Chương 45

Phương Nhan có chút nhức đầu, thấy những nam nhân này đối với Giang Tê Ngô cũng quá nhiệt tình rồi. Giang Tê Ngô hoàn toàn chính xác rất xinh đẹp, thông minh, tính cách cũng rất tốt…

Chờ Phương Nhan ý thức được, thì nàng phát hiện mình nghĩ đến toàn là ưu điểm của Giang Tê Ngô. Nhưng Giang Tê Ngô cũng không phải hiền đâu, thậm chí đôi lúc sẽ có ý đồ xấu, cô thông minh, giỏi đoán ý của người khác, biết được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.

Nếu cẩn thận nghiên cứu một chút, ưu điểm của Giang Tê Ngô cũng là khuyết điểm. Nhưng mà, Giang Tê Ngô ưu tú như vậy vì sao lại thích nàng?…Theo những gì Giang Tê Ngô biết được, thì nàng không chỉ là nữ nhân đã kết hôn hơn nữa còn là gái điếm.

Vì vậy, Phương Nhan thử dùng kiến thúc chuyên môn phân tích tâm lý của Giang Tê Ngô.

Giang Tê Ngô, nữ, 22 tuổi, sinh viên khoa tâm lý học, tính cách hướng nội. Đánh đến đây, Phương Nhan phát hiện nàng đã không có cách nào định nghĩa tiếp tục. Cái gọi là hướng nội thì cho dù là ngôn ngữ hình thể, tư duy hay tình cảm đều rất ít bộc lộ ra ngoài, có nội tâm thích yên tĩnh, thích một mình không muốn tiếp xúc với người ngoài. Bảo thủ, cùng người khác luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Luôn có kế hoạch cho mình, lo trước lo sau, không làm những việc nhất thời xúc động. Sinh hoạt hằng ngày có quy luật, nghiêm túc. Làm việc đáng tin, luôn tuân thủ quy tắc. Ít nhiều có chút bi quan, hay lo nghĩ, khẩn trương, dễ giận còn hậm hực.

Mà Giang Tê Ngô lúc gặp các bạn học thì chính là thể hiện rất rõ tính cách hướng nội của mình, đặc biệt là đối với Tạ Tử Kỳ, nói chuyện với hắn một năm cũng không bằng cùng nàng nói chuyện nửa ngày.

Nhưng khi Giang Tê Ngô đối mặt với Phương Nhan là hướng ngoại rõ ràng, hoạt bát sáng sủa, để cho Phương Nhan nghĩ là phải chăng trong trường có một người một tên cùng họ với cô. Giang Tê Ngô ở trước mặt của Phương Nhan luôn thích chủ động, thậm chí có đôi lúc thích công kích nữa chứ, xem ra Giang Tê Ngô đã sớm phát hiện được tình yêu đối với nàng.

Tay đang đánh bàn phím bỗng nhiên run lên, vì vậy Phương Nhan đặt Giang Tê Ngô tính cách khái quát.

Tích cách: Mèo phái…(cái này mình cũng không hiểu, bạn nào hiểu giải thích giúp dùm nhe…^^)

Quan hệ gia đình: Chỉ sống chung với mẫu thân, thân phận khả nghi, có lẽ đã từng gϊếŧ người, hơn nữa không chỉ có một. Mà chân tướng này sự việc này, có khả năng cùng với thân phận của Giang Tê Ngô có quan hệ… Bởi vậy, Giang Tê Ngô trưởng thành trong gia đình độc thân, nên cô cực độ thiếu cảm giác an toàn, mẫn cảm đa nghi, dễ dàng bị người thành thục trưởng thành hấp dẫn.

Đây cũng có lẽ là nguyên nhân tại sao Giang Tê Ngô chấp nhận Chung Vĩ Triết, bởi vì thiếu tình thương của phụ thân, mới đưa đến việc Giang Tê Ngô thích người lớn tuổi hơn. Nhưng khi Giang Tê Ngô phát hiện, Chung Vĩ Triết không có cho nàng được cảm giác an toàn, lại thêm bị Chung Vĩ Triết đe dọa, làm cho Giang Tê Ngô sợ hãi.

Nhưng Giang Tê Ngô không có cách nào đem nỗi sợ hãi này nói cùng với mẫu thân của mình, Giang Tê Ngô là một người hiếu thuận, cho nên cô muốn tìm một người có thể cho cô cảm giác an toàn.

Phương Nhan cảm thấy, chính mình ngày lúc này là người đã làm cho Giang Tê Ngô cám giác an toàn. Phân tích đến đây, Phương Nhan có chút thất vọng. Phương Nhan nghĩ có thể Giang Tê Ngô đối với mình chỉ là ỷ lại chứ không phải là thích.

Sự phân tích này làm cho nàng thấy khổ sở, Phương Nhan bắt đầu cảm thấy mình rất là nhàm chán. Người ta vẫn thường nói tình yêu là mù quáng, nàng còn hết lần này đến lần khác tự chính mình đâm dao vào lòng, nhắc nhở chính mình không được lún quá sâu.

Lúc này điện thoại vang tên tiếng báo có người gửi tin nhắn Wechat, người nhắn là Giang Tê Ngô.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Viên Viên tỷ, chị đang làm gì đó?

[ Wechat ] Phương Nhan: Chị đang nhớ em.

Vừa gửi tin nhắn đi, Phương Nhan nghĩ đến có hai khả năng, một là Giang Tê Ngô vì Phương Nhan nói vậy, xấu hổ nên sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này, hai là vì Phương Nhan nói như vậy mà đỏ mặt, nhưng Phương Nhan nghĩ khả năng Giang Tê Ngô bỏ mặt là nhiều hơn.

[ Wechat ] Phương Nhan: Dựa theo kinh nghiệm sống ba mươi năm nay, chị có thể khẳng định em đang đỏ mặt, nhìn chằm chằm điện thoại không biết nói cái gì.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Mới không có, em mới đi lấy nước uống nên chưa nói cái gì thôi.

Giang Tê Ngô ngụy biện, nhưng càng ngụy biện thì càng xác định suy đoán của Phương Nhan. Phương Nhan nhìn thoáng qua màn hình, hình thành những phân tích về Giang Tê Ngô nãy giờ, đột nhiên Phương Nhan cảm thấy mình đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi. Rõ ràng có thể trực tiếp hỏi Giang Tê Ngô vì sao lại thích mình, cần gì ở chỗ này phân tích suy đoán.

[ Wechat ] Phương Nhan: Chị đang nghĩ, em còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, có thể có nhiều lựa chọn, vì sao lại thích chị, một nữ nhân đã kết hôn hơn nữa còn dơ bẩn như vậy.

Không có tin trả lời lại, ngay lúc Phương Nhan định xem tài liệu vụ án, thì Giang Tê Ngô gửi tin nhắn lại.

[ Wechat ] Giang Tê Ngô: Hiện tại có tiện nói chuyện điện thoại với em không?

Phương Nhan ngẩng đầu nhìn khắp văn phòng, thì phát hiện văn phòng lớn như vậy lại chỉ còn một mình nàng, bởi vì cho rằng hôm nay tâm trạng của nàng không tốt nên các đồng nghiệp khác giúp nàng hoàn thành vụ án. Phương Nhan vốn là nên về nhà nghỉ ngơi, thật không nghĩ ở văn phòng phân tích Giang Tê Ngô tới tám giờ tối mà không hay.

Nàng suy nghĩ một chút, bấm điện thoại gọi cho Giang Tê Ngô.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng bên kia điện thoại truyền đến âm thanh rất ồn ào.

“Em hiện tại đang ở chỗ nào?”

“KTV”

“Tê Ngô nhà chúng ta đúng là rất thích ca hát nhe.”

“Không, khi trường học khai giảng sẽ có buổi biểu diễn lớn, cho nên chúng em đến đây để tập chuyện.”

Giang Tê Ngô giải thích, cô đang đi tới chỗ yên tĩnh hơn, âm thanh ồn ào ngày càng nhỏ.

“Em đang đứng bên cạnh cửa sổ.”

“Viên Viên tỷ, cái này chị cũng đoán được sao?”

“Đương nhiên, với khinh nghiệm của chị, có thể đoán được em đang ở lầu năm, ở khu vực Trung Hoa đường phố.” Phương Nhan dương dương đắc ý mà nói ra suy đoán của mình, Giang Tê Ngô nghe mà giật mình.

“Viên Viên tỷ, có phải chị đang ở gần đây không?”

“Làm sao có thể, chị chỉ là nghe được.”

Giang Tê Ngô không tin Phương Nhan nói, cố chấp cho rằng Phương Nhan đang ở gần chỗ cô: “Cho dù có mở cửa sổ ra, chị cũng không thể thông qua âm thanh mà đoán được như vậy.”

Phương Nhan cười cười, giải thích nói: “Trung Hoa đường phố là công trình kiến trúc mô phỏng nếp Hoa Hạ khi xưa là tạo thành, mái nhà kết cấu rất đặc biệt, tối nay gió lớn, cho nên tạo ra âm thanh rất khác biệt…”

“Vậy sao chị có thể đoán được là lầu năm, cả tòa nhà này tầng nào cũng có KTV?”

“Đối diện với lầu năm của KTV là một công trình kiến trúc trăm năm lịch sử, bởi vì chỗ này có vấn đề, nên đã dẫn đến nhiều lần tranh chấp, em nhìn sẽ thấy được cái nóc của tòa kiến trúc đó, hướng gió thổi qua sẽ làm có âm thanh rất đặc trưng.”

Giang Tê Ngô nhìn thoáng qua, tập túc hiểu rõ, cười lấy nói: “Hoàn toàn chính xác, tiếng gió này cũng quái dị đi, giống như là tiếng khóc, tiếng gió bình thường sẽ không như vậy.”

“Đúng vậy, chỗ đó thường xuyên bị đồn có quỷ, nếu như em nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy chung quanh dán đầy bùa chú.” Phương Nhan nhớ lại nơi đó từng xảy ra một vụ án. Phạm nhân kia lợi dụng việc mọi người gần đó mê tín, dựng cảnh là do quỷ thần gây ra, kết quả, Phương Nhan phát hiện được kết cấu này, đã cùng chuyên gia về âm thanh làm rõ. Mặc dù vụ án có nhiều biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn có thể phá án.

“Thật đúng vậy ah…Viên Viên tỷ chị biết thật rõ ràng…”

“Dù sao chị cũng là người Thiên Đường thị mà…” Phương Nhan khiêm tốn đáp lại, nhưng trong lòng có chút đắc ý.

Nói thật, nếu không phải trùng hợp như vậy, thì nàng cũng không thể nào đoán đúng được. Phương Nhan đắc ý nhưng cũng không tiếp tục vấn đề này.

Giang Tê Ngô lại nói: “Vậy tại sao thông minh như Viên Viên tỷ lại không biết được tại sao em thích chị?”

Phương Nhan bị câu nói này làm cho á khẩu, cảm giác tự tin vừa rồi bị câu nói cũng Giang Tê Ngô mà đánh tan. Nàng thậm chí còn cảm thấy, mình không nên tiếp tục khoe khoang khả năng phân tích của mình, nếu không lại mất mặt nữa.

“Chị đúng là không hiểu rõ, đến cùng tại sao em lại thích chị nữa.”

“Viên Viên tỷ thông minh như vậy, nhất định sẽ biết được đáp án, em rất chờ mong chị nói cho em biết đáp án.”

“Đừng bày ra bộ dáng đó nhe, nên cho một chút gợi ý đi, cảnh sát bắt người cũng phải có chứng cớ chứ.”

Giang Tê Ngô phốc một cái cười: “Cái so sánh này làm sao được chứ, loại chuyện này làm sao có thể cho gợi ý chứ, nhưng bất quá, cho chị một chút động lực, nếu chị đoán đúng nhất định sẽ có thưởng.” câu nói sau cùng âm thanh của cô đặc biệt nhỏ, giống như muốn dùng ngữ điệu này để cổ vũ cho Phương Nhan tích cực.

Mà bây giờ, một người chính trực nghiêm chỉnh như Phương Nhan, nghe được như vậy cũng không khỏi có suy nghĩ miên man.

Từ khi tầng giấy mỏng kia bị đâm thủng, Giang Tê Ngô cũng càng ngày càng cởi mở hơn.

Phương Nhan trên mặt có chút nóng lên, cảm giác bị Giang Tê Ngô đùa giỡn tức thì cả người không bình thường, cảm giác mình nên hung dữ với Giang Tê Ngô như là đối với Lý Bân Bân hoặc là Trang Nhất Sinh, nhưng nàng lại làm không được, đành phải thờ dài, than thở nói: “Em đứa nhỏ này!!!”

Giang Tê Ngô hừ một tiếng, biểu thị sự bất mãn của cô, nói: “Em không phải là đứa nhỏ, em là người theo đuổi chị Viên Viên tỷ!!!”

Phương Nhan đành phải qua loa trả lời lại, nàng nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã gần chín giờ, thì ra nàng đã cùng Giang Tê Ngô nói chuyện lâu như vậy. Nếu là nàng của trước đây, thì nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hiện tại Phương Nhan cảm thấy loại sửa đổi này thật là đáng sợ.

“Được rồi, không nói chuyện phiến nữa, chị phải đi làm việc.”

“Viên Viên tỷ!” Giang Tê Ngô đột nhiên hơi cao giọng.

“Sao vậy?”

“Em nói, nếu em có thể độc lập, có thể nuôi sống được chị và mẫu thân, chị có thể không làm việc kia nữa không?”

Phương Nhan mắt mở to, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.

“Em không phải không để ý tới công việc của chị là gì sao?”

“Em đương nhiên là gạt chị thôi. Làm gì có ai muốn người yêu mình làm chuyện như vậy đâu.”

Phương Nhan im lặng, nàng đột nhiên nhớ tới mỗi lần nói mình đi làm thì Giang Tê Ngô luôn luôn hiện ra biểu tình thống khổ. Vừa mới bắt đầu, nàng tưởng là Giang Tê Ngô để ý nàng dơ bẩn, nhưng bây giờ đã hiểu rõ, Giang Tê Ngô là đang để ý nàng.

“Nói thật, mỗi lần nghe chị phải đi làm việc, em đều cảm thấy rất đau khổ… Em có thể hiểu được nguyên nhân chị phải làm công việc đó, nhưng mọi chuyện sắp kết thúc rồi, em có thể tùy hứng một chút không? Yêu cầu chị đừng làm công việc đó nữa được không?”

Giang Tê Ngô nói rất chân thành, nhưng đối với chuyện này nếu không phải ở trong điện thoai thì cô tuyệt đối sẽ không có can đảm nói.

Phương Nhan dựa vào ghế, ngửa đầu ra, sợ nước mắt của mình sẽ từ hốc mắt trào ra. Qua vài giây, nàng mới nói: “Cám ơn, em thật sự là một người rất tốt.”

Giang Tê Ngô nghe càng sốt ruột: “Em nói như vậy không phải để nghe chị khen ngợi đâu, em…”

Phương Nhan không thể không thừa nhận được, Giang Tê Ngô thích so với mình luôn nhiều hơn một chút, nàng nghiêm túc trả lời: “Chị hiểu rõ…Chị hiểu rõ, Tê Ngô, chị sẽ nghiêm túc suy tính cho quan hệ của chúng ta.”

Nói xong câu đó, nàng có thể nghe được Giang Tê Ngô thở hắt một hơi, giống như buông lỏng được gánh nặng gì đó, Giang Tê Ngô âm thanh lại trở nên nhẹ nhàng: “Như vậy, em có thể mời chị tham gia biểu buổi diễn văn nghệ không?”

Phương Nhan vui vẻ đồng ý, cảm giác Giang Tê Ngô thật giống như con mèo vậy. Đôi lúc thật thoải mái, đôi lúc thì cẩn thận từng li từng tí.

Giang Tê Ngô thanh âm vui vẻ hơn, nhưng đột nhiên lại thận trọng hỏi: “Trước đó, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Sau khi nói xong, Phương Nhan có thể cảm giác được Giang Tê Ngô ở đầu dây bên kia hít thật sâu, tiếp tục nói: “Không có, chỉ là em hôm nay đột nhiên rất nhớ chị.”

Phương Nhan trong lòng giật mình, cảm giác mình đã là nữ nhân ba mươi tuổi lại được một nữ sinh hòa tan. Nói thật, nàng cũng đã được nghe không ít lời ngon tiếng ngọt, lúc ở nước ngoài cũng vậy, chắc chắn sẽ có nam nhân không sợ bị đông cứng mà theo đuổi, nhưng nàng không biết, chỉ một câu nói của Giang Tê Ngô có thể làm cho nàng cảm động như vậy, trong lòng ngọt còn hơn ăn chè.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có, nhưng hôm nay Chung Vĩ Triết có hỏi em một câu rất là: “Có phải Phương Nhan đã nói cho em biết sự thật không?”

“Vậy sao? Vậy em trả lời như thế nào?” Phương Nhan trả lời lại, âm thanh bình thản nhưng người thì đang run rẩy.

Nàng run rẩy đến nỗi lây nhiễm cái ghế nàng đang ngồi, giống như chỉ cần nàng dùng thêm chút sức thì ghế sẽ gãy ngay.

“Em cũng không có nói gì, em hiện tại rất sợ hắn, cho dù trước mặt nhiều người…Em liều mạng nắm lấy y phục của mình, muốn để mình tỉnh táo lại, kết quả khi hắn nhìn thấy quần áo của em thì sắc mặt càng khó coi hơn.”

Lúc này Phương Nhan mới biết, lúc đầu Chung Vĩ Triết không có để ý đến chuyện quần áo, mà là bởi động tác phòng ngự của Giang Tê Ngô nên hắn chú ý đến liền cảm thấy bộ quần áo quen mắt.

“Bất quá, cũng bởi vì bộ quần áo của Viên Viên tỷ, nên hôm nay hắn không có làm ra hành vi khinh khủng gì.” Âm thanh của Giang Tê Ngô một lần nữa nhẹ nhàng.

Phương Nhan cũng thở dài một dài, lại nghe được Giang Tê Ngô nói: “Hắn hôm nay lại một lần nữa cầu hôn em, nói muốn tuyên bố với mọi người quan hệ của em và hắn.”

“Em đồng ý?”

“Làm sao có thể chứ, em đương nhiên từ chối, chuẩn bị rời đi, nhưng những người xung quanh bắt đầu ồn ào, muốn em đồng ý với hắn.”

Phương Nhan cũng tưởng tượng được hiện trường hỗn loạn lúc đó, tràn đầy áy náy: “Thật có lỗi, nếu như lúc đó chị ở bên cạnh em thì tốt rồi.”

“Không có chuyện gì, em cũng không phải là trẻ con, Viên Viên tỷ, em sẽ cố gắng giúp chị tìm được một luật sư tốt! Để chị có thể sớm ly hôn.”

Nghe vậy, Phương Nhan lại nghĩ tới chuyện Giang Tê Ngô vì mình mà làm, liền lên tiếng: “Đội phó đã giúp ta tìm được luật sư.”

Giang Tê Ngô trầm mặc, Phương Nhan đoán cô sẽ tức giận, bổ sung một câu: “Vậy em cũng giúp chị tìm đi, cũng không có thừa đâu, nhưng tuyệt đối đừng làm chuyện gì nguy hiểm.”

Giang Tê Ngô đáp ứng rất sảng khoái, Phương Nhan thật bất đắc dĩ lắc đầu.

Hơi nóng do điện thoại nói chuyện quá lâu cũng làm lỗ tai Phương Nhan nóng lên, nàng đổi sang bên kia, phát hiện đã gần mười một giờ rồi.

“Em không đi luyện tập sao?”

“Ân, chút sẽ đi…”

“Hiện tại liền đi!”

Giang Tê Ngô vẫn lưu luyến không chịu đi, nhưng nghe Phương Nhan nói như vậy, chỉ có thể đáp ứng.

“Ngoan, lúc trở về phải cẩn thận đó.”

“Chị cũng vậy nhe.”

Hai người nói chuyện thêm mấy câu, liền cúp máy. Hơi nóng của điện thoại cũng từ từ biến mất, Phương Nhan thấy căn phòng vắng vẻ, bỗng nhiên không quen với việc yên tĩnh sau ồn ào, nàng trên ghế vặn mình một chút, cảm thấy có chút nhức đầu, lúc này giẫm lên mặt đất.

Đây là cách để nàng an tâm lại, nàng cầm túi lên, rời khỏi cục cảnh sát. Đứng ở bên ngoài, nàng tự nhiên cảm thấy sự trống rỗng mãnh liệt, giống như nhắc nhở nàng hiện tại là một người cô độc.

Nàng trở về căn nhà ở đường phố Thiên sứ, loại tịch mịch càng trở nên mãnh liệt, nàng cố gắng bắt ép mình ngủ, lúc gần mười hai giờ, thì điện thoại nàng đổ chuông.

Gọi điện thoại là mẫu thân của Chung Vĩ Triết, mẹ chồng của Phương Nhan, có lẽ nghe được con trai bị câu lưu, nên nữa đêm đặc biệt gọi tới hỏi Phương Nhan. Lời lẽ vô cùng khó nghe, Phương Nhan đã không còn kiên nhẫn nghe nữa, nên trực tiếp cúp máy.

Bởi vì Phương Nhan cúp máy, càng có thêm chuyện, cục cảnh sát không thả người, nên người mẹ chồng này đã nháo loạn ở sở cảnh sát.

Mở miệng cực kỳ chanh chua, không có văn hóa, nàng lớn giọng muốn vang vọng khắp sở cảnh sát, đến cuối cùng cục trưởng ra mặt, chuẩn bị lấy tội danh làm ảnh hưởng công vụ mà bắt mẫu thân của Chung Vĩ Triết.

Làm cho mẫu thân Chung Vĩ Triết co giò chạy mất, lại liên lạc với phóng viên, làm nháo một trận. Cuối cùng, cục trưởng bị cái người này làm phát hỏa, cũng đem cái người này báo cáo lên trên, bồi thường trăm vạn, người này mới chịu yên tĩnh lại.

Nhưng Phương Nhan sinh hoạt lại không thể yên tĩnh bởi vì người mẹ chồng này, làm ra đủ loại dày vò, nói về Phương Nhan rất khó coi. Phương Nhan hiểu rõ, người này biết rõ chuyện Chung Vĩ Triết nɠɵạı ŧìиɧ, nên dùng mọi cách chèn ép, tung tin tồn ác ý, muốn làm cho Phương Nhan chủ động ly hôn.

Phương Nhan làm như không nghe thấy, nàng cũng sẽ không cúi đầu.

Nhưng Phương Nhan cũng chỉ là một người bình thường, cũng có lúc cảm thấy không chịu nỗi, cho nên hôm nay, nàng liền hấp tấp tìm tới Mạc Tham Hoan để trưng cầu ý kiến.

“Tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ, boss cuối cùng là mẫu thân Chung Vĩ Triết, chứ không phải Chung Vĩ Triết.”

Mạc Tham Hoan đang nhìn Phương Nhan thản nhiên uống trà, nàng đột nhiên nói như vậy, thì Mạc Tham Hoan cười nhẹ một cái, gật đầu tỏ vẻ “Ta hiểu”

“Hoàn toàn chính xác, mẫu thân hắn là người rất khó giải quyết.”

“Nghe cô tựa hồ rất hiểu." Phương Nhan cảm thấy kỳ lạ, nàng hiện tại biết được Mạc Tham Hoan cùng với Hàn Hương là người yêu, tình cảm đồng tính, các nàng đáng lẻ phải gian nan lắm chứ, nhưng từ biểu hiện của Mạc Tham Hoan, thì không có chuyện vì hai người cùng là nữ nhân mà gian nan.

Phương Nhan kiên nhẫn chờ đợi, liền nghe được Mạc Tham Hoan nói: “Rất giống với mẫu thân của người yêu tôi, rất dính người.”

Phương Nhan tò mò truy hỏi: “Ân, tình tiết luyến tử?” Lại không nói nàng đã biết người yêu của Mạc Tham Hoan là nữ nhân.

“Nói như thế nào đây, mẫu thân của người yêu tôi là mẹ kế, cho nên cùng với tôi quan hệ là tình địch.” Mạc Tham Hoan nói ra càng làm cho Phương Nhan sợ hãi.

Phương Nhan á khẩu không trả lời được, nhưng lại cảm thấy mình cũng không đến nỗi bết bát như vậy. Mạc Tham Hoan nhìn Phương Nhan, cầm ly trà lên đưa cho nàng: “Cho nên, tôi đề nghị cô nên nhanh chóng thoáng ra khỏi cuộc hôn nhân này, sau đó tìm hạnh phúc của chính mình.”

Mạc Tham Hoan nhẹ nhàng nhìn Phương Nhan, áy náy nói: “Thật có lỗi, nghĩ trưa kết thúc, tôi phải gặp người khách đầu tiên.”

Phương Nhan cảm thấy kỳ quái, nàng rõ ràng mới vào có mười phút. Nghĩ có thể là quý khách của Mạc Tham Hoan, nàng nhìn cửa ra vào, đã thấy có một nữ nhân đứng ở đó.

Nhìn trang phục trên người liền biết giá trị không nhỏ, dung mạo lãnh diễm tuyệt mỹ, cô ấy chỉ đứng ở đó, nhưng khí tràng cường đại làm cho Phương Nhan cảm thấy áp lực.

Phương Nhan cảm thấy người này khá quen, nhưng đến cùng không nhớ được đã gặp được gặp nữ nhân này ở đâu. Lúc nàng đi đến cầu thang, thì nghe được các bác sĩ ở đây bàn tán, mới biết được nữ nhân xinh đẹp này là ai.

Lăng Phỉ, tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, gia đình xí nghiệp, nhà từ thiện…cũng là người trong sự kiện xác nhân thôi miên năm năm trước, nhưng Phương Nhan không ngờ tới, được gặp nhân vật trong truyền thuyết ở đây.

Phương Nhan cảm thấy phiền não tiêu tan, nàng hôm nay đi gặp Mạc Tham Hoan cũng không phải không có thu hoạch, chí ít, nàng hôm nay gặp đươc một nữ nhân chân chính thành công…

Mà nữ nhân này giống như nàng, đều cần được bác sĩ tâm lý đều trị khuyên bảo.