Phương Nhan vẫn tiếp tục hỏi bài hát này đặc biệt chỗ nào, Giang Tê Ngô cũng không có trả lời, cô chỉ dùng sức nắm tay của Phương Nhan. Loại cảm giác này cũng lây nhiễm qua Phương Nhan, nàng cũng không nói gì, hai người đi KTV, lúc này mới nhớ KTV có quy định không được mang theo rượu và đồ ăn.
Hai người đi cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ. Phương Nhan mua nước khoáng, Giang Tê Ngô thì lựa chọn Cocacola, hai người lấy đồ uống bỏ vào trong bọc, chọn một cái bọc nhỏ, quyết định đêm nay các nàng sẽ ở KTV. Đêm nay, chỉ có hai ngươi với nhau, còn có âm nhạc chấn động bên tai.
Giang Tê Ngô hôm nay rất ra sức hát, có thể bởi vì chuyện lúc tối xảy ra khiến nàng sợ hãi quá độ, nhưng lại không thể cùng Phương Nhan nói ra ủy khuất của mình. Phương Nhan tiếp tục đóng vai là người nghe,nghe Giang Tê Ngô đang tận lực hát.
Tối hôm nay rõ ràng Giang Tê Ngô rất là khổ sở.
Biết được một chút sự thật, Phương Nhan biết cô gái thông minh này có thể xác định được mối quan hệ của “Phương Nhan” với Chung Vĩ Triết, nhưng cô hiện tại bị bạo lực đe dọa, không thể cắt đứt mối quan hệ với Chung Vĩ Triết. Mà chính mình, bởi vì hiệp định công bằng trước hôn nhân, cũng bị trói buộc với Chung Vĩ Triết.
Hai người đang ở cùng một chỗ, nhưng khác biệt là, Phương Nhan thì đối với tất cả là cảm kích. Nàng cứ nghĩ là mình nắm giữ toàn bộ thế cuộc, nhưng từ khi gặp Giang Tê Ngô, thì mọi chuyện điều không đi đúng với dự định ban đầu.
“Viên Viên tỷ, đến hát đi.” Giang Tê Ngô đưa microphone cho nàng.
Phương Nhan bất đắc dĩ, hai tay nắm lấy microphone, làm tư thế chuẩn bị hát. Giang Tê Ngô bị bộ dạng đứng đắn của Phương Nhan chọc cười, ngồi xuống bên cạnh Phương Nhan. Giai điệu quen thuộc vang lên, Phương Nhan nhìn lên màn hình, phát hiện bài hát [ rõ ràng rất yêu ngươi ] đã được chỉnh tự động phát lại, không cần nghĩ, Giang Tê Ngô nói hát 52 lần là nghiêm túc. Phương Nhan đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nàng không biết ca khúc tình ca này có ý nghĩa đặc biệt như thế nào…
Ca từ hai người hôm nay đổi chỗ, nàng chỉ có thể kiên trì cùng hát với Giang Tê Ngô, nhưng ngũ âm của nàng thực sự không tốt, rất lâu không hát cũng làm cho nàng trở nên lạnh nhạt, chỉ có thể miễn cưỡng cùng Giang Tê Ngô hát.
Giang Tê Ngô vẫn hát rất hay, giống như bài hát này vì cô mà sáng tác.
Phương Nhan trở nên xao động, nàng không muốn chịu thua, sốt ruột cũng bắt đầu nghiêm túc hát. Giang Tê cũng cảm thấy xao động, nắm lấy tay nàng, cùng nàng tập trung vào giai điệu của ca khúc. Phương Nhan bình tĩnh lại, tiếp tục hát lên.
“Ta bình thường không có gì lạ
Mà ngươi giống xán lạn tinh tinh
Để cho ta lo lắng
….
Nhưng là bên cạnh ngươi
Có người nâng hoa luôn luôn chen chúc
Ta dựa vào cái gì từng cái đánh bại tình địch
Dám lớn tiếng nói muốn làm ngươi duy nhất”
Giang Tê Ngô vui vẻ hát tiếp, ánh mắt hai người chạm nhau, Phương Nhan nghĩ Giang Tê Ngô thích bài hát này, nhưng khi lúc nàng nhìn chằm chằm Giang Tê Ngô, lại phát hiện ánh mắt của Giang Tê Ngô đang nhìn mình. Phương Nhan âm thanh bắt đầu run lên, nàng đang nghĩ làm sao trốn tránh, cũng biết điều này tượng trưng cho cái gì.
Nàng cố gắng không nghĩ tới kết quả xấu nhất, Giang Tê Ngô cũng ngừng hát, cô hướng về phía của nàng, như muốn hôn nàng. Phương Nhan cả người cứng ngắt tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.
Giang Tê Ngô tiếp tục đến gần nàng, nhưng không có hôn xuống, cô lấy đồ uống trên bàn, cùng Phương Nhan tách ra một khoảng cách.
Phương Nhan thở dài một hơi, cảm thấy tim mình đập nhanh muốn chết, nàng nghĩ Giang Tê Ngô thích mình, cho nên mới hát một cách thâm tình như vậy. Nhưng hiện thực bây giờ nói cho nàng biết, chỉ là nàng suy nghĩ nhiều. Giang Tê Ngô là gái thẳng, mà chính nàng cũng là gái thẳng, tuyệt đối sẽ không có chuyện hai gái thẳng gặp nhau biến thành cong.
Nhưng Phương Nhan biểu hiện quá mức rõ ràng, Giang Tê Ngô thổi phù cười một tiếng: “Như thế nào, cho là em giống chị!”
Phương Nhan cuống quít phủ nhận, bỗng nhiên cảm thấy tình huống này có chút quen. Nhưng lần này khác biết, lần trước là nàng lừa gạt Giang Tê Ngô, mà bây giờ, các nàng giống như đổi chỗ. Nhưng nàng không muốn để cho Giang Tê Ngô biết được cái ý nghĩ ngu xuẩn vừa rồi. Mặc dù nàng hiện tại ba mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không có đói đến nỗi sẽ ra tay với một nữ sinh, hơn nữa đối phương cùng mình giống nhau, là nữ nhân.
“Vậy chị nhìn chằm chằm em làm gì?”
“Chị không có nhìn chằm chằm em, chỉ là chị rất ít uống đồ uống cacbon-axit, rất tò mò vị của Cocacola.”
Giang Tê Ngô ý cười càng nhiều, rõ ràng không tin lời nói của Phương Nhan. Kỳ thật, vấn đề đồ uống là Giang Tê Ngô cố ý dẫn dụ Phương Nhan nói. Cô đối với chính mình hiểu rõ, cô biết mình trong mắt người khác là dạng gì, cũng biết mình nên làm cái gì để hấp dẫn người khác.
“Chị muốn uống một ngụm không?”
“Không được, chị nên uống của mình thôi.” Phương Nhan từ trong balo lấy ra chai nước khoáng, cố gắng làm dịu cơn khát của mình, liều mạng cảnh cáo bản thân không nên có ý nghĩ lung tung với nữ sinh viên này.
Nàng cũng cảm khái hiện tại Giang Tê Ngô chỉ là một nữ sinh bình thường, nếu theo đà phát triển này, không tới mấy năm nữa sẽ biến thành một đại mỹ nữ hại nước hại dân. Đến lúc đó, đoán chừng cả nàng cũng không thể chống cự được sự công kích của cô.
“Phương Nhan.” Giang Tê Ngô đột nhiên gọi lên, Phương Nhan phản xạ có điều kiên ngẩng đầu, lại lập tức không chế nét mặt của mình.
“Phương Nhan thế nào?” Tim nàng muốn nhảy tới cổ họng, nhưng vẫn phải cưỡng chế bản thân mình bình tĩnh lại.
“Hôm nay, cô ấy lại cứu em.”
“Lại?” Phương Nhan giả ngu, nghe Giang Tê Ngô đem chuyện trước đó bị cướp kể ra.
“Em vẫn không hiểu, cô ấy tại sao lại muốn trốn tránh em.” Giang Tê Ngô mơ hồ, cô không hiểu vì sao vợ lớn “Phương Nhan” lại tránh mặt cô. Rõ ràng mỗi lần đều là “Phương Nhan” cứu cô, nhưng thật châm chọc, Giang Tê Ngô ngay cả “Phương Nhan” dáng vẻ như thế nào cũng không biết.
“Có lẽ đối phương sợ nhìn thấy em, nhịn không được đánh em.”
“Nếu bạn trai em đã lừa gạt em, em tình nguyện bị nàng đánh… Nhưng Phương Nhan rất kỳ lạ, mỗi lần đều cứu em, nhưng luôn tránh mặt em.”
“Em có nghĩ tới cũng có thể nguyên nhân ở phía bạn trai em không? Có thể hắn cũng nguy hϊếp Phương Nhan.” Phương Nhan không thể không nói lời nói dối như vậy. Giang Tê Ngô làm như đã hiểu rõ, lại nghĩ đến cái gì, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Nàng lại một lần nữa hướng tới Phương Nhan, nói ra nỗi lòng mấy ngày nay: “Viên Viên tỷ, em rất là nhớ chị.”
Phương Nhan hơi kinh ngạc, càng tức giận hơn: “Hắn lại tới quấy rầy em?” Rõ ràng Chung Vĩ Triết đi cùng nàng lên núi, tên đáng chết kia có phải lợi dụng khoảng thời gian đi tản bộ mà quấy rầy Giang Tê Ngô không…
“Không có, em phát hiện khoảng cách đến sự thật ngày càng gần, em càng ngày càng bất an.”
“Có lẽ em vẫn còn yêu bạn trai, nên mới có cảm giác này.” Phương Nhan phân tích, nhưng cảm thấy Giang Tê Ngô so với tưởng tượng của mình thông minh hơn nhiều, thông minh đến nỗi nàng phải dẫn dắt Giang Tê Ngô đi theo hướng khác của sự thật.
“Không, không phải như vậy, tình cảm của em đối với bạn trai không giống như trước nữa, loại người này không đáng để em phó thác cả đời…Em cảm thấy, em quan tâm vấn đề của Phương Nhan hơn."
“Có thể, cố ấy không phải là nhân vật mấu chốt.” Phương Nhan sắp điên rồi, Giang Tê Ngô cố chấp làm cho nàng sợ hãi, để nàng hận không thể nói thẳng thắng ra sự thật. Nhưng nếu nàng làm vậy, với tính tình của Giang Tê Ngô, nhất định sẽ nghĩ là nàng chỉ lợi dụng cô, từ đó hai người sẽ kết thúc mối quan hệ chút đặc biệt này.
“Không, cô ấy là nhân vật mấu chốt, em thậm chí còn nghĩ, cô ấy là người em có quen biết…” Giang Tê Ngô cố chấp nói lại, biểu lộ có chút mê mang: “Nhưng em không hiểu rõ, cô ấy đến cùng vì sao lại làm như vậy?” Cô bắt đầu lung lây lon nước trong tay suy nghĩ.
Lắc lư mấy cái, cô liền đưa tay vào trong túi lấy ra một viên thuốc nho nhỏ. Sắc mặt Phương Nhan lập tức không tốt, loại thuốc này, làm cho nàng nghĩ đến một số chuyện không tốt.
“Bọn hắn định là bỏ cái này vào trong rượu của em, vì vậy em lén giấu đi, Viên Viên tỷ, có muốn thử một chút hay không?”
Phương Nhan liền cự tuyệt: “Không được!”
“Là chị không muốn, hay với em nên không được?”
Phương Nhan sắc mặt càng thêm khó coi, tinh thần trọng nghĩa bên trong nàng đang bị thiêu đốt: “Thật là, những thứ này không tốt.”
“Nhưng em hiện tại muốn thử.”
Phương Nhan dở khóc dở cười: “Tê Ngô, chị nói là không được!”
“Vậy em chỉ uống một ngụm, chị trông chừng em.”
Phương Nhan nắm chắc viên thuốc màu trắng kia, thế nào cũng không đồng ý cho Giang Tê Ngô thử.
Giang Tê Ngô tiếp tục đưa ra thỉnh cầu của cô, như là đối với viên thuốc này rất là tò mò: “Em chỉ là muốn thử một chút thôi.”
Phương Nhan cẩn thận nhìn mấy lần, nhìn kỹ một chút, nàng liền hiểu rõ đây rốt cuộc là cái gì, mà tiểu ác ma trước mặt đang muốn làm gì. Nhưng cho dù là biết, nàng vẫn làm bộ như không biết cái gì, nghiêm túc nói: “Chắc là thuốc mê bình thường thôi…Nếu em muốn thử, như vậy chúng ta liền chuyển sang chỗ khác đi.”
“Tới chỗ nào?”
“Đương nhiên là nhà khách, đâu ai biết được thứ này có hiệu quả lợi hại như thế nào?”
Lần này đổi lại Giang Tê Ngô sửng sốt.
Viên này chỉ là kẹo bạc hà mà một người bạn cho cô, Giang Tê Ngô muốn trêu chọc Phương Nhan mới nói như vậy thôi. Thật không nghĩ, Phương Nhan lại tưởng tượng ra chuyện nghiêm trọng như vậy, cô muốn giải thích với Phương Nhan, nhưng Phương Nhan ở đối diện đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Viên Viên tỷ chị vậy mà không có phản đối?” Giang Tê Ngô hiện tại không hiểu rõ được Phương Nhan đang nghĩ gì.
Phương Nhan khóe miệng có chút giương lên, ước gì lập tức đi ra khỏi KTV. Nhưng nàng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, giải thích: “Chỉ cần cho em chịu khổ một lần, lần sau em sẽ không dám mạo hiểm động vào những thứ này.”
Nàng cũng biết rõ, nếu hiện tại từ chối Giang Tê Ngô, Giang Tê Ngô có thể sẽ chính mình đi thử. So với thử mà có người giám sát, thì an toàn hơn nhiều, thôi thì cho cô thử để thỏa mãn sự tò mò của bản thân.
“Nói như vậy, trước đây chị đã thử qua.”
“Nó gần giống như vậy, sẽ làm cho bản thân cảm thấy nóng, mê man, có chút sẽ làm cho bản thân…” Phương Nhan nghĩ đến nàng từng phải đối mặt với tình huống đó, khoa học kỹ thuật tiên tiến, vốn dĩ loại thuốc có thể giúp ít được trong y học, nhưng nếu dùng trên những người xấu thì nó sẽ là công cụ tạo nên tội ác.
“Hơn nữa, bây giờ em đang bị thương… Chị cũng nói với Giang Mẫu Thân tối nay em ở lại nhà chị…Chúng ta cũng không thể hát ở đây suốt đêm…Thể lực của chị không chịu nỗi.” Phương Nhan nhớ tới ngày mai còn phải đi làm, không thể suốt đêm như vậy được. Vừa nói chuyện, nàng vừa tìm trên điện thoại gần đây có nhà khách nào thích hợp không…
Thiên Đường thị là thành phố lớn, nhà khách nhiều vô số kể, Phương Nhan đối với chỗ ở không có yêu cầu cao, vì vậy đưa điện thoại cho Giang Tê Ngô, chỉ vào màn hình dò hỏi: “Tê Ngô, em thích chỗ nào thì chọn đi.”
Giang Tê Ngô tò mò nhìn vài cái, nhìn một chút liền hoa mặt: “Em trước giờ đều ở trong nhà, chưa từng ở nhà khách…Thôi Viên Viên tỷ chọn đi”, vừa nói vừa đưa điện thoại lại cho Phương Nhan.
Phương Nhan có chút im lặng, nhưng cũng không có miễn cưỡng, coi thêm vài trang nữa, tốt nhất chọn chỗ gần đây nhất. Chỉ cần đi năm phút có thể tới.
Bên ngoài rất lạnh, nên hai người không có ghé chỗ nào, đi thẳng đến nhà khác đã chọn.
Gọi điện thoai, có một nam nhân ra đón. Hình dáng bình thường, nhưng Phương Nhan lại nhịn không được mà nhìn kỹ một chút.
Người đàn ông này từ kinh ngạc đến kỳ quái, hắn nhịn không được hỏi một câu: “Hai người đẹp, có phải hai người làm ăn gần đây không, cho nên mới chọn nhà khách của chúng ta?”
“Đúng vậy, chỗ của ngươi gần đây?”
“Trách không được…Vậy tôi liền hiểu…Đây là chìa khóa, tiền điện tiền nước là XXX…” Người đàn ông nói rõ các chi phí, sau đó rất nhanh liền đi mất.
Phương Nhan với Giang Tê Ngô đều có chút không hiểu, nhưng khi đi vào căn phòng, thấy căn phòng được trang trí theo kiểu tình nhân, liền hiểu tại sao người đàn ông nhìn hai người kỳ lạ như vậy.
“Viên Viên tỷ, chị thường xuyên đến chỗ này sao?”
“Không không không, chị là lần đầu tiên…Ai, ý là nếu những chỗ như vậy là lần đầu tiên.” Phương Nhan có chút không thể giải thích mạch lạc, nàng muốn nói ra sự trong sạch của mình, nhưng lại nhớ đến thân phận gái điếm mà mình đã tạo ra.
Nàng là một gái điếm, hẳn là cũng thường xuyên xuất hiện ở loại địa phương này.
“Viên Viên tỷ, chị không phải là muốn chờ em uống viên thuốc kia, sau đó…”
“Em đứa nhỏ này,sức tưởng tượng cũng qua phong phú.” Phương Nhan cười khổ, luôn cảm thấy Giang Tê Ngô hoài nghi nhân phẩm của mình.
“Ý của em là, nếu là Viên Viên tỷ, em đồng ý.” Giang Tê Ngô cũng phối hợp mà trêu đùa, làm bộ dạng nghiêm túc nói: “Em cũng không biết đây là thuốc gì, nhưng nếu em thử mà không có cách nào vãn hồi, em sẽ không trách chị, Viên Viên tỷ.”
Phương Nhan dở khóc dở cười: “Yên tâm đi, chị sẽ khắc chế bản thân thật tốt, mặc kê em làm cái gì, chị cũng sẽ không ra tay với em.”
Rõ ràng là Giang Tê Ngô đối với Phương Nhan đưa ra ám chỉ, nhưng đối phương lại là người không hiểu phong tình. Nghe được chính nhân quân tử trả lời, Giang Tê Ngô thực sự cảm thấy mình tức giận muốn điên lên. Nhưng cô không thể gấp được, cô cùng “Viên Viên tỷ” đều là nữ nhân, không có cách nào dễ dàng giống như giữa nam và nữ mà tiến tới như vậy.
Đồng thời, Giang Tê Ngô phát hiện mình đối với chuyện quan hệ nữ - nữ cũng không hiểu rõ.
Nàng muốn dẫn dắt Phương Nhan, nhưng lại thấy Phương Nhan bắt đầu cảm khái những thiết bị trong căn phòng, giọng điệu giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói :”Ai, khung cảnh này, hèn chị người phạm tội nhiều như vậy.”
“Dù sau cẩu độc thân vẫn còn nhiều mà.” Giang Tê Ngô sâu kín nói, đem viên kẹo bạc hà bỏ vào lên coca. Trong chốc lát, bọt khí bên trong lon trào ra, Giang Tê Ngô giật mình, Phương Nhan cái khó ló cái khôn, đem cái nấp bình đập lên, mới không làm cola tràn ra.
Phương Nhan thở dài, than thở nói: “Kẹo bạc hà không thể trực tiếp bỏ vào trong cola như vậy, còn tốt trong lon không còn bao nhiêu, nếu không tốt nay chúng ta phải dọn dẹp phòng rồi.”
Giang Tê Ngô im lặng lại, cô biết được trò đùa của mình đã bị phát hiện từ sớm: “Chị thì ra đã biết?”
Phương Nhan ngã xuống ghế sa lon, nằm nghiêng nhìm qua Giang Tê Ngô: “Vốn là không biết, nhưng kẹo bạc hà mùi vi rất rõ ràng.”
Trong tưởng tượng nàng, đây là một người rất bình thường, nên từ khi nhìn kỹ viên màu trắng kia, Phương Nhan liền biết Giang Tê Ngô đang nói đùa.
“Vậy chị còn thuê cái chỗ kỳ lạ này.”
“Đây vốn dĩ là có sự hiểu lầm, chị làm sao có thể đối với tiểu muội muội đáng yêu mà ra tay được.” Phương Nhan lúng túng giải thích, nàng dự định chọn một nơi gần nhất, không nghĩ đến chọn đúng một nơi như vậy.
Lúc nói chuyện, nàng nhìn thấy khung ảnh l*иg kính, một bức tranh phóng khoáng, một nữ nhân đang bày ra một tư thế phong tình. Ánh mắt cũng nàng rời rạc, cũng nhìn thấy Giang Tê Ngô đang nhìn bức tranh.
Áo khoác đã cởi ra, có thể thấy được vòng eo tinh tế bên trong áo, lông mi của cô rất dài, một bên mặt nhìn rất đẹp, nhưng cô không có chú ý tới ánh mắt của Phương Nhan, mở miệng nói: “Chị không thấy bức tranh này rất đẹp sao?”
“Ân, rất đẹp.” Phương Nhan trả lời lại, lại phát hiện Phương Nhan căn bản không có nhìn bức tranh, lại có chút không vui nói: “Viên Viên tỷ, chị nói dối ít nhất cũng phải nhìn một chút chứ.”
Phương Nhan chỉ là cười, nàng đột nhiên muốn đi tắm, những khi mở ra túi xách, thân thể liền cứng ngắc.
Nhưng nàng không hiểu rõ, tại sao đồng phục cảnh sát lại ở trong túi xách. Dựa theo đạo lý mà nói, đồng phục cảnh sát phải ở trong túi trên xe, nàng hẳn không thể phạm loại sai lầm tệ hại này. Muốn mạng chính là, cái này quá thật rõ ràng, Giang Tê Ngô liếc mắt liền nhìn thấy, đưa tay lấy ra.
“Đồng phục cảnh sát?”
Phương Nhan hết đường chối cãi, cố gắng muốn đem quần áo bỏ lại trong túi: “Không, đây là…” Sau lưng của nàng bắt đầu đổ mồ hôi không ngừng, không biết phải giải thích chuyện này như thế nào. Phương Nhan nằm mơ cũng không nghĩ được, hai cái thân phận của mình xuất hiện lỗ thủng, lại vì đồng phục của mình.
“Đây là trùng hợp muốn thử cảm giác một chút thôi.” Phương Nhan còn nói dối.
“Hiểu rõ.” Giang Tê Ngô lập tức ngừng đề tài này, không muốn nghe thêm. Cô ngược lại nhìn bộ đồng phục tiếp tục nói: “Bất quá cái này làm rất tốt…Giống như đồ thật như vậy!”
Phương Nhan cười có một chút miễn cưỡng, tâm tình vẫn còn rất khẩn trương, nghiêm trọng hơn là Giang Tê Ngô còn đem bộ quần áo ướm thử trên người nàng.
“Viên Viên tỷ, em cảm thấy chị rất thích hợp với bộ quần áo này.”
“Làm sao có thể, đừng bắt chị ra làm trò cười.”
“Thử một chút đi mà, dù sao chị sớm muộn gì cũng mặc cho bọn hắn nhìn.” Giang Tê Ngô lại trở nên cường thế, hay là tại sự xuất hiện của bộ đồng phục làm cho cô không thoải mái. Nhất là, Giang Tê Ngô ý thức được “Viên Viên tỷ” sẽ mặc bộ y phục này cùng những người khác phát sinh quan hệ.
“Thật sự muốn nhìn? Ai…” Phương Nhan thở dài, cuối cùng vẫn mặc. Nàng phát hiện bộ đồng phục này không đúng với size của mình.
Phương Nhan liếc nhìn vào trong túi, nàng rất xác định các vật dụng khác trong túi đều là của mình, nàng cũng tuyệt đối sẽ không hồ đồ lấy nhầm đồng phục của người khác. Như vậy, thật ra là ai, đem nó bỏ vào trong túi của mình?