quên mất tiêu phải giấu tai. Lạc Tuyết đang khó xữ không biết phải nói sao thì bỗng nhiên từ đâu Vũ Phong bay tới ôm eo nàng, kéo sát nàng vào người mình.

" Tuyết nhi, ngươi bảo ngươi đi nhà xí mà sao lại ở đây? " Vũ Phong như ma vương lạnh lùng siết chặt tay nơi eo của Lạc Tuyết. Chết tiệc! Như thế nào giữa đêm hôm khuya khoắc nàng lại ở đây với một thằng oắt con miệng còn hôi sữa nào chứ? ( Cáo: Oa ~~ ta nghe đâu đó sặc mùi giấm chua nha

)

Không nhận ra sự khác lạ của Vũ Phong, thấy Vũ Phong tới, Lạc Tuyết như vớ được cọc. Nhân lúc người kia đang tập trung sự chú ý vào Vũ Phong nàng vội vàng giấu tai đi - " Sư Phụ ngươi tới thật đúng lúc. Ta thật là đi nhà xí nhưng lúc nãy nghe thấy tiếng kêu cứu liền chạy tới giúp đỡ người ta thôi "

" Vậy bây giờ hết chuyện rồi đúng không? Ta về ngủ ! " Vũ Phong ôm eo Lạc Tuyết dùng khinh công bay về khách điếm.

Cho tới khi hai bóng người khuất đi mất Lập Khiêm mới như từ trong mộng trở về.

" Hai người ấy... Là ai vậy nhỉ? " - Lập Khiêm ngay từ khi thấy Vũ Phong, chàng liền thấy tự ti và bất công. Tại sao tên ấy lại hoàn mĩ, lại có thể đẹp đôi với nàng ấy như vậy được? Thật không công bằng! - " Nàng ấy hình như tên là Tuyết nhi. Tuyết nhi! Một cái tên thật đẹp..." - Lập Khiêm lại nhớ rằng nàng ấy gọi tên kia là sư phụ. Vậy xem như hắn có cơ hội rồi!

Lập Khiêm vội vàng, chạy theo hướng mà hai sư trò rời đi với mong muốn gặp lại được Lạc Tuyết.

Về lại với khách điếm, Vũ Phong tâm trạng đang thật sự tồi tệ và rất bực mình. Lạc Tuyết nhận thấy điều đó vì sau khi về phòng, Vũ Phong leo lên giường nằm quay mặt đi hướng khác không thèm ôm cô như mọi hôm nữa.

" Sư phụ ah ~ chĩ là ta tiện tay giúp đõ người ta thôi. Ta không có ý gì hơn. Thật đấy ! " Lạc Tuyết leo lên giường ôm Vũ Phong từ đằng sau thủ thỉ nói.

Vũ Phong muốn giận tiếp lắm nhưng lại không được. Hậm hực quay lại hôn Lạc Tuyết một cái thật sâu như trút hết nỗi bực mình. Lạc Tuyết không đẩy ra liền ôm Vũ Phong chặt hơn, tự mình hưởng thụ.

Sau khi trút hết bực bội, Vũ Phong cúi xuống cắn lên cổ Lạc Tuyết mấy cái thật mạnh tạo nên mấy vết đỏ đỏ mang đầy tính sở hữu. Lạc Tuyết biết tên kia đã hết giận nên mặc kệ ôm lấy ấm lô của riêng mình ngủ thật ngon.