"Phương Nhan, chị là đồ ngốc, tất cả nữ nhân ba mươi đều đói giống như chị sao!!!" Sau khi thế giới mới ở công viên kết thúc, Giang Tê Ngô vẫn có chút đứng không vững, cô cảm giác tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang nhìn hai người.
"Ân, không phải sau bữa ăn vận động để đừng bị tăng cân sao?" Phương Nhan vô tội nháy mắt, giống như đã quên toàn bộ chuyện vừa rồi nàng đã làm, mặc dù Giang Tê Ngô lúc nãy cũng dung túng cho sự điên cuồng của nàng.
"Chị…" Giang Tê Ngô muốn đáp trả lại, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, cô chỉ có thể trừng trừng nhìn người yêu của mình, rồi thừa dịp không ai chú ý, nhẹ nhàng nhéo tay của Phương Nhan.
Phương Nhan không thể nhịn cười được, mỗi lần khi dễ Giang Tê Ngô xong, tâm tình của Phương Nhan luôn rất vui vẻ, nhất là bây giờ, sau khi hai người ân ái xong, Giang Tê Ngô luôn có một loại phong tình không diễn tả bằng lời được.
"Em khi tới tuổi ba mươi nhiều khi còn hơn chị đó chứ!"
"Nói bậy, em là một người thuần khiết!"
Nghe Phương Nhan nói vớ vẩn như vậy, Giang Tê Ngô càng tức hơn, chỗ chết người nhất là, lúc nãy, đầu óc của cô trống rỗng, vậy mà không có cự tuyệt Phương Nhan. Rõ ràng, nếu dùng lý do đang ở công viên, cô có thể từ chối nhưng cô lại không làm như vậy.
Phương Nhan vẫn tiếp tục chớp chớp hai mắt nhìn rất vô tội, sờ lên tóc của Giang Tê Ngô, nhẹ nhàng vuốt ve như sợ mạnh tay một chút sẽ làm hỏng Giang Tê Ngô, vẫn không quên tiếp tục trêu chọc nói: "Ân, vậy chúng ta liền chờ xem, đến lúc em ba mươi tuổi, chị thì ba mươi bảy thêm một tuổi, khi đó đừng cầu xin chị đó nhe!"
Giang Tê Ngô tuổi trẻ bất mãn chống trả: "Cái gì gọi là ba mươi bảy thêm một, rõ ràng là ba mươi tám tuổi, hừ, sang năm ngày Quốc Tế phụ nữ, em sẽ tặng quà cho chị!"
Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô đầy nhu tình, mà Giang Tê Ngô thì trừng trừng nhìn nàng: "Được, chị cũng sẽ tặng quà cho em, em muốn cái gì?"
Hai người chỉ đang đùa giỡn với nhau, sau khi nói xong, hai người cùng nhìn nhau cười lớn. Lúc không khí hai người đẹp như vậy, thì điện thoại vang lên.
Nụ cười của Phương Nhan lập tức biến mất, thấy điện thoại từ từ tối lại.
Người gọi tới là Tam đội trưởng, nếu không có gì bất ngờ, Tam đội trưởng gọi tới chắc là có vụ án xảy ra.
Đây đối với tổ chuyên án là một chuyện tốt, nhưng đối với người nhà của nạn nhân là một sự mất mát không gì bù đắp được.
"Thật xin lỗi, Tê Ngô, chị…" Phương Nhan thấy rất khó xử, nàng biết mỗi tối thứ sáu, là thời gian duy nhất nàng để dành cho Giang Tê Ngô, nhưng bây giờ, cả một chút ít thời gian này, nàng cũng không thể dành cho cô một cách trọn vẹn được.
Giang Tê Ngô biểu tình cũng rất khó nhìn, cũng ráng cố gắng mỉm cười: "Đi thôi, đêm nay em sẽ ở lại nhà mẹ ngủ."
Giang Tê Ngô sợ Phương Nhan sẽ lo lắng cho cô, cho nên cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, nhưng kỹ thuật diễn xuất của Giang Tê Ngô không tốt như trong tưởng tượng, vẫn lộ rõ sự bi thương và thất lạc.
"Chị cùng em về nhà mẹ được không? Chị xin lỗi." Phương Nhan tiếp tục nói xin lỗi, nàng thấy mình đã thiếu Giang Tê Ngô rất nhiều thời gian.
"Không có chuyện gì, em đã quen rồi, cần chú ý là chị mới đúng, phải chăm sóc bản thân thật tốt, không phải lúc nào cũng có em nhắc nhở chị ăn cơm đi ngủ." Giang Tê Ngô tháo xuống khăn quàng cổ, choàng lên cho Phương Nhan.
Phương Nhan dùng sức gật đầu, chỉ cảm thấy trong mắt dâng lên sương mù, cuối cùng vẫn phải lưu luyến chia tay. Hai người rất trân trọng khoảng thời gian ở bên nhau, mặc dù nó ít đến đáng thương.
Tối mười giờ ba mươi, Phương Nhan tới hiện trường vụ án, lúc này xung quanh đã được kéo dây phong tỏa, các cảnh sát hình sự cũng đã tiến hành bước đầu điều tra. Phương Nhan là người cuối cùng tới, nàng xem hết các bảng ghi chép của các đồng nghiệp, sau đó cùng với pháp y xem thi thể, thở dài một hơi.
"Đây không phải là do sát thủ Bạch làm, chỉ là một kẻ bắt chước." Phương Nhan đưa ra kết luận, trái tim của tất cả mọi người đều rơi vào đáy cốc. Sát thủ Bạch thì tự nhiên mất tích, lại xuất hiện kẻ bắt chước nàng ta gϊếŧ người, những điều này chứng tỏ, tình hình ngày càng hỗn loạn rồi.
Cũng còn may kẻ bắt chước này đã để lại chứng cứ rất rõ ràng, qua mấy tiếng thì đã bắt được hắn. Trong quá trình tra hỏi, tên này rất là bộc trực thú nhận tội ác của mình, vụ án rất nhanh kết thúc.
Phương Nhan cũng tham gia quá trình thẩm vấn, mọi người đối với kỹ thuật phân tích của Phương Nhan cảm thấy kỳ. Chuyện này chính xác có thể quy vào khuôn phép phân tích tâm lý, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Thẩm vấn tiến hành tới ba giờ sáng, mọi người đều mệt mỏi cực kỳ, cuối cùng cũng đi tới chỗ nghỉ ngơi của mình, Tam đội trưởng vốn dĩ cũng muốn cùng với Phương Nhan đi nghỉ ngơi, kết quả nhìn thấy đồ đệ của mình Tiêu Hiểu Hiểu đã ngồi ngủ trên ghế.
Suy nghĩ một chút, Tam đội trưởng đi tới, nhẹ nhàng bế đồ đệ lên, đi vào bên trong phòng nghỉ…
Hôm sau, khi Tam đội trưởng và tiểu nữ cảnh thức dậy, không ngoài suy đoán, nhìn thấy văn phòng của tổ chuyên án rất lộn xộn.
Các bảng trắng thì dán đầy cái hình ảnh của thi thể, kế bên thì có ghi chú lít nha lít nhít, chiếm đa số diện tích của văn phòng.
Phương Nhan hình như cũng không có chú ý tới sự tồn tại của Tam đội trưởng với tiểu nữ cảnh, nàng còn đang điên cuồng viết cái gì đó trên bảng, cho đến khi cây viết nàng đang dùng không còn mực để viết, nàng mới tìm kiếm cây viết khác.
Lần này, Phương Nhan mới thấy được Tam đội trưởng với tiểu nữ cảnh, nhưng cũng không lên tiếng nói cái gì, tiếp tục dùng cây viết mới, ghi chép tiếp tục.
Tam đội trưởng với tiểu nữ cảnh liền im lặng nhìn hành động của Phương Nhan, nhìn sơ qua những gì Phương Nhan đã viết, đại biểu cho việc Phương Nhan đã thông qua vụ án vừa rồi để bổ sung vào phân tích tâm lý của sát thủ Bạch.
Phương Nhan vẫn ngồi đó ghi chép khoảng hai giờ, người của tổ chuyên án cũng tập hợp đầy đủ. Không có người quấy rầy tới Phương Nhan, đều tò mò không biết sự phân tích của Phương Nhan có thể chính xác đến cỡ nào.
Phương Nhan vẫn ngồi đó tới trưa, Phương Nhan đột nhiên lên tiếng: "Ai có bản đồ của Thiên Đường thị."
Một cảnh sát hình sự vội đem bản đồ trên bàn mình đưa cho Phương Nhan, Phương Nhan nhanh đưa tay nhận lấy, đưa bản đồ dùng nam châm dính trên bảng, ngay sau đó, tiến hành chỉnh lý lại tất cả các vụ án.
Qua thêm nửa tiếng, Phương Nhan rốt cuộc cũng ngừng lại, nàng hít sâu, lui về sau mấy bước, nhìn kỹ lại thành quả sau mười hai tiếng của nàng, tự lẩm bẩm: "Đã tìm được."
Mọi người tổ chuyên án nhích lại gần, Phương Nhan lúc này cũng nhớ tới những người xung quanh, nhưng nàng không muốn cùng chia sẻ niềm vui này với họ, ngược lại chỉ vào mấy địa điểm nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta chia ra các khu vực này, lục soát từng nhà tìm một nữ nhân. Độ tuổi từ hai mươi lăm tới hai mươi tám, không có nghề nghiệp, không có bạn trai, tướng mạo rất bình thường, sống một mình. Nàng đại khái sẽ có một công việc liên quan tới internet, gần đây có thể không làm nữa."
Mọi người nghiêm túc nghe phân tích của Phương Nhan, khẽ nhếch miệng, giống như đối với phân tích này không mấy tin tưởng, không chỉ phân tích ra tướng mạo, thậm chí so với những khu vực trước kia thì bây giờ đã được thu hẹp nhỏ lại rất nhiều.Mọi người không hiểu dựa vào đâu mà Phương Nhan có thể phân tích được như vậy.
"Giải thích cụ thể tôi sẽ gửi lên Wechat nhóm để cùng nhau thảo luận, mọi người hiện tại hãy chia ra tới những chỗ này để điều tra đi. Tôi sáng hôm qua nhận được tin tức từ hãng hàng không, ngày mai Tần Hợp Hoan sẽ lên máy bay đi nước ngoài tiếp nhận giải phẫu trị liệu, nói cách khác, sát thủ Bạch có thể sẽ cùng đi với Hợp Hoan."
Thấy mọi người giật mình, Phương Nhan lại tiếp túc giải thích: "Nếu là ngày mai, tỉ lệ để chúng ta bắt được sát thủ Bạch sẽ càng thấp, cho nên, chúng ta nhất định phải bắt được sát thủ Bạch trước ngày mai."
Có người không hiểu vì sao Phương Nhan lại vội vàng như vậy, lên tiếng hỏi: "Chúng ta chỉ cần theo dõi Tần Hợp Hoan là đủ rồi, dù sao hai người cũng sẽ gặp nhau."
Phương Nhan vuốt huyệt Thái Dương của mình, cố gắng để cho mình giữ vững tinh thần, nàng kiên quyết: "Vốn dĩ ở trong nước, chúng ta đã rất khó khăn rồi, nếu như tới một nước khác, chúng ta không có quyền quản hạt, sát thủ Bạch ở chỗ của chúng ta gây án, nhất định chúng ta phải bắt được nàng ta."
Cho nên, Phương Nhan đã dùng hết toàn lực để cố gắng có được những phân tích này, sát thủ Bạch ở những chỗ này làm việc sẽ vô cùng thuận lợi, đồng thời quản lý không phải rất nghiêm khắc. Cho dù là dùng loại mặt nạ nào ra vào, đều sẽ không bị ai chú ý.
"Tôi tiếp tục bổ sung, nữ nhân có thể sẽ nói cha mẹ mình ở vùng nông thôn hoặc có thể là ở nước ngoài, quan hệ với cha mẹ cũng không được tốt lắm, cũng sẽ không thường xuyên đi ra ngoài. Mà gần đây, hàng xóm nàng chắc sẽ thấy nàng ta thường xuyên hơn, nhất là ở xung quanh siêu thị, nàng ta sẽ mua một lượng lớn đồ ăn."
"Các nàng đang ở cùng một chỗ, các nàng phải có một thân phận để xuất hiện ở nơi công cộng. Nữ nhân này kỹ thuật máy tính rất tốt, có khả năng người này đã vì vụ án của đại nhân vật bị liên lụy, nàng có thể biết được rất nhiều người thông thạo máy tính, cũng có khả năng nàng là lãnh đạo của đám người này."
Phương Nhan nói liên tục, nhanh đến mức có người không theo kịp, Phương Nhan hình như cũng thấy tốc độ của nàng quá nhanh, nàng chỉ vào những chuyên môn đã viết ra.
Sát thủ Bạch lần đầu hợp tác với một nhóm người thành lập ra trang web, bọn hắn là một nhóm người căm thù cái ác nhưng lại không có năng lực làm được cái gì.
Sát thủ Bạch lần thứ hai hợp tác không phải là tiệm may quần áo, nàng có thể hợp tác với một chỗ tư nhân có thể thiết kế trang phục, mà chỗ này thì hợp tác với các tiệm may, dùng giá rẻ nhất để làm nó trở thành sang trọng nhất, vị trí các chỗ này cũng gần như được xác định, phù hợp với những khu vực nàng đã phân tích.
"Tôi đã xem xét rất kỹ các tình tiết rất nhiều lần, toàn bộ vụ án là xuất phát từ Tần Hợp Hoan, nhưng Tần Hợp Hoan đối với hành vi điên cuồng của sát thủ Bạch thì không nắm rõ, Tần Hợp Hoan cũng không phải là mục tiêu chủ yếu của chúng ta." Phương Nhan nhấn mạnh chuyện quan trọng.
Tuyệt đối không bắt sai ai và cũng không buông tha ai.
Phương Nhan tiếp tục nói, muốn kể ra những chuyện liên quan tới đại nhân vật, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói tới mục tiêu bị hiềm nghi, con gái của đại nhân vật.
Phương Nhan tin tưởng, sau khi con gái đại nhân tỉnh táo hơn, thoát ra sự mê mang của bản thân, muốn tìm nàng có được đáp án, thì cô ấy sẽ tự mình tới cục cảnh sát tự thú.
Mọi chuyện cần thiết, Phương Nhan đều đã nói rõ, mọi người bắt đầu khẩn trương hành động. Bởi vì Phương Nhan đã vạch rõ đường đi cho bọn họ, muốn tìm được những người đã hợp tác với sát thủ Bạch cũng không phải khó.
Xế chiều tin tức tốt rất nhanh được truyền tới, lòng của mọi người như có được sự cổ vũ lớn lao.
"Sát thủ Bạch chắc chắn sẽ trốn ở hướng ngược với đường ra sân bay, nàng ta biết rõ chúng ta sẽ ở chung quanh bắt đầu tìm kiếm, qua bên khu công nghiệp, nàng ta hiện tại đã luống cuống."
"Nàng sẽ chọn những người sống một mình để tiện khống chế, vượt qua ngày thứ hai. Bây giờ đã liên hệ với các cư xá, tiến hành sàng lọc loại bỏ, tung ra tin tức có sát thủ liên hoàn đang ở gần đó, nhắc nhở mọi người không thể đơn độc hành động."
Phương Nhan hoàn toàn không thèm đếm xỉa, nếu hành động lần này cũng không thành công, thì các nàng quả thật là người vô dụng.
Thân thể của Phương Nhan đã rất mệt mỏi, nhưng tâm tình của nàng thì rất là hưng phấn. Chỉ là, không biết vì cái gì, rõ ràng bây giờ giễu cợt bọn họ đang như lũ chuột ngoan ngoãn ở trong l*иg chờ các nàng tới, nàng lại có một loại cảm giác rất là kỳ lạ.
Phương Nhan cảm thấy, mọi chuyện thuận lợi tới mức làm cho nàng thấy nghi ngờ.
"Cảnh sát Phương, mục tiêu đã được xác định, hiện tại bắt đầu thực hiện kế hoạch." Lúc ba giờ, có một đội đã truyền tới tin vui.
Nghe như vậy, các thành viên của tổ chuyên án thở dài một hơi, Phương Nhan cũng chịu không nỗi nữa, nàng cả đêm qua đã không ngủ, nàng mệt đến nỗi không muốn động đậy nữa.
Thấy mọi ngươi hình như cũng chuẩn bị thức đêm, Phương Nhan đưa ra thỉnh cầu, muốn được đi ngủ một chút. Mọi người đồng ý, bọn họ đang phân tích những gì Phương Nhan đã viết trên bảng, xem những phân tích của Phương Nhan như sách giải dạy mà tham khảo.
Phương Nhan không có bất kỳ tâm tư gì, nàng ngã xuống liền ngủ, cũng mặc kệ giường này ai đã từng ngủ, hoặc đã làm chuyện gì trên giường này. Nàng rất buồn ngủ, nàng tự nói với bản thân phải ngủ một giấc để tỉnh táo lại, thật không ngờ, nàng vừa ngủ được một chút, thì giật mình dậy, nhớ tới chuyện rất quan trọng.