Dù sao, chỗ này cách âm cũng không được tốt cho lắm.
“Ngủ đi”
“Ân, ngủ ngon.”
Sau khi tắm xong, đã hơn mười hai giờ, hai người nằm song song trên giường, thì đột nhiên thấy có chút cảm giác không thể tin nổi.
“Thật không nghĩ tới, trước kia nằm cùng với em như vậy, thì không có ý nghĩ gì, hiện tại chỉ muốn ôm ôm em thôi.” Phương Nhan nhìn lên trần nhà, mùi sữa tắm Bạch Trì từ người Giang Tê Ngô phảng phất khắp căn phòng, làm cho nàng không hề buồn ngủ chút nào.
Giang Tê Ngô cũng giống vậy, cô với Phương Nhan dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng không biết vì cái gì, trên người Phương Nhan lại có hương vị thơm hơn cô rất nhiều, mùi thơm làm cho cô vô cùng thoải mái. Giang Tê Ngô nghiêng người, nhìn một bên mặt của Phương Nhan, dù nhìn bao nhiêu cũng thấy không chán.
Nghe Phương Nhan nói như vậy, Giang Tê Ngô cũng bùi ngùi lên tiếng: “Em cũng như vậy, lần đầu tiên gặp mặt, biết chị là gái điếm, nghĩ đến liền buồn nôn…”
Phương Nhan cũng nhớ lại thái độ tinh tế của Giang Tê Ngô lần đầu gặp nàng ở thiên sứ đường phố: “Chị cũng thấy như vậy, là một người bình thường thì ai cũng sẽ phản ứng như vậy, dù sao nghề gái điếm cũng rất đặc thù, nhưng nói thật, có rất nhiều người không phải tự nguyện làm nghề đó.”
Không có người nào muốn làm gái điếm, có thể vì để sinh tồn, vì trả nợ… Hoặc một lý do bất đắc dĩ nào đó mới đi con đường này.
Phương Nhan cũng không muốn hỏi vấn đề này, nhưng cũng nhịn không được mà hỏi: “Chị có chút không hiểu, em vừa mới bắt đầu đã ghét chị như vậy, thì như thế nào lại trở thành thích chị?” Phương Nhan có rất nhiều tò mò, nàng thấy Giang Tê Ngô có khả năng thích nữ nhân, nhưng nếu người mà cô thích là một gái điếm thì phải cần rất nhiều dũng khí.
Giang Tê Ngô ánh mắt phát sáng, giống như nhớ đến chuyện gì đó, thanh âm trở nên rất kích động: “Lúc đó em đang đau bụng kinh, chị không chỉ đã dẫn em về nhà, mà còn chăm sóc em một đêm, lúc đó em thấy chị với những người khác hoàn toàn khác biệt, đúng, chị còn giúp em xoa bụng.”
Phương Nhan cũng hồi tưởng lại, hình như là có chuyện như vậy, liền cười nói: “Phương pháp xoa bụng này chị là biết được từ một đồng học của chị, ah, gần đây chị còn đi gặp nàng nữa.”
Giang Tê Ngô nói như vậy, Phương Nhan cũng nhớ tới cái người từng đối với nàng dịu dàng như vậy. Không chỉ là thời học sinh thôi, thời điểm hai người cùng thực tập ở cục cảnh sát cũng trùng họp ở chung một phòng.
“Vậy sao! Hiện tại nàng ta như thế nào?” Giang Tê Ngô làm bộ như vô ý hỏi thăm, cô cảm thấy có một chút không bình thường trong chuyện này.
Phương Nhan liền lập tức nở nụ cười: “Yên tâm đi, em chính là mối tình đầu của chị, trước kia gặp em, cho dù là nam hay nữ, chị cũng chưa từng thích ai cả!” Phương Nhan cười vòng tay ôm Giang Tê Ngô vào trong ngực, sợ làm đổ cái bình dấm chua này.
“Không có việc gì, em hỏi chỉ vì thấy tò mò mà thôi.” Giang Tê Ngô giả bộ rộng lượng, nhưng trong lòng thì rất để ý. Nếu thủ pháp xoa bóp là được học từ đồng học của nàng, thì chứng tỏ hai người đã từng xoa bóp cho nhau rồi, động tác này rất trêu chọc. Chỉ là lúc đó, Phương Nhan là một thẳng nữ cực phẩm, hoàn toàn không để ý tới vấn đề này.
“Nàng ta a, vốn dĩ là một bác sĩ pháp y, về sau dính tới một vụ án buồn nôn, mà thủ phạm lại một người rất quyền quý có mặt mũi, vì nàng ta là một người cương trực công chính, tự mình đi thu thập chứng cứ, kết quả bị người này phái người mưu sát. Nhưng may mắn là nàng không có chết, lúc bị thương nàng đã tiến hành tự sơ cứu. Nàng ta lạc ở trong núi một tháng, chờ có người cứu được thì hai mắt của nàng đã bị mù. Hình như nàng lúc đó đã bị đả kích rất nhiều, nên không nói được lời nào, mà tên quyền quý kia cũng sợ chuyện mình mưu sát bị phát hiện, cũng bỏ qua cho nàng.”
Giang Tê Ngô nghe mà rùng mình, mặc dù cô biết ở ngoài có rất nhiều người hắc ám, lại không nghĩ có thể cực kỳ tàn ác như vậy, cô không khỏi tiếp tục hỏi: “Hiện tại nàng thế nào, còn sống hay không?”
Phương Nhan sờ lên đầu của Giang Tê Ngô: “Đương nhiên là còn sống rồi, do hai mắt không nhìn thấy nên không thế tiếp tục làm pháp y, đổi thành thợ mát xa, lần trước lúc chị đi tìm nàng, còn định để nàng giúp chị mát xa, bất quá…” Phương Nhan đột nhiên nhớ tới nữ nhân âm trầm trong tiệm mát xa, vừa nghĩ đến liền lấy cả người không được thoải mái.
Đây là đối với tội phạm mẫn cảm, hay là cho dù nữ nhân đó đã che dấu rất tốt nhưng vẫn không che giấu được sát khí tỏa ra.
“Bất quá cái gì?” Giang Tê Ngô tiếp tục truy hỏi Phương Nhan, đã thấy Phương Nhan hình như đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần, nên nhẹ nhàng đẩy Phương Nhan một chút.
Phương Nhan hoàn hồn, có chút xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, chị vừa mới thất thần, vừa rồi chúng ta nói tới chỗ nào rồi?”
Giang Tê Ngô nói lại chuyện hai người vừa mới nói, Phương Nha tiếp tục nói: “Trong tiệm có một nữ nhân phát hiện ra thân phận cảnh sát của chị, vì vậy thái độ đối với chị rất cảnh giác, giống như sợ chị sẽ đoạt đi cuộc sống của nàng ta vậy.”
Thấy Phương Nhan miêu tả như vậy, Giang Tê Ngô phì cười: “Chị sao có lúc lại ngu ngốc như vậy, đối phương rõ ràng xem chị là tình địch. Mà theo cách nói của chị, vị pháp ý kia nhất là một tuyệt đại mỹ nhân có phải không?”
Phương Nhan gật đầu liền, đồng ý nói: “Ân, nàng ta cũng rất xinh đẹp.”
Giang Tê Ngô liền thấy không ổn, cô chỉ hiếu kì hỏi một chút, vậy mà lại hỏi ra được một tình địch. Nàng nhẹ nhàng chụp Phương Nhan một chút, bất mãn gọi tên của Phương Nhan.
Phương Nhan có chút không hiểu thấu, sợ Giang Tê Ngô không tin tưởng lời của nàng, lập tức bổ sung: “Nếu là nam nhân thì mười người đều thích nàng ta cả mười, nhưng các nữ nhân khác đều rất ghét nàng.”
Giang Tê Ngô liền nguôi giận, nếu là kiểu người bị nữ nhân ghét, đại khái cũng giống như cô đi. Giang Tê Ngô thấy hình như gặp được đồng minh, nên hỏi tiếp: “Nàng vì sao lại bị nữ nhân ghét?”
Phương Nhan cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói: “Vì tính cách của nàng rất tệ a, trong đầu lúc nào cũng đầy ý nghĩ xấu, thích nhất là trêu chọc người khác. Nam nhân thì sẽ không để ý, nhưng với nữ nhân thì luôn luôn sẽ thấy đố kị. Đồng thời, nàng cũng là một pháp y rất giỏi.” Phương Nhan đưa ra tổng kết của mình, nghĩ đến mình là người duy nhất trong bị người bạn cùng phòng khi dễ.
Có lẽ chính vì chung phòng nên không có ra tay với nàng. Nhưng Phương Nhan không có ngu nói chuyện này ra đâu, sẽ lật đổ cái bình dấm chua trước mặt này.
“Hình như là một người rất thú vị, Phương Nhan, chị chừng nào đi gặp lại cô ấy, em muốn trở thành bạn với cô ấy.” Giang Tê Ngô đã bị hấp dẫn, hận không thể lập tức kéo Phương Nhan đi gõ cửa vị pháp y đó ngay lập tức.
Phương Nhan lập tức phản đối: “Không được, em mới học mấy hồ ly ở biệt thự thôi, đã dày vò chị không chịu nỗi, nếu học luôn những ý nghĩ xấu của nàng ta nữa, chị làm sao ở chung với em được chứ.”
Giang Tê Ngô bất mãn trong lòng, lại không muốn từ bỏ, vì vậy lại nói: “Vậy ít nhất chị cũng phải cho em biết tên của cô ấy chứ, để em có thể điều tra xem cô ấy có phải là bạn gái trước của chị hay không!!!”
Trong nháy mắt, Phương Nhan thấy thật là oan uổng mà, rơi lệ trong lòng, lập tức nói: “Thật không phải, haizzz, chỉ đơn giản là bạn cùng phòng mà thôi, tên của nàng ta em cũng có thể tra trên mạng.”
Giang Tê Ngô hừ một tiếng, trong mắt mang theo uy hϊếp, Phương Nhan đành phải bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Nàng ta tên là Tầm Hợp Hoan, Tần triều Tần, Hợp của tác hợp, sung sướиɠ hoan. Bất quá, những chuyện vừa rồi chị nói với em là những tin tức đã bị phong tỏa, lúc mới biết nàng bị mù, chị cũng có chút lo lắng, nên năn nỉ Lý Bân Bân nửa ngày, mới chịu nói cho chị nghe những chuyện này.”
Phương Nhan nói mỗi một câu đều rất chân thành, hy vọng Giang Tê Ngô sẽ từ bỏ ý định này, tâm tư của Giang Tê Ngô lại không để ý những nhắc nhở của Phương Nhan, nói: “Tần Hợp Hoan sao? Danh hiệu Tần pháp ý thấy rất dễ nghe.” Giang Tê Ngô cảm khái, giống như cảm thấy tên của mình không có dễ nghe như vậy.
“Tên của em cũng rất hay mà, Phượng Tê ngô đồng, Giang Tê Ngô.” Phương Nhan cười nói, lần đầu tiên nghe tên của cô, liền cảm thấy rất dễ nghe. Từ nãy giờ mới thấy Phương Nhan nói một câu hữu ích như vậy, bất mãn trong lòng tan đi một chút.
Phương Nhan biết sự hiếu kì trong lòng của Giang Tê Ngô cuối cùng cũng đã kết thúc, ở trên trán của cô hôn hôn một chút: “Được rồi, đi ngủ, ngày mai chị còn phải đi làm.”
Giang Tê Ngô cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, trong đầu cô toàn là những chuyện thê thảm trước kia của Tần Hợp Hoan, hình như do quá nhập tâm nghĩ đến, đêm đó cô đã gặp ác mộng, cô mơ thấy mình đang bị lạc trong một khu rừng tối thui, nàng bất lực chạy khắp nơi tìm đường ra, nhưng không thể nào tìm được đường ra.
Giang Tê Ngô thấy vô cùng sợ hãi, rất sợ, cuối cùng giật mình từ trong mơ tỉnh lại. Khi Giang Tê Ngô mở to mắt, liền thấy Phương Nhan đang lo lắng nhìn cô.
“Như thế nào, thấy ác mộng sao?”
Giang Tê Ngô lúc này mới phát hiện mình toàn thân bị mồ hôi làm ướt hết đồ ngủ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại bị chuyện của Tần Hợp Hoan ảnh hưởng mãnh liệt như vậy.
“Mội giấc mơ rất kỳ lạ, em mơ thấy mình ở trong hoàn cảnh tối không có ánh sáng, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe được tiếng sói tru.” Giang Tê Ngô kể lại cho Phương Nhan giấc mơ đáng sợ của mình, vươn tay ôm chặt lấy Phương Nhan, dù cả như vậy, thân thể của cô vẫn không ngừng run rẩy.
Phương Nhan cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nàng chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của Giang Tê Ngô nói là không có chuyện gì, nhưng không biết vì cái gì, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này có quan hệ tới sát thủ Bạch.
Nhưng, sát thủ Bạch làm sao lại có quan hệ với Tần Hợp Hoan, Phương Nhan phủ định dự đoán trong lòng của mình, tiếp tục ôm chặt Giang Tê Ngô vào lòng, nói cho cô biết mọi chuyện tất cả đều đã qua rồi.
Nữa tiếng sau, Phương Nhan không còn thấy buồn ngủ nữa, Giang Tê Ngô đang còn suy nghĩ về dụng ý của giấc mơ, nhìn Phương Nhan nói: “Lần này cảm giác giống với cảm giác lúc vụ án hút máu dưới lầu xảy ra, em hình như ở bên tai nghe có người đang xì xào bàn tán, rõ ràng giọng nói rất xa lạ, mà toàn thân của em thì rất buông lỏng, giống như thân thể của em lại không phải của em. Phương Nhan, em rất sợ, tinh thần của em có phải có bị gì không? Cảm giác thật giống như lần trước, em nhớ mình đang ở ngủ trong phòng, không biết làm thế nào lại chạy xuống lầu uống máu của người chết.”
Giang Tê Ngô bắt đầu miêu tả cảm thụ của mình, cô rất sợ bản thân mắc bị tâm lý gì đó, mà chính mình lại hoàn toàn không biết được.
Phương Nhan cũng hiểu được, Giang Tê Ngô bởi vì tuổi thơ có ám ảnh tâm lý, sinh ra chướng ngại sau tổn thương, mà tình trạng hiện tại cũng lại chút khác biệt, thông qua Giang Tê Ngô miêu tả, Phương Nhan đã xác định vụ án hút máu diễn ra, Giang Tê Ngô là bị thôi miên mà đi xuống lầu. Nhưng tại sao bây giờ, vì cái gì Giang Tê Ngô lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đến cùng là nội dung gì mới làm cho Giang Tê Ngô sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy? Nếu là sát thủ Bạch thôi miên ám chỉ, thì đến cùng sát thủ Bạch muốn nói đến chuyện gì.
“Không có chuyện gì đâu, nếu ngày mai không có chuyện gì bận, chị dẫn em đi tìm bác sĩ Mạc Tham Hoan, cô ấy là một bác sĩ tâm lý rất có kinh nghiệm, nhất định sẽ biết được em bị cái gì.” Phương Nhan nghĩ đến bác sĩ Mạc Tham Hoan, nữ nhân kia có thể vì Giang Tê Ngô tiến hành chuẩn đoán tâm lý, sẵn tiện có thể kiểm tra xem Giang Tê Ngô có bị thôi miên không?
Giang Tê Ngô im lặng gật đầu, cô cuộn mình lại một chút, sau đó giơ cổ tay lên lên xem đồng hồ: “Hiện tại đã năm giờ.”
Phương Nhan gật đầu: “Đúng vậy, đợi chút nữa chị sẽ rời giường đi làm.”
Giang Tê Ngô co lại càng chặt, Phương Nhan ôm ấp làm cho cô rất an tâm. Tình huống như vậy làm cho cô nhớ đến một chuyện, vì vậy, Giang Tê Ngô lại lên tiếng nói: “Thời gian mà em ở trại tạm giam, em hầu như đều không ngủ được, sau đó em được một a di ở cùng phòng giam kể chuyện cho nghe, a di là một tội phạm gϊếŧ người, nhưng không hiểu tại sao em lại không hề thấy sợ.”
Phương Nhan yêu thương sờ lên đầu của Giang Tê Ngô, tò mò hỏi: “Em như thế nào lại không sợ?”
Giang Tê Ngô trả lời không hề do dự: “Bởi vì a di đã gϊếŧ một người rất đáng chết, cuối cùng cũng tự mình đi tự thú nhận tội, giống như em vậy.”
Đối với sự nhận biết khắc sâu này, Phương Nhan không có phát biểu cách nhìn của mình, hơn nữa, nàng là một cảnh sát hình sự, giữa tình yêu và công việc, để có sự thăng bằng, nên nàng trầm mặc.
“Bất quá a, lòng người luôn là như vậy, lúc du͙© vọиɠ làm đầu óc choáng váng, cái gì cũng có thể làm ra, không nghĩ tới, Chung Vĩ Triết cuối cùng cũng gϊếŧ mẹ của hắn, nhưng em thật không hiểu, Chung Vĩ Triết là loại người rất có dã tâm, tại sao lại chọn tự sát được.” Đây chính là công bố của cảnh sát với bên ngoài, đương nhiên Giang Tê Ngô cũng chỉ biết như vậy. Nhưng cô cũng cảm thấy vụ án có rất nhiều cơ mật, kết quả đến cuối cùng, Giang Tê Ngô được khôi phục tự do.
Nghi vấn trong lòng của Giang Tê Ngô cũng giống với nghi ngờ trong lòng của Phương Nhan, nàng không hiểu, “mẫu thân” của Chung Vĩ Triết đã đi gặp hắn nói cái gì, mới có thể bị chính mình hù chết như vậy?
Hai người đều rơi vào trầm mặc, trong đầu đều dùng phương thức của mình tưởng tượng mở rộng tìm kiếm đáp án. Một lát sau, Phương Nhan giật giật thân thể cứng ngắt, cảm thấy cả người tê cứng hết.
“Xin lỗi em, có chút tê, không có ép em quá đó chứ.” Phương Nhan vội xin lỗi, thì thấy tay của mình đang để ở chỗ không nên để. Mà Giang Tê Ngô ngoại trừ thẹn thùng trừng nàng ra, cũng không nói cái gì.
Phương Nhan bị vẻ mặt này làm cho mê hoặc, nàng cũng giơ cổ tay lên xem giờ, bây giờ mới có năm giờ rưỡi, nếu làm chút chuyện vẫn còn kịp.
Vì vậy, Phương Nhan nhẹ nhàng đứng dậy, đem Giang Tê Ngô dẫn tới vị trí cửa sổ, cười nói: “Xem ra, hôm nay chúng ta có thể ở cùng một chỗ nghênh đón bình minh rồi.”
Giang Tê Ngô tưởng là Phương Nhan nói thật, hai tay đặt lên tay lên kính cửa sổ, lại cảm giác người phía sau hình như không thích hợp.
“Phương Nhan, chị, cái đồ lừa gạt này…” Đáng tiếc, câu nói còn chưa nói xong, thế giới mới lại một lần nữa mở ra với nàng.
Thời điểm bình minh đẹp nhất, nhưng cho dù bình minh có đẹp như thế nào đi nữa, hai người cũng không có tâm trạng để thưởng thức.
Ngày qua ngày cuộc sống vẫn tiếp tục, Phương Nhan lại nhiều kí©ɧ ŧìиɧ, người khác đều nói tân hôn tốt đẹp, mà Phương Nhan đối với Giang Tê Ngô chính là cảm giác này. Hai người xem như bắt đầu lại từ đầu, cuộc sống hạnh phúc có vô hạn nhiệt tình, mà loại nhiệt tình này, không hề bị tuổi tác làm ảnh hưởng.
“Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ”, không ngờ câu nói này lại xảy ra trên người của Phương Nhan, Phương Nhan không nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù nàng đối với Giang Tê Ngô có chút áy náy, đoán chừng trong thời gian này, nàng sẽ liên tục dày vò Giang Tê Ngô.
Nghĩ đến đây, Phương Nhan thấy nàng không ngăn được cảm giác, chỉ có thể dùng hai tay che miệng, để đừng lớn tiếng cười.
Những người chung quanh im lặng nhìn bộ dạng này của Phương Nhan, phấn chấn vô cùng, trong lòng cũng đoán được ít nhiều rồi.
Phương Nhan đang yêu đương, cho dù Phương Nhan đã từng ly hôn, nhưng bọn họ cảm thấy mùa xuân thứ hai của Phương Nhan cũng không thể là phàm phu tục tử được.
Tất cả mọi người đều bắt đầu hiếu kì đối tượng của Phương Nhan có bộ dạng như thế nào? Bắt đầu lén lút thảo luật trên Wechat nhóm xem ai là người sẽ đi hỏi Phương Nhan, muốn biết là ai đã đem bộ dáng nữ vương của Phương Nhan đi đâu mất rồi.
Tân binh Hứa Mỗ cũng tự nhiên bị kéo vào, hắn bị một đám tiền bối đẩy tới chỗ của Phương Nhan, để hỏi những vấn đề bọn họ muốn biết. Nhưng hắn làm sao dám chứ, đành phải mượn danh nghĩa thảo luận vụ án rồi len lén đánh giá nữ nhân xinh đẹp trước mặt.
Rõ ràng là nữ nhân đã ba mươi tuổi, cũng là người đã từng qua một cuộc hôn nhân, lại làm một công việc không phù hợp với nữ nhân, nhưng Phương Nhan đã lật đỗ cách nhìn của mọi người về nữ cảnh sát hình sự. Xinh đẹp ưu nhã thông minh, tính tình vừa tốt, học thức lại uyên bác, can đảm cẩn trọng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho tân binh Hứa Mỗ muốn đi theo Phương Nhan học hỏi.
Nếu nói một người như thế nào mới kết hợp được với Phương Nhan, thì đây chỉ là ẩn số. Tân binh Hứa Mỗ cũng tò mò muốn chết, hắn lại sợ hỏi nàng, lại bị Phương Nhan hời hợt trả lời vài câu, tâm lý của hắn sẽ lại thấy bị tổn thương lần nữa, hắn không dám, mà lại rất tò mò.
Nhưng rõ ràng hôm nay, Phương Nhan rất để ý thời gian, chỉ trò chuyện vài câu, mà không ngừng nhìn đồng hồ. Tân binh Hứa Mỗ lần này cảm thấy có thể tận dụng cơ hội, liền nắm thời cơ nói ngay: “Phương tỷ, chị có chuyện gì quan trọng cần làm sao? Nhìn đồng hồ liên tục như vậy?”
Phương Nhan gật đầu: “Ân, hôm nay không có chuyện gì, nên có hẹn đến phòng bác sĩ tâm lý tiến hành kiếm tra để hoàn thành báo cáo chuẩn bệnh.” Lần trước đến chỗ Mạc Tham Hoan còn chưa có hoàn thành vì nữa chừng nàng ta có khách, lại thêm chuyện của Giang Tê Ngô, Phương Nhan quyết định hôm nay đến lần nữa.
“Thì ra là như vậy, em không quấy rầy chị nữa.” Hứa Mỗ cười hì hì, cầm hồ sơ rời đi, nhu thuận ngồi một bên.
Những người xung quanh nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tại sao Hứa Mỗ lại nhát gan như vậy chứ, mà bọn họ không ý thức được chính bọn họ vì nhát gan nên đẩy cho một tên nhát gan khác.
Ngay lúc này, tân binh Hứa Mỗ vừa hút thuốc, vừa nhắn tin lên Wechat.
[ Wechat Nhóm ] Hứa Mỗ: Tôi vừa nhìn thấy ai đó nhắn Wechat cho Phương tỷ ba chữ “Sẽ đến ngay”, mà Phương tỷ vẫn chưa nhúc nhích, vậy rõ ràng là đang đợi ai đó đến. Chúng ta có thể lén lúc đi theo Phương tỷ, thì có thể thấy hắc hắc hắc hắc…
Một đám người lại nhao nhao khích lệ Hứa Mỗ thông minh, bắt đầu bàn bạc kế hoạch, một chút nữa sẽ tiến hành theo dõi Phương Nhan, cả đám người lo nhìn di dộng đến quên cả trời đất.
Giả bộ như không hề biết chuyện gì, Phương Nhan thở dài một hơi, mặc dù biết các đồng nghiệp chỉ đơn giản tò mò mà thôi, nhưng sự nhiệt tình này cũng quá rồi. Nhưng chút nữa Giang Tê Ngô sẽ xuất hiện, nàng không thể không thu dọn đồ cá nhân của mình, mắc công để cho mỹ nhân phải chờ lâu.
Vì vậy, tốc độ thu dọn đồ đạc nhanh hơn, trên mỗi bàn làm việc đều có bốn chữ “Tâm lý ước định”, là để nhắc nhở mọi người một năm phải đi làm kiểm tra tâm lý bốn lần, nàng chỉ đi làm việc thôi, không phải đi ra ngoài chơi.
Sau khi Phương Nhan vừa rời khỏi, nhóm kia bắt đầu nối đuôi nhau đi theo.
Mỗi một cảnh sát hình như đều phải nắm giữ kỹ thuật theo dõi cơ bản, kỹ thuật theo dõi của đội ba là do Tam đội trưởng huấn lệnh nên không tệ chút nào, nhưng hình như cũng không xuất sắc gì cho mấy, cả một đám người tụ tập bắt mắt vô cùng, đội năm nhìn thấy mà nghẹn họng, các đội viên của đội ba bị Tam đội trưởng thời kì mãn kinh huấn luyện nên từ trên xuống dưới đều điên hết rồi, bắt đầu truyền tai nhau sự đáng sợ của Tam đội trưởng.
Tam đội trưởng thật vô tội không hề hay biết, hiện tại đang ở tổ chuyên án họp về sát thủ Bạch, không biết đội viên dưới tay của mình đang vô pháp vô thiên theo dõi người nàng thầm mến, Phương Nhan.
Phương Nhan cũng không để ý, vì sợ Giang Tê Ngô đứng ở ngoài, phơi nắng quá lâu nên gần như là chạy ra ngoài.
“Xin lỗi em, để cho em chờ lâu rồi.”
Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan cười cười, cô hôm nay mặc một cái váy liền áo, tay cầm cây dù, giống với các thiếu nữ ngày xưa, nhưng lại thêm vào cảm giác rất yêu mị. Giang Tê Ngô thấy Phương Nhan như vậy, cười trêu chọc: “Rõ ràng là chị ở phòng làm việc chờ em đi xe buýt tới, như thế nào dáng vẻ của chị, giống như là em đã chờ chị lâu rồi vậy?”
Vừa nói vừa lấy khăn giấy trong túi ra giúp Phương Nhan lau mồ hôi, Phương Nhan có chút ngượng ngùng, thấy mình giống như một tiểu hài tử, có thể không cần vội vàng như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể gặp Giang Tê Ngô lại không nhịn được trong lòng nhảy nhót.
“Chị sợ thân thể em không được tốt, dù sao…” Con mắt nàng đảo lên xuống người của Giang Tê Ngô, sợ buổi sáng mình đã quá dày vò người có thân hình mảnh mai này.
Giang Tê Ngô cũng rất nhanh hiểu ý của Phương Nhan, mặc dù chính xác là còn có một chút đau, nhưng lại không giống như trong tiểu thuyết hay nói đau nhức vô cùng, nói trắng ra, lần đầu tiên bị đau là do sự sợ hãi cùng với cơ bắp co rút quá chặt tạo thành đau đớn.
Phương Nhan rất dịu dàng, cô cũng vô cùng tin tưởng Phương Nhan, nhưng nghĩ tới quá trình Phương Nhan lừa gạt cô ngắm mặt trời mọc sau đó biến cô từ thiếu nữ thành nữ nhân, Giang Tê Ngô còn thấy rất tức giận.
“Vô sỉ hạ lưu!”
Phương Nhan lại làm như không nghe thấy, thậm chí còn cố gắng học theo hành động của mấy em trẻ bán manh, nhìn Giang Tê Ngô vô tội nháy mắt: “A, chị nghe không rõ, em vừa nói cái gì?”
Giang Tê Ngô có chút kích động, lập tức cảm thấy có một chút đau đớn truyền đến, cô đành phải cố cho mình bình tĩnh lại, dùng một phương thúc ung dung nhất có thể nói: “Em nói, mẹ em nói, hôm nay sẽ có dao phay chờ chị về.”
Phương Nhan biến sắc, giống như tận thế, Giang Tê Ngô hài lòng cười cười, mặc dù nàng cũng không biết tại sao Phương Nhan lại sợ mẫu thân như vậy.
“Năn nỉ em đừng nói cho mẹ em biết, mỗi lần nghĩ đến mẹ em, chị sẽ nhớ lại cảnh lần trước em đè chị vào cửa hôn, mà mẹ em ở đằng sau em cầm dao phay nhìn chị chằm chằm, hình ảnh đó không thể nào quên được…” Phương Nhan rùng mình một cái.
Giang Tê Ngô nghe xong liền bật cười: “Nếu như ngày đó người bị đè là em, thì chị không chừng thật sự bị chém!” Cô nói cực kỳ nghiêm túc, Phương Nhan cũng thấy Giang Mẫu Thân không chừng sẽ thực sự làm như vậy.
Hai người liền im lặng tưởng tượng, sau đó nhìn nhau bật cười.
Hai người đi tới chỗ có bóng mát, Giang Tê Ngô chỉ cho Phương Nhan các đồng nghiệp của đội ba: “Chị nhìn xem, mấy người kia đang nhìn cái gì?” Bởi vì quen biết cho nên Giang Tê Ngô không thấy sợ hãi.
“A, bọn họ đang chờ Tam đội trưởng thân yêu…” Còn chưa nói hết, Phương Nhan lập tức nghe được tiếng rống của Tam đội trưởng truyền tới.
“Đều không cần làm việc hay sao? Tụ tập chỗ này làm cái gì?” Nghe được tiếng nói của Tam đội trưởng, Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô cười cười, nàng mới không có gọi điện cho Tam đội trưởng đâm thọc.