Chương 44

Như vậy, nàng mới đường đường chính chính có thể làm được việc nàng muốn làm.

Nhớ lại hôm qua, trong đầu Phương Nhan hiện lên khuôn mặt tươi cười của Giang Tê Ngô. Bây giờ nghĩ lại, nàng đối với Giang Tê Ngô không đành lòng, là vì nàng thích Giang Tê Ngô. Nếu không, nàng có thể tố cáo Giang Tê Ngô lên toà án, với tội danh câu dẫn chồng người khác, làm như vậy nàng có thể đạt được mục đích của mình dễ dàng. Nhưng nàng không làm được, nàng thích Giang Tê Ngô so với tưởng tượng còn nhiều hơn.

"Sư tỷ, còn đứng đó làm gì?" Nhìn Phương Nhan cầm điện thoại mà xuất thần, Lý Bân Bân liền đi tới, hắn muốn biết sư tỷ nữ thần sao lại nhìn điện thoại mà cười như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy, thì điện thoại đã tối đen.

"Không có gì, chỉ nghĩ đến một số chuyện thú vị." Phương Nhan mỉm cười nói lại, tiện tay lấy tư liệu ở trên ghế lên, cho Lý Bân Bân có chỗ ngồi xuống.

Lý Bân Bân cũng không từ chối, hắn có nhiều chuyện muốn hỏi Phương Nhan, nhưng Phương Nhan không có quan tâm, toàn bộ tâm tư của nàng đều không có đặt ở đây.

Suy nghĩ một chút thì hỏi Phương Nhan: "Tâm trạng của cô sinh viên đó có ổn định chưa?"

Nghe được câu chuyện chuyển tới Giang Tê Ngô, lông mày Phương Nhan nhíu lại, rất nhanh thì giãn ra, trả lời: "Em ấy đã ổn định rồi."

Lý Bân Bân mỉm cười, suy nghĩ nên nói cái gì tiếp theo, nhưng nghĩ nữa ngày cũng không biết nên nói cái gì, Phương Nhan ở đối diện đang nhìn hắn trừng trừng, đôi mắt tỉnh táo kia vậy mà nhiễm một chút xao động, Lý Bân Bân lầm tưởng vì sự kiên nhẫn của mình đã làm cho Phương Nhan cảm động, lại nghe được Phương Nhan lạnh lùng hỏi: "Đội phó thích kiểu người như vậy?"

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại mang tính dò hỏi quá rõ.

Lý Bân Bân ngây người ra, hắn không biết tại sao một người luôn lạnh lùng thờ ơ như Phương Nhan giờ lại quan tâm hắn thích loại người nào… Làm cho Lý Bân Bân mừng như điên, nhiều năm thầm mến như vậy cuối cùng sư tỷ cũng nhìn thấy được sự tồn tại của hắn.

Giọng nói hắn run rẩy, nhưng rất kiên định giải thích: "Ý tôi không phải như vậy!"

Phương Nhan không có thấy cảm động gì, hơn nữa còn có một chút địch ý: "Tại sao ngươi…"

Phản ứng như vậy làm Lý Bân Bân có chút không hiểu, nhưng hắn vẫn nói: "Tôi chỉ thấy hâm mộ cô sinh viên kia, sư tỷ đối với cô ấy rất quan tâm."

Lời nói dáng vẻ thật lòng như vậy cũng không lấy được nụ cười của Phương Nhan, nàng vỗ vỗ hắn nói: "Tôi cũng quan tâm cậu, giống như một người em trai." Lý Bân Bân cười không nỗi, Phương Nhan đã mấy trăm lần từ chối tình cảm của hắn.

Cho dù đã mấy trăm lần, nhưng Lý Bân Bân vẫn rất khó chịu. Hắn nhìn Phương Nhan than thở, tò mò: "Thật hiếu kỳ về chồng của sư tỷ…"

Phương Nhan cảm thấy hiện giờ Lý Bân Bân muốn chết, dở khóc dở cười nói: "Cậu đây là đang muốn tìm đường chết?"

"Không, tôi không có ý gì khác, cũng không muốn chọc cho sư tỷ không vui, tôi chỉ là tò mò, sư tỷ đối với chúng tôi là một thần thoại… Cũng không có nghe thời đại học sư tỷ có yêu đương, không nghĩ vừa tốt nghiệp lại kết hôn." Hắn tiếp tục nói ra suy nghĩ mà hắn đã nghĩ từ rất lâu: "Tôi đến bây giờ còn nghĩ, nhẫn sư tỷ đeo chỉ muốn từ chối những người theo đuổi thôi, chứ hoàn toàn không có kết hôn."

Phương Nhan nhịn không được cười nói: "Haizzz, cậu nên đặt tâm tư với trí tưởng tượng vào vụ án đi, vụ án này phức tạp hơn cậu tưởng đó."

Nói xong, nàng đứng lên, ung dung bước đi. Bỗng nhiên dừng lại, mỉm cười, Lý Bân Bân nhìn thấy tim đập muốn nhảy khỏi l*иg ngực, nhưng nghe Phương Nhan nói một câu làm tim hắn muốn ngừng đập: "Nếu hôm nay không có bất ngờ gì xảy ra, cậu sẽ được gặp chồng tôi."

Nàng nói bằng giọng điệu hết sức bình thường, nhưng rất khẳng định, Lý Bân Bân không hiểu sự tự tin của nàng từ đâu mà có. Nhưng tới buổi chiều, khi mọi người đang thảo luận vụ án, thì dự đoán của Phương Nhan đúng là thành sự thật.

Đây là lần đầu tiên Lý Bân Bân nhìn thấy chồng của Phương Nhan…nhìn sơ qua một lượt, hắn liền biết được đây là kiểu nam nhân mà đa số nữ nhân mơ ước. Người nam nhân này một thân âu phục hàng hiệu, lễ độ, tràn đầy khí khái phong độ. Không tính là quá đẹp trai, nhưng rất phong độ, từ vừa khi mới nhìn thấy, Tam đội trưởng con mắt như toả sáng.

Lý Bân Bân cười khổ, hắn biết tại sao bị thất bại. Nhưng cái ấn tượng này chỉ tồn tại trong mấy phút, Chung Vĩ Triết nói rõ lý do tại sao lại đến, Lý Bân Bân cảm thấy đây là nam nhân đáng khinh bỉ nhất.

"Ta ở trong phòng tìm thấy quần áo nam nhân, là đồng phục của nam cảnh sát, mong cái vì giúp ta tìm gian phu." Chung Vĩ Triết bày ra tư thế của người bị hại, muốn dùng cách này để nhận được sự đồng tình của mọi người.

Mà trên thực tế, có một số người nhiều chuyện của sở cảnh sát đang bàn luận một số lời đồn là Phương Nhan nɠɵạı ŧìиɧ. Không biết lời đồn này xuất phát từ ai, nhưng hiện giờ người tự xưng là chồng của Phương Nhan nói có chứng cớ là Phương Nhan nɠɵạı ŧìиɧ.

"Tôi đối với cô ấy thật lòng, thật dạ, toàn tâm toàn ý yêu thương, vậy mà cô ấy…" Chung Vĩ Triết ở đây khóc lóc kể lể, khóc được khoảng năm phút, hiệu quả của thuốc nhỏ mắt đã muốn hết nhưng Phương Nhan vẫn không có xuất hiện.

Ngược lại ở phòng tra hỏi phạm nhân, căn phòng ánh sáng lờ mờ, có mấy người ngồi trên ghế, trên mặt đều là sự tức giận, hung ác. Ánh sáng lờ mờ làm không nhìn thấy được rõ, có một nam nhân sau khi nhìn lên màn hình thấy Chung Vĩ Triết nói như vậy, lập tức đứng lên, đá cái người trên ghế một cái.

Tên nam nhân bị đá một cái té xuống đất gào khóc, nhưng lại không có cách nào giãy dụa. Dây thừng trói hắn có chút bị lỏng nhưng hắn cũng không chạy trốn, chỉ liều mạng ôm chân người vừa đá hắn, nhưng lại bị đá hất ra lần nữa.

"Đừng tới gần ta, rất buồn nôn." Âm thanh chán ghét vang lên, giống như đây không phải người mà là sinh vật gì ghê gớm lắm.

"Đại ca, tôi sai rồi….Tôi không nên vì tiền mà nói dối…" Hắn vừa nói ra liền bị một người nắm lấy cầm đau điếng, muốn dùng bạo lực không cho hắn nói tiếp. Mà lúc này người dùng bạo lực cũng thấy rõ được hình dáng. Thì ra là Nhất đội trưởng.

Ánh đèn lúc này được điều chỉnh sáng hơn, trong phòng còn có mấy cảnh sát chung đội, ánh mắt của bọn họ lạnh lùng đánh giá tên nam nhân, tất cả đều lộ rõ sự căm hận, giống như đang nhìn một tội phạm cực hung ác.

Nhìn từ nãy đến giờ, nữ nhân vừa chỉnh ánh đèn mới lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, không biết nói cái gì nên có chút im lặng. Thêm một lúc, nàng không nhịn được liền nói: "Các người cũng quá khoa trương rồi…"

Nhất đội trưởng thấy người mới vừa vào nói: "Ai nha, Phương Nhan, cô chịu tới rồi…"

Nữ nhân này tất nhiên là Phương Nhan, mà người trên mặt đất chính là tên cảnh sát được Chung Vĩ Triết thu mua. Cũng thật là khéo đi, lúc Phương Nhan cẩn thận điều tra, thì phát hiện tên này trong đội của Nhất đội trưởng, cho nên nàng nói rõ nhờ Nhất đội trưởng giúp đỡ. Nhưng Phương Nhan biết rõ, người muốn đánh chết tên này là Nhất đội trưởng.

"Lý Thả, ba mươi tuổi, đã ly hôn, không có con cái, rất mê đánh bạc…Kinh nghiệm của ngươi rất phong phú." Phương Nhan nhìn vào mắt hắn, không cần mở tư liệu, cũng dễ dàng nói ra thân phận hắn.

Lý Thả không lên tiếng, Phương Nhan tiếp tục: "Ngươi gần đây thua một số tiền lớn, vì vậy nhiều lần trộm gà trộm chó… Sau đó, Chung Vĩ Triết tìm người, cùng nhau thông đồng, nếu ngươi đồng ý, hắn sẽ cho ngươi một số tiền lớn để trả nợ."

Hắn vẫn không lên tiếng, Phương Nhan cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Một trăm vạn, năm mươi van… Haizzz, vậy mà Chung Vĩ Triết chỉ cho ngươi mười vạn, cũng quá keo kiệt rồi."

Dù hắn vẫn cứ im lặng nhưng Phương Nhan nhìn được biểu hiện trên mặt hắn, biết mình đã nói đúng.

"Nếu có vấn đề xuất hiện, cho dù bị ta phát hiện, ngươi vẫn giúp hắn."

"Nói cho ngươi biết, ngươi làm như vậy, đã phạm phải mấy tội danh, tuy là không lớn, nhưng khi tôi rơi vào đường cùng, tôi sẽ nói với Nhất đội trưởng tôi đã phân tích tâm lý của ngươi, khả năng ngươi đã phạm tội. Lúc đó có lệnh khám xét, tới nhà của ngươi, ta tin sẽ kiếm được chứng cớ chứng minh tội danh lớn hơn của ngươi." Phương Nhan biết tên cất giấu nhiều chuyện, người nguy hiểm như vậy mới có thể cùng Chung Vĩ Triết thông đồng.

Rốt cuộc hắn cũng ngẩng đầu lên, rõ ràng chỉ là một nam nhân ngoài ba mươi, nhưng sau khi nghe Phương Nhan nói thì hắn như già thêm mười tuổi. Nghe Phương Nhan nói đến nước này, hắn biết hắn không có cách nào lấy được số tiền kia: "Vậy hiện giờ tôi nên làm như thế nào?"

"Thứ nhất, nói ra sự thật."

"Thứ hai, đi bộ phận hậu cần báo cáo đồng phục bị mất."

Lý Thả nhẹ gật đầu, nhưng hắn có chút không hiểu: "Bộ đồng phục ta mới xin cấp, còn chưa có mặc lần nào. Cô đem trả cho tôi là được rồi, cần gì phải đi báo mất."

"Chung Vĩ Triết đã ghi lại số hiệu trên đồng phục, hiện giờ nó trên tay ngươi, vậy ngươi nghĩ sao!" Phương Nhan nói ra không một chút hoang mang, nhưng thật tế nàng rất bối rối.

Thực tế, bộ đồng phục này đã cho nàng với Giang Tê Ngô một kỷ niệm. Cho nên, dù như thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn bộ đồng phục này lại được một người khác mặc.

Tên Lý Khả không biết sự thật còn cho rằng Phương Nhan thật cao thăm.

"Nhất đội trưởng, cám ơn nhiều, chờ tôi ly hôn xong, sẽ mời anh ăn cơm."

"Mời cơm thì khỏi đi, nhờ cô giải thích với người đẹp dùm, tôi không phải là người chồng rác rưởi kia." Nhất đội trưởng đỏ mặt, không có từ bỏ chuyện theo đuổi Giang Tê Ngô. Có lẽ vì nguyên nhân này, Nhất đội trưởng mới tình nguyện giúp Phương Nhan.

Phương Nhan chỉ cười cười, chứ không hứa hẹn gì, chính bản thân nàng cũng không biết, đến lúc nào mới có thể giải thích rõ ràng với Giang Tê Ngô.

Nhất đội trưởng cũng không để ý, hắn đưa mắt hình lên màn hình, than vãn nói: "Nói thật, chồng cô là một diễn viên giỏi, có thể đạt được trình độ ảnh đế, hắn khóc lâu như vậy…. Tôi nhìn mà cũng muốn mệt mỏi."

Phương Nhan cũng di chuyển ánh mắt, thấy Chung Vĩ Triết vô sĩ đang bận bịu than thở. Phương Nhan cảm thấy sao Chung Vĩ Triết lại ngây thơ như vậy, khiêu chiến với cảnh sát hình sự… Cho dù hắn là chuyên gia tâm lý học nhưng Phương Nhan là chuyên gia tâm lý tội phạm của không phải đơn giản.

Phương Nhan lạnh lẽo cười một cái hiện rõ sự tàn nhẫn: "Lý Thả, ta dìu ngươi ra ngoài."

Lý Thả bị doạ tới sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên hắn không muốn cùng Phương Nhan có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng tay Phương Nhan đã nắm lấy tay hắn, hai chân hắn như nhũn ra được dìu tới văn phòng của đội ba.

Đồng cùng cũng có thành viên của đội khác đi theo xem kịch vui.

Phương Nhan không để ý mình bị xem như vườn bách thú, nàng gọi điện kêu luật sư Trang Nhất Sinh đến.

Đối với Chung Vĩ Triết thì hắn nghĩ đã tạo ra chứng cớ rất có lợi khi cùng Phương Nhan ly hôn. Nhưng đối với Phương Nhan thì năm mới vui vẻ chỉ vừa mới bắt đầu.

Trò hay bắt đầu diễn ra khi Phương Nhan đang dìu một tên nam nhân toàn thân vô lực đi vào phòng.

"Phương Nhan, cô là tiện nhân." Chung Vĩ Triết sững sờ, hướng về phía của Phương Nhan la lên.

Cùng lúc với hành động của Chung Vĩ Triết thì Nhất đội trưởng đứng trước mặt, tay chặn lại bả vai hắn, cười đùa tí tửng nói: "Ai nha, huynh đệ, ngươi là ai? Khí thế lớn như vậy, dám ở trong cục chúng ta mắng ngươi…"

Chung Vĩ Triết bị Nhất đội trưởng làm bả vai đau muốn chết, nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể cố nén lên tiếng: "Tôi là chồng của Phương Nhan."

"Ta không cần biết ngươi là ai, ở trong cục cảnh sát mắng người, cản trở công vụ, ta có quyền bắt giữ ngươi…" Nói xong lắc lư cái còng trong tay, ra sức một chút, thoáng một cái đã chế ngự được Chung Vĩ Triết.

Tam đội trưởng sắc mặt không được tốt, cảm thấy Nhất đội trưởng đang ra mặt thay cho Phương Nhan, cái này cũng là chuyện riêng của Phương Nhan và Chung Vĩ Triết, bọn họ đều là người ngoài không tiện tham gia. Mà Nhất đội trưởng làm vậy, đối với Tam đội trưởng thì là xen vào việc của người khác.

"Tiểu Tam a, không nên trừng mắt tôi như vậy."

Tam đội trưởng nhất thời sửng sốt, rồi mới giật mình "tiểu tam" là đang nói nàng. "Người nói ai là tiểu tam." Tam đội trưởng tức giận muốn liều mạng với Nhất đội trưởng, nhưng hắn linh hoạt giải thoát.

"Cô là đội trưởng đội ba, gọi như vậy có vấn đề gì? Hay là cô với tên quần áo chỉnh tề này có quan hệ nên mới e ngại hai chữ tiểu tam." Nhất đội trưởng lạnh lùng nói, hắn không hiểu tại sao Tam đội trưởng lại để Chung Vĩ Triết làm càng như vậy, không có bất cứ chứng cớ nào, dựa vào lời nói một phía lại nghĩ rằng Phương Nhan thật sự nɠɵạı ŧìиɧ.

"Nhất đội trưởng, anh không được ăn nói hồ đồ, tôi với người này không có bất kỳ quan hệ nào, hơn nữa, người này có lẽ đã nắm được chứng cớ Phương Nhan nɠɵạı ŧìиɧ, trong túi của Phương Nhan có đồng phục của nam cảnh sát."

Hai người tương đối ương ngạnh, ánh mắt đều hướng về nhân vật mấu chốt, nam cảnh sát Lý Thả.

Lý Thả nằm mơ cũng không ngờ chuyện lại lớn như vậy, hắn biết nếu hắn làm giả chứng cớ, lên tới toà án cũng bị lật đổ. Hắn nhìn về phía Chung Vĩ Triết thì thấy ánh mắt âm lĩnh, như muốn nói không làm theo ý của Chung Vĩ Triết, thì hắn sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nhưng…

Hắn lại nhìn Phương Nhan, thấy nàng đang cười ôn nhu nhưng trong mắt là sát ý lạnh như băng, hắn đã nghe được rất nhiều về Phương Nhan, nhưng không nghĩ nàng chỉ cần nhìn hắn cũng có thể đoán được hắn đã phạm tội. Hắn nên lựa chọn đứng về phía Phương Nhan.

"Bộ đồng phục của ta bị mất. Hẳn là đồng sự Phương Nhan đã giúp ta tìm được…"

"Đồng phục là của anh? Cũng thật là khéo…" Phương Nhan ngoài cười nhưng trong không cười, phối hợp với Lý Thả.

Chung Vĩ Triết xanh cả mặt, không hiểu vì sao Lý Thả nhận tiền rồi lại làm phản. Hắn muốn nói gì, nhưng lại không thể nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nhan.

Phương Nhan lùi về sau mấy bước, tất cả mọi người đang muốn chờ Phương Nhan phản kích như thế nào, tự nhiên viền mắt nàng đỏ lên, nước mắt theo nhau trượt xuống.

"Chung Vĩ Triết, tôi đối với anh hết lòng hết dạ, vậy mà anh lại hoài nghi tôi nɠɵạı ŧìиɧ…" Tâm của mọi người ở đây đều mềm nhũn, cũng không tiếp tục tin tưởng lời của Chung Vĩ Triết, lập trung thay đổi trong phút chốc.

"Tôi là có chứng cứ, cô sau lưng tôi tìm tình nhân, cô che giấu được một lúc, không thể che giấu cả đời."

"Xin hỏi vị tiên sinh này, ngươi mới nói là nghiêm túc?"

"Đúng, tôi dám cam đoan, Phương Nhan ở bên ngoài có tình nhân."

"Tốt, vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ tiếp nhận vụ án tổn thương nghiêm trọng danh dự của một người, vị tiên sinh này, nên chuẩn bị sẵn sàng để nhận thư luật sư của tôi." Sau khi nói xong, thì bấm ngừng ghi âm lại.

"Anh là ai?"

Nghe được Chung Vĩ Triết hỏi, người này cười nhẹ, trả lời: "Tôi là luật sư sở sự vụ, Trang Nhất Sinh."

Trang Nhất Sinh vừa chạy tới đúng lúc nghe được hai người nói chuyện, nên bật bút ghi âm lại toàn bộ, tiếp túc hạ giọng nói: "Tiếp theo, lấy tư cách cá nhân, tôi khuyên Chung Vĩ Triết tiên sinh nên đi khám khoa tâm tình, nơi này của anh có vấn đề." Trang Nhất Sinh chỉ vị trí đầu, cười nói.

Chung Vĩ Triết đã muốn tức điên lên, muốn xông vào liều mạng với Trang Nhất Sinh, nhưng cảnh sát hình sự nhanh hơn bắn hắn lại, cưỡng chế hắn bình tĩnh.

Mọi người không có rời đi, nghe Phương Nhan rất chân thành nói rõ tình huống: "Hắn bên ngoài lêu lổng, trong lòng có quỷ, cho nên ngày qua ngày biến thành chứng bệnh vọng tưởng." Phương Nhan nén cười, bắt đầu lý giải tại sao ngày đầu tiên Phương Nhan đi làm, lại tới đây tạo sóng gió như vậy.

Giang Tê Ngô nhất quyết cùng hắn chia tay, trong lòng hắn vội vàng, muốn ổn định lại Giang Tê Ngô, nhưng hắn biết chuyện liên quan đến Phương Nhan sẽ không giấu được nữa.

Cho nên, hắn muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc hôn nhân này, nhưng hắn ích kỹ đến nỗi, không muốn tốn tiền trợ cấp vì cái hiệp định trước hôn nhân. Hắn muốn tạo ra chứng cớ Phương Nhan nɠɵạı ŧìиɧ để vô hiệu hoá bảng hiệp định. Nhưng cho dù không có bảng hiệp định, hắn cũng sẽ làm như vậy, vì nếu không thì theo luật khi ly hôn, tài sản sẽ chia đôi.

Đám người nghe Phương Nhan nói ra chân tướng, thì bắt đầu nghị luận.

"Năm trước, hắn đã sử dụng bạo lực đối với tôi, nhưng cũng rất nhỏ, không thể làm bằng chứng… Mà bây giờ hắn còn nói xấu tôi, ở bên ngoài nɠɵạı ŧìиɧ, tôi không thể cứ như vậy ngồi chờ chết."

Tam đội trưởng mở to hai mắt, không ngờ người lịch sự phong độ trước mặt lại làm như vậy, hai tay chống nạnh, nghiếng răng nói: "Dám lừa gạt cảnh sát chúng tôi, tôi đi báo với cấp trên, câu lưu anh mấy ngày…"

Nhất đội trưởng bên ngoài la lên: "Còn câu lưu cái gì, thả hắn, chúng ta theo dõi hắn ngày đêm, đợi khi hắn cũng nữ nhân kia đi nhà khách, thì chúng ta bắt gian tại giường…" Tất cả mọi người cười lên, như đang cùng tưởng tượng ra cảnh đó.

Phương Nhan cũng bị Nhất đội trưởng chọc cười, nhưng nàng biết chuyện đó sẽ không xảy ra, vì Giang Tê Ngô sẽ không cùng Chung Vĩ Triết phát sinh bất cứ chuyện gì.

"Thật cám ơn ý tốt của mọi người, chuyện riêng của tôi mà kéo đến tận đây, thật xin lỗi."

"Không có chuyện gì, mọi người đều là người một nhà." Nhất đội trưởng rất nhiệt tình, hắn muốn ôm bả vai của Phương Nhan, đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Phương Nhan.

Nghĩ đến chuyện Giang Tê Ngô vẫn còn hiểu lầm mình, liền nói: "Phương Nhan, cô giải thích giúp tôi với Giang Tê Ngô có được hay không?"

Phương Nhan nhìn lại: "Anh không phải vì Giang Tê Ngô với giúp tôi chứ."

Nhất đội trưởng cười có chút thâm ý: "Tôi trước đây cũng gặp loại chuyện này."

"Bị đội nón xanh?"

Nhất đội trưởng có chút im lặng, nhưng vẫn giải thích: "Không, đối phương là con gái của cục trưởng Nhâm, cô ấy tính cách bốc đồng, muốn tôi cưới nàng, mà nháo lớn một trận."

" Sau đó như thế nào?"

"Cô ấy hy sinh vì nhiệm vụ."

Phương Nhan gật đầu: "Sinh mệnh thật yếu ớt."

Nhất đội trưởng cũng gật đầu: "Ừ, thật yếu ớt…" Hắn lại ôm bả vai của Phương Nhan nói: "Cho nên lần này tôi không muốn bỏ qua."

Phương Nhan biết Nhất đội trưởng muốn thông qua mình tiếp cận Giang Tê Ngô. Nàng nhẹ nhàng tránh ra, lãnh đạm nói: "Thật có lỗi, làm không được, cũng không rãnh làm."

Nhất đội trưởng dở khóc dở cười, mở miệng: "Phương Nhan, cô không thể giúp một chút sao, dù sao tôi cũng mới vừa giúp cô."

Phương Nhan hướng về phía Nhất đội trưởng phất tay: "Yên tâm, coi như phải sếp hàng, cũng không đến lượt anh."

Nói xong, nàng đi cũng không quay đầu lại, chỉ để lại Nhất đội trưởng vẻ mặt xầu xin ở phía sau.

____________________________________

P/S: Mình định tập edit một bộ cổ đại… "Giang Hồ Kiếp" có bạn nào có hứng thú không? Hơi ham hố, nhưng muốn tập tành cả hiện đại, lẫn cổ đại….