Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chung Vĩ Triết nhìn chằm chằm Phương Nhan, nhìn kỹ biểu tình của Phương Nhan, muốn từ sắc mặt của nàng tìm câu trả lời chính xác.

Phương Nhan bị Chung Vĩ Triết nhìn như vậy, cả người run rẩy, nàng cố gắng kìm chế sự sợ hãi trong mắt, cầm lấy điện thoại trong tay của Chung Vĩ Triết: "Chụp tôi rất đẹp mắt." Vừa nói tay vừa trượt màn hình điện thoại lên, kéo lên chút nữa quả thật thấy tấm hình nàng với Giang Tê Ngô khiêu vũ cùng nhau.

"Đúng vậy, rất đẹp, cô có quen biết với vị lão sư này sao?" Chung Vĩ Triết cũng lặp lại câu nói của Phương Nhan, ánh mắt hắn nheo lại, muốn tìm kiếm sơ hở của Phương Nhan.

"Đây là học muội thời đại học của tôi, tình cờ gặp nhau trên đường, nên mời tôi tới trường tham quan." Phương Nhan nhàn nhạt trả lời, nhưng cũng đồng thời phóng to hình chụp của nàng với Giang Tê Ngô lên, cười nói: "Tấm này chụp cũng không tệ, chút nữa anh đem tấm này gửi quả qua Wechat cho tôi, tôi sẽ gửi cho bạn bè xem…"

Sau khi Phương Nhan nói xong câu nói này, thì tâm tình của nàng cũng dần hồi phục lại.

"Mà người chụp những tấm hình này rõ ràng làm đang xâm phạm đời tư của người khác, sao anh lại có những tấm hình này?" Chung Vĩ Triết nghe xong thì bắt đầu hoảng loạn, hắn đưa tay muốn lấy lại điện thoại.

Nhưng Phương Nhan vẫn cầm điện thoại trong tay, làm như đang nhìn kỹ tấm hình, tiếp tục nói: "Nhìn góc chụp của tấm hình này, có thể thấy được người chụp đứng từ bên ngoài, người này không có nghĩ làm vậy là đang xâm phạm đời tư của người khác sao? Mà hiện tại anh cầm hình này chất vấn tôi, vậy là anh muốn bàn luận về thời gian riêng tư của tôi?"

Chung Vĩ Triết lập tức á khẩu, hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này, hắn chỉ nghĩ là muốn có bằng cứ Phương Nhan đi tìm gặp Giang Tê Ngô. Chung Vĩ Triết nhất thời quên việc Phương Nhan là một cảnh sát hình sự ưu tú, đem những tấm hình này hỏi nàng, chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình.

Thấy tình huống không được tốt lắm, giọng nói của Chung Vĩ Triết cũng uyển chuyển mấy phần: "Đây là do một sinh viên không hiểu chuyện chụp, cũng không có ý đồ xấu gì, cô hãy tha thứ cho người vô tội đó đi."

Phương Nhan như bị kí©h thí©ɧ lòng chính nghĩ đã ăn tận xương tủy nàng, lại nghe Chung Vĩ Triết nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nên càng lạnh lùng hơn.

"Vậy gϊếŧ người sau đó xin lỗi cũng có thể sao?"

"Vậy cướp của rồi sau đó trả lại thì thành người vô tội?"

"Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau đó cầu xin tha thứ thì coi như không có chuyện gì?"

Chung Vĩ Triết mấp mấy môi nhưng không thể đáp trả lại lời nào, nhất là cái cuối cũng là tội hắn đang phạm.

Phương Nhan vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm những tấm hình kia, mặc dù là bị chụp lén, nàng không vui chút nào, nhưng hình này chụp Giang Tê Ngô quá đẹp, nhất là dáng cô đang khiêu vũ, quả thật quá hấp dẫn rồi.

Nàng có tư tâm riêng, nên tiếp tục nói với Chung Vĩ Triết: "Vậy bây giờ anh có cho tôi những tấm hình này hay không?"

"Cho…Cho…" Chung Vĩ Triết tuyệt vọng, hắn ý thức được, không nên đàm phán với cảnh sát hình sự. Hiện thực bây giờ làm cho hắn hiểu được, những tấm hình chụp lén lần này không mang lại kết quả mà hắn mong muốn.

Mà bây giờ, dù muốn biết cái gì cũng không thể nào hỏi ra được. Hắn đã tốn một khoảng mới mua được những tấm hình này từ tay sinh viên, mà bây giờ lại bị Phương Nhan copy.

Hình của lão sư vũ đạo thì không nói rồi, mà còn có hình của Giang Tê Ngô là bạn gái hắn, làm như vậy chẳng khác nào đưa bằng chứng tới tận tay Phương Nhan.

Chung Vĩ Triết nhìn Wechat trên điện thoại, chậm rãi tìm nick Wechat của Phương Nhan, nhưng cũng thúc đẩy đầu óc mình nghĩ cách, sau đó hắn nhìn Phương Nhan nói: "Chờ chút, đây không phải cô cũng đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?"

Phương Nhan thay Chung Vĩ Triết gửi những tấm hình này qua nick Wechat của nàng, sâu kín nói: "Hình này là chụp tôi, tôi có quyền sử dụng, xâm phạm đời tư người khác cái gì, không giống anh, suốt ngày hoài nghi tôi nɠɵạı ŧìиɧ, anh tại sao giờ không nói, cô nữ sinh này cùng tôi khiêu vũ là có mập mờ!"

Phương Nhan chỉ vào Giang Tê Ngô trong hình cả gan khıêυ khí©h. Nhưng Chung Vĩ Triết trong lòng có quỷ, hiện tại hắn còn không dám nhìn hình của Giang Tê Ngô, liều mạng che giấu nội tâm sợ hãi của mình, hắn hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình.

"Nhưng phải công nhận cô nữ sinh này rất đẹp, dáng dấp cũng rất chuẩn…Hình như là học khoa tâm lý của anh…Không phải anh có ý với cô nữ sinh này chứ?"

Phương Nhan nhẹ nhàng hỏi một câu tứ ý sâu xa, Chung Vĩ Triết sợ xanh mặt, hắn nghĩ phải cố làm ra vẻ như không quan tâm, nhưng người hắn cứng ngắt.

Cho dù Chung Vĩ Triết là giáo sư tâm lý học, nhưng hắn không giống Phương Nhan đã từng gặp qua những chuyện hoành tráng, có khi giữa sống và chết phải đưa ra quyết định ngay. Cách sống của Chung Vĩ Triết giống như một đoá hoa được trồng trong nhà kính, căn bản hắn không chịu nổi đã kích. Mà như vậy thì khi bị kí©h thí©ɧ thì đỉnh điểm có thể làm ra những chuyện không thể quay đầu lại.

Trong đầu Phương Nhan nghĩ đến những chuyện nàng cùng với Tần Hợp Hoan bàn bạc. Nếu cách này đối với những người bình thường thì chưa chắc có hiệu quả, nhưng đối với Chung Vĩ Triết thì tuyệt đối có hiệu quả, bởi trong lòng hắn có quỷ.

Giang Tê Ngô vốn dĩ là người rất thiếu cảm giác an toàn, hiện tại vì Chung Vĩ Triết càng thêm sợ hãi và đau khổ. Để giải thoát cho Giang Tê Ngô và giải thoát chính mình, thì Phương Nhan tình nguyện mang trong người cảm giác tội lỗi một lần.

Trong đầu nàng rất nhanh hình thành toàn bộ kế hoạch, rất không thể tưởng tượng được là nàng muốn bồi dưỡng Chung Vĩ Triết thành tội phạm gϊếŧ người, nhưng nội tâm nàng lại không có một chút khẩn trương và sợ hãi.

Hay là, thật đúng với câu nói "Tất cả tội phạm không nhất định là một chuyên gia tâm lý học, nhưng nếu tội phạm là một chuyên gia tâm lý học thì cũng là một tội phạm tỉnh táo nhất".

"Không có, cô đừng nói oan cho tôi, tôi làm sao lại có ý đồ với sinh viên của mình được!" Chung Vĩ Triết ngay khi Phương Nhan nói như vậy thì thở hắc một hơi, nhưng nội tâm hắn thì rất đắc chí vì sự ngu xuẩn của Phương Nhan.

Nhưng tên nam nhân này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tin được, Giang Tê Ngô người mà hắn ngày nhớ đêm mong theo đuổi suốt bốn năm, hiện tại thích người vợ đang đứng trước mặt hắn.

Phương Nhan tiếp tục thể hiện ra sự hoài nghi của mình, chỉ vào Giang Tê Ngô hỏi: "Vậy là tốt rồi, anh có biết cô nữ sinh này có bạn trai hay chưa? Tôi có tán gẫu với em ấy mấy câu, cảm thấy em ấy rất đặc biệt, tôi muốn giới thiệu em ấy với em họ của tôi."

Chung Vĩ Triết trong lòng nhảy lên một cái, cảm thấy có nguy cơ, liền nói nhanh: "Có bạn trai rồi!"

Phương Nhan có chút ngửa đầu, nhìn Chung Vĩ Triết trước mặt, nói: "A, anh chỉ là lão sư của em ấy thôi, vậy mà cũng biết rõ như vậy!!!" Phương Nhan chậm rãi nói, nhưng mỗi chữ đều kí©h thí©ɧ nội tâm Chung Vĩ Triết tê rần.

Chung Vĩ Triết bắt đầu hoảng hốt giải thích: "Em ấy nổi tiếng là băng sơn mỹ nhân ở học viên, người theo đuổi em ấy như muốn đập phá cửa lớn của khoa tâm lý học." Hắn nói ra danh tiếng của Giang Tê Ngô, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất tự hào vì người tốt đẹp như vậy chỉ có thể thuộc về hắn.

Phương Nhan nghĩ đến danh hiệu băng sơn mỹ nhân của cả các học viện lớn như vậy, làm như than vãn nói: "Lợi hại như vậy?" Nhưng trong lòng lại cảm thấy tự hào vì Giang Tê Ngô.

Cũng chỉ có trong chớp nhoáng này, thì tâm tình của Phương Nhan và Chung Vĩ Triết mới có cùng một suy nghĩ, cũng trong nửa năm gần đây, hôn nhân trong tình trạng nguy cơ, thì cũng có chỉ lúc này hai người mới nói chuyện lâu như vậy, nhưng chủ đề chỉ vây quanh Giang Tê Ngô.

Chung Vĩ Triết rất muốn tiếp tục nói về những ưu điểm của Giang Tê Ngô, cô thông minh lương thiện, tài hoa hơn người, nhưng Chung Vĩ Triết nhìn thấy sắc mặt của Phương Nhan, bỗng nhiên nhớ lại hắn không thể nào cùng vợ hắn nói quá nhiều tin tức về bạn gái hắn được.

Đến lúc đó Phương Nhan biết chuyện về Giang Tê Ngô nhiều hơn, thì chuyện Chung Vĩ Triết là bạn trai Giang Tê Ngô sẽ bị bại lộ, thì lúc đó kế hoạch ly hôn mà hắn vất vả bày ra sẽ không thành công.

"Đúng rồi, mẹ tôi gần đây có mua bảo hiểm sinh mạng, có hỏi chúng ta có muốn mua hay không? Tôi đã ký rồi, chỉ chờ cô ký tên thôi…" Đề tài Chung Vĩ Triết chuyển rất cứng ngắt, hắn sợ Phương Nhan sẽ phát hiện ra chuyện của mình.

Nhưng Phưong Nhan cảm thấy, chuyện bảo hiểm này cũng rất đáng nghi.

"Tôi là cảnh sát hình sự, đã có bảo hiểm sinh mạng, anh tự mình mua đi." Phương Nhan lạnh lùng nói.

Công việc của cảnh sát hình sự rất nguy hiểm, nên đơn vị đã sớm chuẩn bị bảo hiểm cho từng người, nếu vì công tác mà hy sinh, thì người nhà có thể có được tiền bảo hiểm đảm bảo cuộc sống.

Phương Nhan cũng nghĩ như vậy, nên khi sát thủ Bạch xuất hiện, nàng đã đặc biệt đi tới công ty bảo hiểm, đổi tên người thừa hưởng từ Chung Vĩ Triết thành Giang Tê Ngô.

Phương Nhan nghĩ, có thể đây là chuyện duy nhất mà bản thân có thể làm vì Giang Tê Ngô. Khi làm thủ tục có một cộc phải ghi rõ quan hệ, nhưng để đảm bảo quyền lời thừa hưởng của Giang Tê Ngô nên Phương Nhan không thể ghi là "người yêu". Nên nàng đã tìm luật sư Trang Nhất Sinh để thảo luận, sau đó quyết định ghi là "em họ", cuối cùng cũng được xét duyệt thông qua.

Nhưng chuyện này Phương Nhan không có nói với ai, nàng ẩn nhẫn một mình chịu đựng đau khổ và sợ hãi, đây cũng là tính cách của Phương Nhan.

"Ai, bảo hiểm này đâu giống, mà có hai cái bảo hiểm thì càng thêm an toàn…" Chung Vĩ Triết cố gắng thuyết phục, hắn cho là mình rất thông minh, lanh lợi, nhưng với Phương Nhan thì thấy hắn ngu vô cùng.

"Ân, việc này chỉ có lợi cho một mình anh!" Phương Nhan lạnh lùng châm chọc, quay người về hướng phòng dành cho khách, lại bỗng nhiên nghĩ đến hợp đồng bảo hiểm này có thể thúc đẩy kế hoạch của nàng nhanh một chút nên đã quay lại, cầm hợp đồng bảo hiểm lên xem kỹ một chút, nói: "Vậy bây giờ chỉ cần tới công ty bảo hiểm ký là được rồi phải không?"

Chung Vĩ Triết mừng như điên, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ nặng nề gật đầu.

"Lúc nào?"

"Cô muốn đến lúc nào cũng được, tốt nhất là trong tháng này đi."

Phương Nhan nhẹ gật đầu, nàng đoán sau khi hợp đồng bảo hiểm này được ký xong, Chung Vĩ Triết sẽ bắt đầu kế hoạch gϊếŧ vợ. Phương Nhan có thể tượng tượng ra bộ dáng buồn nôn, dữ tợn của Chung Vĩ Triết khi muốn gϊếŧ nàng, nhưng nàng không quan tâm. Hiện tại Phương Nhan chỉ muốn Giang Tê Ngô có được cuộc sống bình an thôi.

Phương Nhan trở về phòng dành cho khách, mở điện thoại lên, thì thấy một loạt tin trên Wechat.

Có lẽ bởi vì tối nay không bị Chung Vĩ Triết quấy rầy nên tâm tình của Giang Tê Ngô đặc biệt tốt, Phương Nhan đang cùng Giang Tê Ngô nói chuyện phiếm thì có một tin khác xuất hiện.

Ảnh đại diện chữ có một chữ F màu đen, Phương Nhan cùng người này nói chuyện, nhưng dùng toàn là tiếng Anh.

[ Wechat ] Boss: Suy nghĩ kỹ chưa, cùng tôi nói chuyện trở về?

[ Wechat ] Phương Nhan: Nhưng nàng đã theo tôi về đây, tôi phải bắt được nàng mới có thể trở về.

[ Wechat ] Boss: Nàng ta là theo cô trở về, đây vốn dĩ là chuyện của chúng ta, hiện tại trở thành vụ án xuyên quốc tế, cô trở về đây, nàng ta cũng sẽ theo cô trở về, hiểu chưa?

[ Wechat ] Phương Nhan: Cho tôi một chút thời gian, tôi còn chuyện cần phải giải quyết.

[ Wechat ] Boss: Được, chờ cô trở về đội. Còn có Wechat của người Hoa rất thuận tiện.

Phương Nhan lập tức thấy boss phát ra sự bán manh của mình. Nhìn như vậy, thật không thể tin đây là cấp trên của nàng.

Nhưng người này chính xác là cấp trên trực thuộc của nàng ở M quốc. Hiện tại Phương Nhan cười không nỗi, nàng rất u buồn.

Nàng vì trốn tránh sát thủ Bạch nên mới từ M quốc trở về Hoa Hạ quốc, nhưng giờ thật châm chọc, nàng lại một lần nữa vì sát thủ Bạch mà muốn chạy trở lại M quốc.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ, chị ngủ rồi sao?

Thấy Phương Nhan quá lâu không có trả lời, nên Giang Tê Ngô gửi tin hỏi.

Nhưng Phương Nhan không có vội trả lời, nàng nhìn chằm chằm nội dung nói chuyện phiếm của mình và Giang Tê Ngô, trong lúc nhất thời ngẩn người.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Xem ra là ngủ thật rồi. Chị cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, em có thể tự chăm sóc bản thân.

Giọng điệu trở nên thất vọng và xen lẫn ủy khuất, nhưng sau đó, Giang Tê Ngô còn thấy chưa đủ nên lần đầu tiên gửi tin nhắn thoại cho Phương Nhan.

Phương Nhan đã làm chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghe, nhưng khi nàng bấm mở lên, thì vẫn bị hù doạ.

"Viên Viên tỷ, ngủ ngon, em hy vọng tốt nay có thể mơ thấy chị."

Đây là câu nói với Giang Tê Ngô mà nói rất bình thường, nhưng với một nữ nhân ba mươi như Phương Nhan mà nói đây là một sự kí©h thí©ɧ, nhưng sau khi nói xong câu đó Phương Nhan còn nghe được tiếng hôn gió của Giang Tê Ngô.

Phương Nhan đấp mềm dán tai nghe, âm thanh nhỏ nhưng rất rõ ràng, Phương Nhan còn muốn nghe tiếp, nhưng tin nhắn đã hết.

Có lẽ Giang Tê Ngô hối hận, xấu hổ với hành động vừa rồi của mình nên chỉ nhắn lại hai chữ "Ngủ Ngon" rồi thôi. Đây không phải lần đầu tiên, Giang Tê Ngô luôn luôn thường xuyên làm một ít chuyện ngoài dự đoán của Phương Nhan, nhưng không thể không thừa nhận, nụ hôn này đã chạm vào tâm hồn của nàng.

Người cuồng theo dỗi Chung Vĩ Triết chắc chắn hiện tại đang bận bịu lên kế hoạch gϊếŧ vợ, Phương Nhan quyết định tối hôm nay mạo hiểm một lần.

Phương Nhan hiện tại muốn gặp Giang Tê Ngô, hảo hảo ôm cô ấy vào lòng. Khi ý nghĩ xuất hiện, nàng lập tức thay đổi quần áo.

Lần đầu tiên, Phương Nhan cảm thấy may mắn vì mình học tâm lý tội phạm, năng lực của nàng luôn cao như vậy, lặng lẽ rời khỏi nhà, lái xe đến nhà của Giang Tê Ngô.

Phương Nhan biết rõ nàng cùng lắm chỉ có thể ở lại nhà của Giang Tê Ngô hai tiếng, lại không thể cùng rời khỏi với Giang Tê Ngô, nhưng giống như thời tiết tối nay quá nóng, Phương Nhan bị cảm nắng. Nàng trở nên mê man, trong lòng hiện tại chỉ muốn gặp Giang Tê Ngô, ôm em ấy, hôn em ấy, nói với em ấy mình cũng rất nhớ em ấy. Gần đến rồi, khoảng cách ngày càng gần.

Phương Nhan một hơi đi lên lầu 7, gọi điện thoại cho Giang Tê Ngô.

Nghe tiếng điện thoại Giang Tê Ngô sợ hãi vô cùng, ráng sáng có người điện thoại làm cô thấy rất nguy hiểm. Nhưng khi thấy nàng màn hình là "Viên Viên tỷ", cô liền yên tâm, bấm nghe.

Phương Nhan nhẹ nhàng nói: "Mở cửa!"

Điện thoại vẫn không có tắt, có thể nghe được tiếng Giang Tê Ngô xuống giường, mở cửa phòng mình, đi ra cửa chính.

Sau khi xác nhận người đứng ngoài cửa là Phương Nhan, thì Giang Tê Ngô mới tắt điện thoại rồi mở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải.

"Không cho chị vào sao?"

"Nhanh, chị vào đi…" Giang Tê Ngô nhanh chóng kéo Phương Nhan vào, sau đó dùng lực nhẹ nhất có thể để đóng cửa lại. Tay cô nóng rực nắm lấy tay Phương Nhan, ánh mắt như có muôn vàn lời nói.

Giang Tê Ngô xác định Phương Nhan đứng trước mặt là chân thật, nên con mắt bắt đầu ẩm ướt, làm Phương Nhan cảm động không thôi.

Giang Tê Ngô bắt đầu ôm lấy Phương Nhan, muốn xác định nàng là người hay quỷ. Phương Nhan tiếp nhận cái ôm này, xác định được cảm giác ấm áp này đã lâu không có.

Giang Tê Ngô cảm thấy chỉ ôm thôi không đủ, cô chậm rãi hôn xuống mặt Phương Nhan, hôn mắt Phương Nhan, hôn môi Phương Nhan, trêu đùa cảm giác của Phương Nhan.

"Tê Ngô, về phòng rồi hôn được không?" Phương Nhan lên tiếng nhắc nhở, nhưng nàng cảm thấy hiện tại Giang Tê Ngô rất đói, muốn thông qua những cái hôn này thể hiện với nàng.

Phương Nhan biết hiện giờ Giang Tê Ngô căn bản không có nghe được. Góc độ nàng đang đứng, có thể thấy được chuyện mà Giang Tê Ngô không thấy.

Giống như chuyện, ngay bây giờ Giang Mẫu Thân tay cầm con dao phay dựa cửa, cười như không cười nhìn con gái mình đang cưỡng hôn Phương Nhan. Nhưng Giang Mẫu Thân giống như chỉ đứng quan sát, chứ không có ý định chém chết Phương Nhan.

Nhưng hiện tại bị một người thứ ba nhìn chằm chằm như vậy, Phương Nhan cảm thấy da đầu tê rần, nàng không có cách nào nhập tâm vào nụ hôn, đến nỗi Giang Tê Ngô phải lên tiếng nhắc nhở.

"Viên Viên tỷ, chị nên chuyên tâm!"

Phản ứng của Phương Nhan quá mức chậm chập, làm cho Giang Tê Ngô không thấy sung sướиɠ, nên cô cắn nhẹ đầu lưỡi nàng, nhắc nhở nàng nên tập trung.

Giang Tê Ngô đã nhắc nhở đến như vậy rồi, môi của Phương Nhan trùng điệp rơi xuống, ngăn chặn lại để Giang Tê Ngô không thể làm ra thêm phản ứng gì nữa. Nàng nghĩ, trước khi bị Giang Mẫu Thân chém chét, nàng ít nhất cũng phải làm cái gì đó.

Nhưng chuyện gì cũng không có xảy ra, Giang Mẫu Thẫn chỉ nghe được con gái mình lí nhí nói cái gì đó, rồi đem dao phay bỏ lại chỗ cũ, sau đó quay qua trừng mắt Phương Nhan, rồi lặng lẽ quay trở về phòng của mình. Nhưng từ biểu tình với động tác có thể thấy được, một lát nữa Phương Nhan sẽ được mời đến căn phòng kia uống trà.

Phương Nhan thật là có chút sợ Giang Mẫu Thân, nhưng khi nhìn Giang Tê Ngô trước mặt, thì nàng không còn sợ gì nữa.

Đêm, lặng lẻ đến ba giờ. Phương Nhan sau khi hống Giang Tê Ngô ngủ xong, thì tới phòng Giang Mẫu Thân, gõ cửa. Không có tiếng trả lời, nhưng Phương Nhan biết Giang Mẫu Thân không có ngủ.

Nàng nắm lấy tay cầm trên cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra, bên trong căn phòng có ánh đèn bàn mờ mờ mà Giang Mẫu Thân đang ngồi dưới ánh đèn đang đọc cái gì đó. Nghe tiếng mở cửa, Giang Mẫu Thân không cần quay đầu lại cũng biết đó là Phương Nhan.

"Về sau đừng đến nhà của ta, nếu không ta sẽ chém chết con thật."

Phương Nhan nghe được Giang Mẫu Thân nói như vậy, cũng biết được đây là điều nàng đã sớm dự liệu.

Phương Nhan biết mình không thể lùi bước, nên nói: "Con đối với Tê Ngô là nghiêm túc."

Giang Mẫu Thân nhàn nhạt trả lời: "Ta mặc kệ con nghiêm túc là thật hay giả, đứa nhỏ này đã chịu nhiều đau khổ rồi, ta không muốn con bé chịu thêm bất kỳ khổ sở gì."

Giang Mẫu Thân quả thật khác với những bậc cha mẹ bình thương, Giang Mẫu Thân rất tỉnh táo, Người tỉnh táo vì Người chân chính yêu thương Giang Tê Ngô.

Giang Mẫu Thân không quan tâm Phương Nhan là nam hay nữ, Giang Mẫu Thân chỉ sợ Giang Tê Ngô đau khổ mà thôi.

Phương Nhan dường như cũng hiểu được ý tứ của Giang Mẫu Thân, Giang Mẫu Thân hoàn toàn khác biệt với những người khác, bởi vì như vậy nên mới giáo dục ra được người tốt đẹp như Giang Tê Ngô.

Giang Mẫu Thân rất là tức giận, nên mặc kệ Phương Nhan nói cái gì cũng không lay chuyển được. Nàng đành hít thât sâu vào rồi nói: "Cám ơn dì vừa rồi đã nương tay."

Giang Mẫu Thân phất phất tay, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Phương Nhan biết những gì Giang Mẫu Thân vừa nói tuyệt đối không phải là nói đùa, vì nàng vừa thấy trong tay áo của Giang Mẫu Thân có dấu vật gì đó.

Phương Nhan cáo từ với Giang Mẫu Thân xong thì trời cũng đã gần sáng. Nàng nhất định phải nhanh trở về nhà của Chung Vĩ Triết, làm như nàng không hề có đi ra ngoài.

Phương Nhan nghĩ như vậy, nên tốc độ đi ngày càng nhanh, nàng không có chú ý, khi nàng vừa đi có một người độ dạng giống nàng y như đúc, đứng trước cửa nhà Giang Tê Ngô gõ cửa.

"Phương Nhan" nói: "Thật có lỗi, dì, con còn quên đồ."

Giang Mẫu Thân nhìn "Phương Nhan" một lượt, đồ được giấu kín trong tay áo được rút ra, đâm thẳng đến vị trí trái tim người mà giống Phương Nhan y như hai giọt nước.

"Phương Nhan" thấy tình hình không ổn, vội tránh ra, trốn một bên nói: "Dì, dì làm sao vậy? Con là Viên Viên…"

Giang Mẫu Thân xinh đẹp trở nên lạnh lùng: "Thật coi ta lớn tuổi mắt mờ sao? Ta gϊếŧ liền là ngươi!" Nói xong tốc độ trên tay càng nhanh hơn, như muốn đem "Phương Nhan" trước mặt, cắt thành thịt viên.

"Phương Nhan" dường như cũng không chịu đựng nỗi nữa, nàng cũng dùng bản lĩnh thực sự để đối phó, trên mặt lộ ra nụ cười rất âm trầm, giọng nói trở nên bén nhọn hơn: "Không nghĩ tới chỗ này gặp được đồng môn." Nói xong cũng lấy ra một đoạn gậy, nàng kéo một cái liền biến thành vũ khí.

Giang Mẫu Thân mắt cũng không nháy một cái, tốc độ dao trên tay càng nhanh hơn, trong một lúc, hai người đánh khó mà phân thắng bại.

Bổng nhiên, cánh cửa vẫn luôn khép kín đột nhiên mở ra.

Giang Mẫu Thân với "Phương Nhan" lập tức đem vũ khí giấu đi, cả hai cùng ngồi vào salon.

"Uy, hai người dậy sớm vậy?" Giang Tê Ngô không hề biết vừa rồi ở phòng khách vừa xảy ra đại chiến, nên nhìn lướt qua hai người, đi vào phòng bếp lấy nước uống. Giang Tê Ngô vừa vào phòng bếp, hai người lại tiếp tục đại chiến, nhưng khi Giang Tê Ngô quay lại thì hai người đã đàng hoàng ngồi trên ghế.

Hai người đều mong Giang Tê Ngô nhanh chóng đi vô phòng, nhưng không có, nàng tiến tới, ngồi giữa hai người, mở tivi, nhưng kỳ lạ cả hai người điều không có xem.

"Nãy giờ hai người làm cái gì?"

"Nói chuyện phiếm."

"Xem tivi."

Khi Giang Mẫu Thân với "Phương Nhan" nói xong thì nhìn nhau, sau đó nói lại đáp án trong miệng đối phương.

"Xem tivi."

"Nói chuyện phiếm."

Giang Tê Ngô im lặng không nói gì, cô nhìn mẫu thân mình một chút, rồi nhìn lại "Phương Nhan", kỳ lạ nói: "Viên Viên tỷ, sao lại cảm thấy mặt của chị to lên vài centimet vậy, còn lông mày mới tỉa sao? Đêm qua đâu phải như vậy?"

"……."

"……."

"Phương Nhan" cũng không ngồi yên nữa, nàng phát hiện nàng đã đi vào nhà toàn là quái vật, đành phải kiên trì cười một cái rồi nói: "Chị đột nhiên nhớ ra có chút việc phải làm, chị đi trước."

Nói xong nhanh chóng chạy đi, cũng không để ý tới Giang Tê Ngô gọi nàng ở phía sau.

"Phương Nhan" vừa đi vừa tự nói: "Phương Nhan thích nữ nhân này, thật đúng rất nhạy cảm…. Nhưng có như vậy thì mới thú vị chứ."

Nàng quẹo vào một con hẻm, đợi khi "Phương Nhan" xuất hiện lần nữa, thì khuôn mặt xinh đẹp đã được thay thế bằng khuôn mặt rất bình thường. Nếu Phương Nhan thật sự có mặt ở đây, thì nàng sẽ nhận ra đây là nữ nhân mà nàng đã gặp ở tiệm mat-xa, Bạch Trì.

Mà bây giờ Bạch Trì lại âm trầm cười, như vừa nghĩ ra được trò đùa ác gì đó….
« Chương TrướcChương Tiếp »