Giang Tê Ngô có chút không hiểu Phương Nhan nhìn cô cười cái gì. Nhưng nhìn thấy Tam đội trưởng đứng bên kia, cô không muốn gặp vị tình địch phiền phức này, nên lôi kéo Phương Nhan đi tới bãi đậu xe.
Phương Nhan mở cửa xe để làm dịu cái nóng trong xe, tiện thể nàng kiểm tra xe một chút.
Giang Tê Ngô nhìn thấy động tác của Phương Nhan, rất nhanh nghĩ tới vụ tai nạn xe lần trước, tính một chút, cũng đã nửa năm trôi qua. Giang Tê Ngô ở trong lòng suy nghĩ 'Nếu là mình, xảy ra chuyện lớn như vậy, thì chắc sẽ không dám ngồi xe nữa.'
Thấy Phương Nhan hiện giờ có thể tự nhiên lạnh lùng như vậy, Giang Tê Ngô cảm giác được có một sự kính nể không nói nên lời, cô cũng tò mò, hỏi Phương Nhan: "Chị đang kiểm tra xe sao?"
Phương Nhan có chút ngượng ngùng cười cười, trả lời: "Đúng rồi, một mình chị lái xe không sao, bây giờ có em ngồi đây, chị nên kiểm tra cẩn thận một chút."
Trong lòng Giang Tê Ngô có dòng nước ấm chảy qua, hôn lên mặt Phương Nhan một cái, sau đó còn dựa vào ôm chặt cánh tay Phương Nhan.
Phương Nhan thấy cử chỉ thân mật của Giang Tê Ngô, cũng không có làm ra phản ứng kích động gì, nàng gấp cái túi văn kiện lại, nhẹ nhàng quạt cho Giang Tê Ngô, nói: "Hiện tại áp xuất bên ngoài quá nóng rồi."
Gió thổi làm cho tóc của Giang Tê Ngô bay nhè nhẹ, gương mặt vì quá nóng mà ửng đỏ, hưởng thụ sự mát mẻ mà Phương Nhan đem lại cho cô, nhưng cũng không bỏ tay của Phương Nhan ra vẫn ôm chặt như vậy, sự dịu dàng của Phương Nhan muốn dìm chết cô rồi.
Nhìn hành động tri kỷ của người yêu, Giang Tê Ngô nhỏ giọng nói: "Em hiện tại muốn dựa như vậy, thế nào, chị không đồng ý sao?"
Phương Nhan lắc đầu, chỉ cần Giang Tê Ngô thích, chịu nóng một chút cũng không sao, Phương Nhan vẫn lo lắng lên tiếng: "Chị chỉ sợ em quá nóng thôi, phải chú ý sức khoẻ, sợ em bị cảm nắng." Phương Nhan nói ra sự quan tâm của mình, vươn tay đυ.ng vào một cái, thân thể Giang Tê Ngô liền run lên.
"Chị đừng sờ loạn a." Giang Tê Ngô lên tiếng oán trách, tuy nói không quan trọng, nhưng chỗ kia vẫn có chút đau.
Phương Nhan áy nấy xin lỗi, những thứ cần kiểm tra thì nàng đã kiểm tra xong, nhiệt độ trong xe đã được điều hoà làm mát rồi, nàng mở cửa giúp Giang Tê Ngô, giơ tay bảo vệ đầu cô, để cô vào trong xe, sau đó đi vòng qua mở cửa ngồi vào ghế lái. Khởi động xe, rất nhanh nghênh ngang rời khỏi.
Đám người theo dõi phía sau vẫn không từ bỏ, nhìn theo bóng xe của Phương Nhan bắt đầu nghị luận ầm ỉ.
"Phương tỷ với Tiểu Tam đó sao lại thân thiết như vậy?"
"Đúng vậy, vừa rồi các người có thấy không? Tiểu Tam còn hôn Phương tỷ một cái nữa."
"Có thấy, cái này phản khoa học quá rồi, từ xưa tới nay, vợ lớn và tiểu tam đều xung khắc như nước với lửa mà, cô nói đúng không, đội trưởng?"
Đội ba líu ríu không ngừng, nhưng Tam đội trưởng hiện tại không có nghe lọt tai câu nào. Mặt của Tam đội trưởng xám xanh, một bộ dạng như muốn gϊếŧ người khi nhìn thấy chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ.
Tân binh Hứa Mỗ chú ý tới sắc mắt của Tam đội trưởng nên lên tiếng nói: "Tam đội trưởng, cô cũng đừng tức giận với Phương tỷ, chị ấy đi gặp bác sĩ tâm lý để làm "tâm lý ước định". Chắc chị ấy chỉ trùng hợp gặp được Giang Tê Ngô mà thôi."
Tân binh Hứa Mỗ muốn vì Phương Nhan giải thích, nhưng đáng tiếc, hắn đã hiểu lầm sự tức giận của Tam đội trưởng, hắn nghĩ Tam đội trưởng tức giận vì trong giờ làm việc mà Phương Nhan lại bỏ đi chơi.
Tam đội trưởng trừng Hứa Mỗ một chút, quay đi để lại bóng lưng đầy tức giận cho bọn họ, mọi người thở dài, không bao giờ lý giải được tâm lý của Tam đội trưởng.
Sau khi Tam đội trưởng đi khuất, lại bắt đầu thảo luận tại sao vợ lớn với Tiểu Tam quan hệ lại tốt như vậy.
"Các nàng không phải thấy nam nhân không đáng tin cậy, nên ở cùng một chỗ đó chứ???"
Một đồng nghiệp nói ra suy đoán của mình, mọi người nghe xong thì trầm mặc, sau đó nổ tung.
"Làm sao lại có chuyện vợ lớn và Tiểu Tam ở cùng một chỗ chứ?"
"Đúng đúng đúng, coi như cả hai đều là mỹ nữ, cũng làm gì có chuyện nhìn nhau mà vừa ý chứ!"
Bọn họ giống như là tự an ủi chính mình. Lại không biết, không phải vì không tin tưởng vào nam nhân nữa, mà từ chuyện bị nam nhân làm tổn thương, hai người họ mới có cơ hội gặp nhau, từ đó hấp dẫn, yêu thương, chăm sóc lẫn nhau.
….
Xe tiếp tục chạy vùn vụt trên đường, phía sau xe Phương Nhan, có một chiếc xe không nhanh không chạy bám theo, hôm qua theo dõi nàng có một người, hôm nay biến thành hai người rồi, cho dù họ có theo nàng mười năm hay hai mươi năm, thì cũng không thể nào tìm được chứng cứ chứng minh nàng là sát thủ Bạch được.
Lần này Giang Tê Ngô không có phát hiện, cô nhắm mắt, ngâm nga theo giai điệu bài hát cô thích nhất.
Phương Nhan thỉnh thoảng cũng phối hợp vài câu, nhưng lại bị Giang Tê Ngô ghét bỏ vì hát dở quá.
"Phương Nhan, em thấy chúng ta nên đi KTV một lần." Giang Tê Ngô nghe Phương Nhan hát bài [ rõ ràng rất yêu ngươi ] ngày càng khó nghe, từ một bài tình ca qua tay Phương Nhan thật là nghe không nỗi.
"Ân, hiện tại chúng ta không cần tới KTV, em nhớ tầng hai ở biệt thư không? Nếu như em muốn, tối có thể hát, chị sẽ ở bên cạnh cỗ vũ cho em thật tốt."
Phương Nhan mỉm cười dời sang chủ đề khác, hiện tại có ba vấn đề mà nàng sợ nhất, một là sát thủ Bạch, hai là Giang Mẫu Thân, và ba là vấn đề ca hát.
Phương Nhan cũng muốn có thể cùng với Giang Tê Ngô hát một tình ca, thật đáng tiếc ngũ âm của nàng không tốt, hát không được hay.
Giang Tê Ngô hai mắt lập tức toả sáng nói: "Thật sao? Chị sẽ cùng em hát 521 lần bài [ rõ ràng rất yêu ngươi ] ?" Giang Tê Ngô tự động đem Phương Nhan gắn vào bài hát yêu thích của mình, căn bản không cho Phương Nhan quyền từ chối.
Phương Nhan từ bỏ sự giãy dụa, nàng biết hiện giờ nàng không đấu lại Giang Tê Ngô, vì cô đã biến thành tiểu yêu tinh rồi.
Giang Tê Ngô cứ như vậy ngồi nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt của Phương Nhan biến mất, nói thật, cô cũng không phải quá yêu thích ca hát, cô chỉ thích dáng vẻ Phương Nhan vì cô mà nghiêm túc hát, dù tiếng hát thật sự rất khó nghe.
Khi bài hát được phát lại tới lần thứ mười, thì hai người đã đi tới phòng khám bệnh.
Phương Nhan đã có hẹn trước với y tá, Giang Tê Ngô theo Phương Nhan đi vào, trong lòng cảm khái chính mình vì Phương Nhan đã cố gắng như thế nào! Mặc dù Phương Nhan có biết một chút, nhưng khi nghe Giang Tê Ngô kể lại, nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh vì sự ngây thơ trước kia của mình.
"Tê Ngô, hay em đừng theo học tâm lý lâm sàng nữa, theo chị học tâm lý tội phạm, làm đồ đệ của chị." Phương Nhan nhớ mình đã từng có ý nghĩ hão huyền như vậy, Giang Tê Ngô là một người rất nhạy cảm, chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực của nàng.
"Em không muốn, nếu em theo nghề của chị, chị nhất định sẽ thất nghiệp." Giang Tê Ngô bất mãn từ chối.
Phương Nhan thấy nàng bị xem thường, có chút dở khóc dở cười lên tiếng: "Dù sao chị cũng là Thạc sĩ tâm lý tội phạm chứ đâu phải chuyện đùa."
Giang Tê Ngô lắc đầu: "Em không phải có ý này, nếu em làm nghề giống chị, em nhất định sẽ buộc chị nghỉ việc, nếu không cả hai chúng ta có chuyện gì, mẹ em phải làm sao?"
Phương Nhan phục sát đất, nàng không có nghĩ sâu xa như vậy, mà cũng có thể, bởi vì cuộc sống của nàng không có gì cả. Mà Giang Tê Ngô thì có người thân. Phương Nhan yêu thương sờ đầu Giang Tê Ngô, có khi cô như một đứa trẻ, có khi lại thành thục làm cho nàng cảm động.
Phương Nhan cũng không tiếp tục vấn đề này, hai người tiếp tục đi tới, rất nhanh đi đến trước cửa văn phòng bác sĩ Mạc Tham Hoan.
Gõ cửa, vừa mở cửa ra đã nghe được mùi ca phê rất thơm, Mạc Tham Hoan ngẩng đầu thấy hai người, đứng lên nhìn hai ngươi cười.
"Vậy bây giờ, hai người ai bắt đầu trước đây?" Mạc Tham Hoan đảo qua hai người, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng.
"Tê Ngô trước đi, tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình của em ấy một chút, vì tinh thần có vấn đề, hay là…" Nói đến đây, Phương Nhan dừng một chút. Nàng cũng có nói rõ với Mạc Tham Hoan về suy đoán của nàng trên Wechat rồi, nhưng không có cách nào xác định nguyên nhân cụ thể, nên cần phải tiến hành kiểm tra, nàng vỗ vỗ nhẹ lưng của Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô có chút câu nệ, đi lên trước, ngồi lên ghế salon.
"Tê Ngô, không cần khẩn trương, chúng ta cũng không phải mới lần đầu gặp mặt." Mạc Tham Hoan ôn hoà cười, giống như gió mùa xuân, làm lòng người yên tĩnh. Đây chứng tỏ là một bác sĩ tâm lý có thực lực, bên ngoài không làm cho người khác thấy sẽ có sự công kích gì.
Giang Tê Ngô gật đầu, có chút ngượng ngùng giải thích: "Mặc dù trước kia ở trường học có mô phỏng lâm sàng, nhưng cũng đầu tiên nghiêm túc làm một bệnh nhân."
Mạc Tham Hoan tỏ ra đã hiểu, vươn tay đẩy gọng kính một cái: "Thật ra mỗi người, hoặc ít, hoặc nhiều đều có bệnh tâm lý."
Giang Tê Ngô có chút tò mò nhìn đại mỹ nữ trước mặt: "Bác sĩ Mạc, chị cũng có sao?"
Nghe Giang Tê Ngô hỏi, biểu tình tinh tế của Mạc Tham Hoan có chút thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như ban đầu, nhìn Giang Tê Ngô cười nói: "Ân, tôi cũng có… Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!" Nàng nói, trên môi làm một thủ thế im lặng xụyt, muốn lướt qua chủ đề này.
Giang Tê Ngô có chút tò mò, cô cũng không cố chấp mà hỏi tiếp, cô thả lỏng, hai người bắt đầu chuẩn bệnh.
Quá trình chuẩn bệnh gồm có sáu giai đoạn, thành lập mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, xác định mục đích khám bệnh, thu thập tư liệu, phân tích tư liệu, vấn đề định tính và định lượng, nguyên nhân gây ra bệnh.
Quá trình nói chuyện khoảng một tiếng, Mạc Tham Hoan cảm thấy Giang Tê Ngô không có bất kỳ vấn đề tinh thần nào.
"Được rồi, chúng ta nghĩ một chút, sau đó tiến hành giai đoạn thứ hai."
"Còn có giai đoạn thứ hai?" Giang Tê Ngô thấy có chút kỳ lạ.
Mạc Tham Hoan nhẹ gật đầu: "Chuẩn đoán ban đầu, thì thấy tinh thần của em không có vấn đề gì. Nên chút nữa tôi sẽ tiến hành phương phức thôi miên để xác định cụ thể hơn, xác định những chuyện mà có thể chính em cũng không biết."
Cơ thể Giang Tê Ngô run lên, hình như đối với thôi miên có sự bài xích, cô hơi lùi về sau, làm ra tư thế phòng ngự, không phải cô không tin vào thuật thôi miên, mà đối với với thôi miên có một sự sợ hãi nhất định.
Mà những phản ứng như vậy trùng hợp có thể chứng mình Giang Tê Ngô tin tưởng vào thuật thôi miên, và cũng là đối tượng dễ bị thôi miên khống chế.
Chuyện này đối với Thôi Miên Sư là một chuyện tốt, nhưng đồng thời chuyện tốt này có thể sẽ bị người có ác ý, lợi dụng thôi miên khống chế làm chuyện xấu.
Phương Nhan bắt đầu giúp Giang Tê Ngô làm công tác tư tưởng, mấy phút sau, bác sĩ Mạc Tham Hoan tiến hành thôi miên cho Giang Tê Ngô. Các nàng cần biết chính xác quá trình hôm xảy ra vụ án hút máu người.
Giang Tê Ngô biểu hiện rất bình tĩnh, Phương Nhan ở một bên im lặng lắng nghe, muốn tìm dấu vết khả nghi.
Khi nhắc tới chuyện Giang Tê Ngô cưỡng hôn Phương Nhan, mặt Phương Nhan lập tức đỏ lên, Mạc Tham Hoan cũng có chút ngoài ý muốn, rất nhanh lên tiếng hướng dẫn tiếp: "Ngay sau đó, có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi ngủ mơ mơ màng màng, nghe bên ngoài rất ồn ào, nên dậy định ra ngoài uống nước, thì thấy mẹ tôi với Phương Nhan ngồi trên ghế salon xem TV, nhưng tôi thấy hình như hai người đó không phải đang xem TV mà mới làm xong vận động gì đó, thấy không yên lòng nên tôi bưng ly nước ngồi giữa hai người."
Phương Nhan nghe Giang Tê Ngô nói mà miệng mở rộng không khép lại được, rạng sáng hôm đó, nàng phải về nhà trước khi Chung Vĩ Triết thức dậy, nên căn bản nàng không có ở lâu như vậy, thì làm sao có chuyện nàng ngồi xem TV. Không, người đó nhất định là sát thủ Bạch.
Nghĩ đến khả năng này, làm toàn thân của Phương Nhan toát mồ hôi lạnh, nàng định lên tiếng hỏi, nhưng nhớ đến quá trình thôi miên, không được có bất kỳ âm thanh nào, nên nàng lấy một quyển vở, viết xuống rồi đưa cho Mạc Tham Hoan xem.
"Phương Nhan có cái gì khác với thường ngày không?"
"Tôi cảm thấy mặt của chị ấy có chút không giống đêm qua, vì vậy tôi hỏi chị ấy, nét mặt chị ấy liền rất kỳ quái, ngay khi tôi muốn lên tiếng hỏi kỹ, thì ngửi được một hương thơm rất lạ, hương thơm đó làm cho tinh thần tôi rất hoảng hốt, bất tri bất giác trở về phòng, thân thể sau đó bắt đầu không thể khống chế được…" Nói tới chỗ này, hô hấp của Giang Tê Ngô trở nên dồn dập, giống như có một vấn đề vô hình nào đó cản lại.
Mạc Tham Hoan vội vàng trấn an Giang Tê Ngô, không ngừng lập lại chi tiết này, từ từ dẫn dắt Giang Tê Ngô nhớ lại quá trình cô bị thôi miên.
"Tôi nghe được có một giọng nữ hoàn toàn xa lạ, không ngừng nói với tôi, kêu tôi xuống lầu, đi vào trong nhà người kia, nàng ta lấy máu đút cho tôi…" Giang Tê Ngô lần nữa run rẩy, lần này mãnh liệt, cả ghế salon cũng vì sự run rẩy của cô mà chấn động.
Mạc Tham Hoan cảm thấy có cái gì đang cản trở quá trình thôi miên, quay đầu nói với Phương Nhan: "Cô còn cái gì muốn hỏi? Thừa dịp còn có thể khống chế thì hỏi nhanh!"
Phương Nhan sững sờ, vội nói: "Ngoài trừ việc cho em uống máu, nàng ta còn muốn em làm cái gì nữa không?"
Giang Tê Ngô dừng lại một chút, rất khó khăn nói: "Nàng ta còn kêu em nhớ kỹ mấy chuyện!"
Sự việc có thể có đột phá, Phương Nhanh nhanh chóng hỏi: "Chuyện gì?"
Thế nhưng ngay sau đó, Giang Tê Ngô ngồi bật dậy, liều mạng thở dốc, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh khủng.
Trong phòng điều hoà mát lạnh, mà cả người Giang Tê Ngô đều là mồ hôi, giống như vừa mới vận động rất kịch liệt.
"Thả lỏng, em nghĩ ngơi một chút đi." Mạc Tham Hoan bắt đầu dịu dàng trấn an, mấy phút sau, Giang Tê Ngô thật sự ngủ thϊếp đi.
Phương Nhan biểu tình ngưng trọng, đây là lần đâu tiên nàng chứng kiến quá trình thôi miên chân thật, mặc dù chỉ là một quá trình dẫn dắt một người nhớ lại ký ức, nhưng quá trình thật sự kí©h thí©ɧ thị giác. Lông mày của nàng xoắn xích lại một chỗ, Mạc Tham Hoan đưa cho nàng ly cà phê, rồi trấn an: "Uống một ít cho tỉnh táo lại, tôi sẽ cho cô biết kết quả."
Phương Nhan một hơi uống hết ly cà phê Lam Sơn không đường, biểu tình vẫn vội vàng, xao động như vậy. Mạc Tham Hoan không nói gì, ung dung uống ly cà phê của mình.
Khoảng năm phút sau, Phương Nhan cũng bình tâm lại, Mạc Tham Hoan tay chống cầm, lộ ra nụ cười khen ngợi đối với việc Phương Nhan nhanh chóng điều chỉnh tâm tình như vậy.
Cuối cùng Mạc Tham Hoan cũng lên tiếng: "Tê Ngô, chính xác đã bị thôi miên, đối phương còn là một Thôi Miên Sư rất lợi hại, tuy quá trình thôi miên không có nguy hiểm gì cho Tê Ngô, nhưng trong quá trình ngủ sẽ không ngừng thúc giục, đưa ra ám chỉ, để Tê Ngô không chấp nhận ai khác thôi miên ngoài người này ra… Nếu muốn biết đáp án chính xác, thì Tê Ngô nhất định phải tin tưởng tôi thêm nữa."
Mạc Tham Hoan đơn giản nói ra những gì mình đã chuẩn đoán, Phương Nhan nhẹ gật đầu, sau đó thấy Mạc Tham Hoan đi lại ngồi ở salon đối diện nàng, trong tay cầm quyển vở, cười nhẹ nói: "Ân, tiếp theo tới lượt cô rồi."
Phương Nhan liếc nhìn Giang Tê Ngô một cái, yên lặng gật đầu.
Quá trình chuẩn bệnh lại lần nữa bắt đầu. Sau nữa tiếng thì hoàn thành, Mạc Tham Hoan nói cho Phương Nhan biết kết quả: "Trạng thái tinh thần của cô coi như không tệ, chỉ là tự bản thân ép buộc quá chặt."
Phương Nhan thở dài một hơi, kết quả này so với sự suy đoán của cô còn tốt hơn nhiều.
"Bất quá, Phương Nhan, tôi cảm thấy cô rất lợi hại." Mạc Tham Hoan nghĩ đến gần đây có nhiều chuyện xảy ra như vậy, bổng nhiên có chút cảm khái.
Phương Nhan thấy rất bất đắc dĩ, than thở nói: "Tôi không có lợi hại chút nào, nếu tôi lợi hại thì đã bắt được tên Thôi Miên Sư đáng chết kia rồi."
Mạc Tham Hoan cười cười, thấy chủ đề dời lên người của Thôi Miên Sư, thì lên tiếng nói: "Liên quan tới chuyện chồng cô tự sát, tôi có nghe Hàn Hương nói qua."
Phương Nhan ngẩng đầu, lại thở dài lần nữa: "Ân, không phải là tự sát, báo cáo pháp y đã có, kết quả là bị hù chết, đúng rồi, cô có thể thôi miên dẫn dắt ký ức của người khác, vậy có thể cùng tôi đến trại giam một chuyến, gặp nhân viên công tác trực ban hôm đó, xem có hỏi được việc gì bất thường xảy ra hôm đó không?"
Nhớ lại lúc nãy Mạc Tham Hoan tiến hành thôi miên, Phương Nhan nghĩ có lẽ Mạc Tham Hoan sẽ giúp nàng được chuyện này.
"Chờ một chút, tôi xem lại thời gian biểu một chút." Mạc Tham Hoan không có từ chối, vì nàng cũng tò mò về vị Thôi Miên Sư này, lúc nãy khi nàng thôi miên cho Giang Tê Ngô, nàng cảm thấy thủ pháp của người này rất quen, hình như đã từng quen biết.
Hồi ức hiện về trong đầu, Mạc Tham Hoan hít sâu một hơi, để cho mình trở về trạng thái chuyên nghiệp, Phương Nhan cũng thấy được sự biến đổi của Mạc Tham Hoan, nhưng nàng không có hỏi. Hai người đối chiếu thời gian một chút, quyết định tuần sau đi điều tra.
"Trước lúc này, còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cô." Mạc Tham Hoan để điện thoại xuống bàn, hai tay đan vào nhau, biểu tình nghiêm túc đàng hoàng.
Phương Nhan cũng bị lây sự nghiêm túc này, trong lòng này thấp thỏm vô cùng, Mạc Tham Hoan bật cười: "Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi tối nay hai người có rãnh hay không? Chúng ta thương lượng với nhau, tối nay mở tiệc hoan nghênh hai người."
Đáp án này làm cho Phương Nhan rất lâu chưa kịp phản ứng, Mạc Tham Hoan áy náy giải thích: "Lần trước, các nàng quá kích động, còn chưa đàng hoàng tự giới thiệu bản thân với Tê Ngô, tương lai hai người cũng sẽ ở đây, chúng ta cũng muốn duy trì tình bạn thật tốt."
Mặc dù lời có một chút khách sáo, nhưng các nàng cần phải giao tiếp với nhau.
Phương Nhan đương nhiên không có từ chối, nàng do dự một chút, lên tiếng bổ sung: "Bất quá, lần này mọi người hãy dùng đề tài thuần khiết một chút đi, lần trước tôi thật thảm a!"
Mạc Tham Hoan lộ ra ánh mắt đồng tình, nhưng cũng không thể giúp được gì: "Tôi thì không có gì, nhưng các nàng…"
Phương Nhan cười cười tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ đến những người khác, có lẽ cũng dễ đối phó, vì vậy tràn đầy tự tin nói: "Ân, hiện tại nói với cô trước, những người khác, tôi sẽ cố gắng tranh thủ."
Mạc Tham Hoan cười thần bí, mà buổi tối hôm ấy, Phương Nhan mới biết, dù nàng có nói thế nào với các nàng thì tất cả đều bỏ ngoài tai.
Phương Nhan bị ép buộc nghe rất nhiều chuyện ba ba ba… Hôm đó nghe Giang Tê Ngô kể lại khoa trương như vậy, hôm nay chứng kiến thật sự chết người mà.
Giống như ngồi nói chuyện phiếm quá mức nhàm chán, muội muội Hàn Hương phát huy chiêu dính người, công kích Hàn Hương, Hàn Hương bất đắc dĩ chào mọi người ở đây, đứng lên cùng muội muội rời đi.
Giang Tê Ngô phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, phát hiện được một vấn đề đáng sợ.
Phương Nhan cũng bị Giang Tê Ngô làm giật mình, đang định hỏi, thì Giang Tê Ngô đã bu lại, hỏi nhỏ nàng: "Phương Nhan, đến cùng ai mới là người yêu của Hàn Hương?"
Đây là vấn đề Phương Nhan cũng muốm biết, vì nàng thấy Hàn Hương là mọi người luân phiên sử dụng, nên cho Giang Tê Ngô một đáp án mơ hồ: "A, có thể là tất cả đi!!!"
Giang Tê Ngô giật mình, cảm giác sao lại có chuyện đáng sợ thế này: "Loạn như vậy?"
"Ân, yêu cũng có nhiều loại hình thức, mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của chính mình, bất quá, nói cho cùng, mỗi người đều có cách sống khác nhau."
Phương Nhan một bên vừa giải thích vừa nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ, chỉ lên trên, nói: "Đi thôi, hiện tại chúng ta phải đi hoàn thành chuyện của chúng ta."
Giang Tê Ngô đỏ mặt ngay lập tức, Phương Nhan biết cô đã hiểu làm, có chút bất đắc dĩ sờ tóc Giang Tê Ngô, giải thích: "Chị là muốn nói, giờ chúng ta phải đi ngủ, mai còn phải đi làm."
Nghe được câu này của Phương Nhan, Giang Tê Ngô yên lặng bóp cổ Phương Nhan một chút.
Phương Nhan liền hôn lên mặt đỏ như máu của Giang Tê Ngô.
Phương Nhan cũng ý thức được, Giang Tê Ngô ở đây, xã giao với các hồ ly này, thì Giang Tê Ngô ngây thơ của nàng trước kia đã một đi không trở lại.
Nhưng không hiểu tại sao, kết quả như vậy, lại khiến nàng rất vui vẻ.