Chương 7

Dịch Miểu cảm thấy tiên sinh hẳn là không thích cậu, nếu không sao lại đánh dấu cậu rồi còn đi phòng khác ngủ.Nhưng thực ra Hạ tiên sinh không phải như thế, Dịch Miểu quá gầy, anh sợ ở đấy tiếp thì cậu sẽ hỏng mất.

------

Hạ Hướng Vũ ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, còn Dịch Miểu từ khi làm tiểu tiên sinh của Hạ gia thì có nhiệm vụ là một ngày ba bữa làm cơm hộp đưa đến công ty cho tiên sinh.

Đôi khi không thấy Hạ tiên sinh đành phải để cơm ở quầy tiếp tân.

""Tìm ai?""

""Hạ Hướng Vũ, Hạ tiên sinh.""

""Cậu đã có hẹn trước với Hạ tổng chưa.""

""Tôi...Tôi là Dịch Miểu.""

Tiếp tân ghét bỏ liếc nhìn cậu một cái, Dịch Miểu vừa nhìn qua liền biết là một omega""Cậu là ai thì cũng phải hẹn trước.""

Dịch Miểu chớp chớp mắt, không hề biết trên đời này còn có đạo lí là gặp tiên sinh nhà mình còn phải hẹn trước, nhấp nhấp môi ủy khuất.

""Vậy phiền cô đưa hộp cơm này cho anh í.""

""Đi đi.""

Nói xong cũng không hề đáp ứng với cậu. Dịch Miểu buông hộp cơm xuống lưu luyến mà bước đi, nghĩ muốn nhìn tiên sinh nhà mình một chút cuối cùng lại không được.

Hạ Hướng Vũ đi sớm về trễ, trừ bỏ bữa sáng còn lại bừa trưa và bữa tối đều không nhìn thấy người, khi anh về tới nhà thì cậu cũng đã ngủ mất rồi.

Về đến nhà Dịch Miểu liền cảm thấy thực ủy khuất, giờ cậu mới nhớ lại rằng hôn nhân của cậu và tiên sinh vốn dĩ là không có tình yêu.

Chôn ở đầu gối khóc chít chít, thở hổn hển.

Chờ đến tối muộn, Hạ hướng Vũ về đến nhà liền nhìn ra đước đôi mắt do khóc mà sưng lên giống như hai quả hạch đào của Dịch Miểu, vừa nói giọng vừa run.

""Hôm nay đến công ty?""

""Vâng...Đến đưa cơm trưa cho tiên sinh.""

Nói xong, mũi có chút đau xót, ủy khuất lại muốn khóc, nhưng cậu biết tiên sinh có lẽ không thích mình, nhéo nhéo góc áo, cậu mới không khóc đâu.

""Lại đây.""

Hạ Hướng Vũ ngoắc ngoắc ngòn tay, Dịch Miểu hai chân trần mà đi đến bên cạnh người anh, cầm lấy áo khoắc ở trong tay anh.

""A...Tiên sinh.""

Cậu bị Hạ tiên sinh bế lên, đặt vào sopha.

""Ở nhà cũng phải đi tất, không chân sẽ bẩn, rồi lên giường sẽ dễ dàng làm bẩn chăn hơn.""

Hạ tiên sinh ngồi cạnh sopha đi tất cho cậu.

""Em biết rôi."" Hạ tiên sinh là sợ cậu làm bẩn chăn, đôi mắt ần ậng nước, muốn khóc.

Hạ tiên sinh thở dài, đi bên tất còn lại cho cậu.

""Còn có, tôi không thích ăn cà rốt.""

""Dạ?""

Hạ Hướng Vũ nói xong liền đứng dậy hôn lên trán cậu một cái rồi xoay người vào thư phòng.

Dịch Miểu bây giờ mới nhìn thấy hộp cơm mà tiên sinh mang về. Trưa hôm nay cậu có làm canh thịt bò cà chua và một ít sủi cảo nhân thịt bò, cà rốt.

Vừa mở hộp cơm, tâm Dịch Miểu nhảy bùm bùm.

Hạ tiên sinh vậy mà ăn hết rồi._____

Từ khi thành tiểu tiên sinh của Hạ gia, Dịch Miểu sống tiết kiệm nhất có thể, kết hôn hai tháng nhưng cậu không dám nhúc nhích nói với Hạ tiên sinh cho cậu sinh hoạt phí.

Tại sao không hỏi quản gia ư? Bởi vì Dịch Miểu vẫn luôn ngượng ngùng, ba cậu thực chất là vì tiền mà đem cậu gả cho Hạ Hướng Vũ, nếu còn lấy tiền ở chỗ anh, cậu cảm thấy mình thật quá đáng.

Cho nên, khi lần đầu tiên lấy sinh hoạt phí của tiên sinh là ở bệnh viện.

Cậu muốn đi mua đồ ăn, xoay người một cái liền ngất xỉu ở siêu thị, được mọi người tốt bụng đưa vào viện làm kiểm tra đi kiểm tra lại, mỗi một cái kiểm tra đều tốn tiền.

Thời điểm cậu gả đi không có của hồi môn. Tiền của bản thân đều dùng để mua đồ ăn trong 2 tháng nay. Haizzz. Nhưng cậu không ngờ tới là tin tức cậu ngất ở siêu thị lại đến tai tiên sinh nhà mình.