Chương 8 : Chỉ muốn nghe thấy giọng ngươi.

Chương 8

Màn đêm bao phủ , vầng trăng bị những đám mây che khuất phía sau, bầu trời vang lên từng trận sấm sét , liên tiếp vài tia sáng xẹt qua , bên ngoài bắt đầu mưa to rào rào.

Ôn Nịnh đang ngồi ở sô pha trong phòng khách , cuộn chân lại , đôi tay ôm lấy hai đầu gối , ngồi một chỗ lẳng lẳng mà nhìn ra chiếc ô tô thể thao màu xám bạc đang đậu ngoài sân. Nó vẫn còn ở đó không nhúc nhích đi đâu, tựa như người ở trên xe không có ý định rời đi.

Mưa gió quét qua rầm rầm rào rào bên cửa sổ , cửa kính bị bao phủ một lớp mưa trắng xóa , dần dần đã không còn nhìn rõ quang cảnh ở bên ngoài nữa rồi.

----------- Bệnh tâm thần.

Ôn Nịnh nhìn về phía chiếc xe , trong lòng thầm chửi một câu.

Nó không chịu đi , nàng cũng ngồi ở đây.

Mùa hè mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, bất tri bất giác , mưa nhỏ đi , tiếng sấm cũng chỉ còn lại vụn vặt vài tiếng , cuối cùng cũng dừng lại , ngoài trời chỉ còn xót lại những cơn gió thổi rào rạc qua những tán cây , làm cho những giọt nước còn xót lại chảy long tong xuống dưới mặt đường.

Xe ô tô vẫn còn ở ngoài sân.

Ôn Nịnh : “………..”

Nghĩ đến ngày mai còn phải có lịch bay sớm , nàng không thể tiếp tục ngồi đây nữa , đành bất đắc dĩ thỏa hiệp , mang khăn đi vào nhà tắm , tắt đèn , về phòng ngủ trên lầu.

Mau đến 10 giờ.

Ôn Nịnh cũng không có bật đèn lên , trực tiếp nằm lên giường , tóc vẫn còn hơi ẩm , cũng mặc kệ nó . Nàng cầm điện thoại ở bên cạnh lên hẹn báo thức ,vừa mở khóa lại nhìn thấy một tin nhắn được gửi tới chưa đọc.

Lại là dãy số xa lạ kia.

[ Sáng mai buổi sáng lái xe của ta đến công ty , có thể đậu ở trước cửa lớn góc nghiêng ở phía sau cái hồ . Chìa khóa để ở trên cửa , sáng mai ta phải đi công tác , thứ sáu mới về .]

Tin nhắn được gửi đến từ hai tiếng trước , Cố Trì Khê đã rời đi từ lúc ấy.

Ôn Nịnh sửng sốt hồi lâu , nàng ngồi dậy , đi đến ban công nhìn xuống , xe thể thao màu xám bạc vẫn còn đậu ở đấy , phủ lên một tầng nước , hơi nhàn nhàn lạnh lẽo.

Nàng đã hiểu lầm Cố Trì Khê.

Nàng còn đang cho rằng ngươi kia không có rời đi , ngồi trong xe si tình coi trộm nàng.

Đêm mưa ,thời tiết mang theo sự lạnh lẽo , Ôn Nịnh còn đứng ở ban công một lúc nữa , sau đó mới quay lại giường , nàng mở đèn lên , ngồi ở mép giường mà suy sụp.

Bầu không khí nặng nề từ ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng , giống như đang đem nàng bao bọc lại vậy , đè ép , biếng dạng , giống như là đang bóp nghẹn cổ họng của nàng , cảm thấy không có cách nào để hít thở , không thể không mở miệng ra thở dốc.

Sau đó , Ôn Nịnh lại chậm chạp mở tin nhắn ra trả lời , đánh ra mấy chữ rời rạc : ‘’Không cần , cảm ơn.’’

Bên kia cũng không có trả lời lại.

Nàng mở điện thoại ra xem lại lịch trình bay , sau đó kiểm tra lại báo thức, tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau , mới tờ mờ sáng . Ôn Nịnh đã chuẩn bị xong mọi thứ , ra cửa , gọi taxi trực tiếp đi đến công ty.

Nàng mang theo chìa khóa xe của Cố Trì khê lên máy bay , cả ngày , buổi chiều sau khi trở về , nàng bấm thang máy đi lên lầu cao nhất , đưa chìa khóa cho trợ lý ở khu tiếp khách , nói là nhặt được khóa xe của Cố tổng.

‘’ Nhưng ….. Ngươi vì sao xác định được cái này là của Cố tổng ?’’ Tiểu trợ lý dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Xe cùng thương hiệu này , trong công ty có rất nhiều , chìa khóa kiểu này cũng có không ít.

Ôn Nịnh đã sớm biết nàng sẽ hỏi như vậy , đem chìa khóa ra cho xem , chỉ vào nói : ‘’ Nhìn , nơi này có chữ ‘’R’’ , hồi trước ta có nhìn thấy qua , lên biết được.’’

Cô nương kia vẫn còn đang nửa ngờ nữa tin.

………………..

Lúc còn học lớp 3 tiểu học , Ôn Nịnh cùng một nữ hài tử ở trong lớp mâu thuẫn với nhau.

Nữ hài kia tên là Hứa Văn Văn, là học sinh chuyển trường , bối cảnh là còn nhà Phú Tam Đại , tính cách mắc bệnh công chúa , còn nghe đồn là người thân của hiệu trưởng . Lúc nàng chuyển tới không bao lâu , dựa vào thân thế mà nhanh chóng làm thân với bạn bè trong lớp , tham gia vào nhóm nữ sinh.

Hứa Văn rất hưởng thụ được tâng bốc, khen ngợi, các kiểu có nhiều người vây quanh , nàng cho rằng đó là lẽ đương nhiên , thời gian trôi qua , dần dần sinh ra địch ý với các bạn học khác .

Giống như là Ôn Nịnh chẳng hạn.

Lúc ấy Ôn Nịnh yêu thích Cố Trì Khê không buông , nàng cũng không quá muốn chơi với người khác , cộng thêm được ba mẹ sủng ái , tính cách càng trở lên kiêu căng , căn bản chính là khinh thường việc chơi chung với đám người Hứa Văn Văn.

Vào một ngày lọ lúc vừa mới tham gia xong một hoạt động ngoại khóa cùng với cả lớp , Hứa Văn Văn mời cả lớp cùng ăn kem.

Mọi người đều đứng lựa chọn vị kem , chỉ duy nhất đến lượt Ôn Nịnh , tiểu cô nương xem cũng không thèm xem một cái , nói thẳng mặt không ăn , quay đầu liền đi đến hướng lầu của học sinh lớp 6.

‘’ Đứng lại.’’

‘’ ?’’

Hứa Văn Văn ngẩng mặt lên , làm bột tư thái công chúa trước mặt Ôn Nịnh , ngăn cản nàng , ‘’Mọi người đều ăn , ngươi vì sao lại không ăn ?’’

‘’Không vì cái gì cả,’’ Ôn Nịnh chỉ lo vội vã đi tìm Cố Trì Khê , không kiên nhẫn, ‘’Ngươi tránh ra.’’

‘’Ngươi có phải hay không là khinh thường ta ?’’

Bị làm lơ Hứa Văn Văn càng thêm tức giận , tiếng nói non nớt sắc nhọn , túm lấy tay áo nàng không cho đi.

Ôn Nịnh đẩy nàng ta ra , ‘’Ngươi có bệnh à !’’

Tiểu hài tử đang nóng vội , lực tay không nặng không nhẹ , nhưng Hứa Văn Văn vẫn lảo đảo một cái , mông té ngã trên mặt đất , lập tức gào khóc to một trận.

Mọi người xung quanh đều bị các nàng làm cho choáng váng.

Lão sư cũng nghe thấy động tĩnh vừa rồi , chạy nhanh tới an ủi Hứa Văn Văn , cũng không dám trách mắng Hứa Văn Văn nặng nề, chỉ là không bằng lòng phê bình qua Ôn Nịnh vài câu.

Ôn Nịnh bày ra khuôn mặt quật cường , không nói một câu.

Từ đó về sau , hai tiểu cô nương như nước với lửa . Hứa Văn Văn giả vờ không làm cái gì , nhưng sau lưng lại ngầm chơi xấu , có một khoảng thời gian , Ôn Nịnh luôn không thể hiểu được đồ đạc của mình thường xuyên biến mất.

Sách , vở , bút , ly nước…

Cuối cùng tất cả đều tìm được trong thùng rác.

Có bạn học nhịn không được , âm thầm nói cho Ôn Nịnh biết , tiểu cô nương lúc đó cũng không phải là ngốc nghếch gì , trong lòng đã sớm nghi ngờ , vì thế ngay ngày hôm đó bắt được quả tang việc làm của Hứa Văn Văn , cùng nàng ta đánh nhau một trận.

Ôn Nịnh ngay từ nhỏ đã cao hơn bạn cùng tuổi một chút , lại có tính cách hoang dã điên loạn , sức lực so với mấy bạn học nam đã không thua kém gì.

Hứa Văn Văn bị đánh cho một trận đến thảm thương , mặt mũi bầm dập gào khóc gọi cha gọi mẹ , tuyên bố rằng muốn gọi anh trai ở lớp 6 xuống đánh nàng.

‘’Ngươi chờ đấy cho ta !’’

‘’Lêu lêu lêu ~~’’

Tiểu cô nương làm một cái mặt quỷ trêu tức , mặt ngoài làm như không sợ không thèm để ý , nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút sợ hãi . Nàng trước tiên là nghĩ ngay đến Cồ Trì Khê , chạy nhanh đến lầu học của lớp 6 , ở bên ngoài phòng học bồi hồi chần chừ.

Cố Trì Khê đang cùng bạn học đi ra tới , nhìn đến Ôn Nịnh , khuôn mặt lạnh nhạt có chút dao động , hỏi nàng : ‘’ Làm sao vậy ?’’

Ôn Nịnh cúi cúi đầu làm ra bộ dạng kì quái , nhìn liếc qua có người đang ở bên cạnh , muốn nói lại thôi.

Chuyện này mà bị ngươi khác nghe thấy thì thật mất mặt.

‘’Nha , tiểu muội muội , ngươi lại đến tìm Khê tỷ tỷ chơi sao ?’’ Nữ bạn học trêu nghẹo nói.

Ôn Nịnh đứng đó cắn cắn môi, gật gật đầu.

Cố Trì Khê cũng nhận ra nàng đang có chuyện muốn nói , quay đầu nói với bạn học : ‘’ Ngươi đi thay quần áo trước đi , ta lát nữa sẽ đi.’’

‘’Được rồi.’’

Ánh chiều ta hoàng hôn phản chiếu lên bóng dáng của hai người , Ôn Nịnh cúi gầm mặt , bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo không ngừng , làm ra bộ dáng làm ra chuyện gì sai , nhỏ giọng kêu : ‘’ Tỷ tỷ ………. ?’’

‘’Ân.’’

‘’ Ta -----‘’ tiểu cô nương ngẩng mặt lên , ra vẻ thẹn thùng.

Cố Trì Khê biểu tình thì tỏ ra nhàn nhàn , nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ánh sáng nhu hòa , nàng giơ tay sủng nịnh sờ sơ tóc Ôn Nịnh , ‘’Đã xảy ra chuyện gì sao ?’’

Ôn Nịnh đi đến bên cạnh nàng, ngượng ngùng một lúc , mới rầm rì nói ra mọi chuyện,

Cùng bạn học đánh nhau thì có gì ghê gớm đâu , nhưng ngoài miệng nói không sợ vậy thôi , quay đầu phải chạy đi tìm viện binh ngay , chuyện này cũng thật là mất mặt . Nàng là người sĩ diện , tuy nhiên , nói cho Cố Trì Khê biết thì không sao cả.

Cái miệng nhỏ nhô nhô , mặt thì cúi cúi xuống , đáng yêu thật sự.

Cố Trì Khê nghe xong thì ngẩn người , trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì , chỉ là khóe môi nhè nhẹ cong lên , nói : ‘’Nàng hù dọa ngươi.’’

‘’Thật sự là Hứa Văn Văn có ca ca…….’’ Ôn Nịnh lẩm bẩm , tròng miệng không phục mà hừ hừ một tiếng.

‘’Ngươi có tỷ tỷ.’’

‘’Ai ?’’

Tiểu cô nương ánh mắt khó hiểu , Cố Trì Khê dắt tay nàng, ‘’Đi thôi , ta đưa ngươi về lớp học.’’

Nói đi là đi , thật ra theo tâm lý của Ôn Nịnh mà nói , nàng cũng không sợ hãi gì , việc con nít cãi nhau thì cũng là chuyện bình thường , chủ yếu là những lúc như vầy nàng chỉ muốn được ai đó an ủi mình một chút mà thôi..

Hai đứa trẻ con trước đó mới gây sự với nhau , nhưng lúc này đây gặp mặt lại không dám tỏ ra có chuyện gì , Cố Trì Khê trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa , luôn cố tỏ ra cư xử như người trưởng thành , lúc nói chuyện qua lại chỉ cần vài câu đã giải quyết xong , từng người một tách nhau ra nói sẽ về nhà dậy bảo lại em gái của mình.

Từ đó kể về sau , Hứa Văn Văn không còn dám gây sự với Ôn Nịnh nữa , bởi vì nàng ta biết có đánh cũng không lại.

Nhiều năm qua đi , chuyện cũ mơ hồ tái hiện lại , Ôn Nịnh vẫn còn nhớ như in , mặt trời nặn ngày hôm đó to tròn đỏ rực như quả trứng muối , nàng còn nhớ rõ âm thanh của Cố Trì Khê lúc đó thật ôn nhu mà nói : Ngươi có tỷ tỷ.

Thứ sáu trời đổ mưa to.

Cố Trì Khê vừa đi công tác về , đi máy bay công vụ trở về , bay vòng vòng ở Lạc Thành một hồi lâu mới đáp được xuống đất . Lúc về tới công ty lại tiếp tục mở họp , vội vàng suốt một buổi trưa.

‘’ Cố tổng….’’

Cửa tự động mở ra , Cố Trì Khê từ bên ngoài đi vào , trợ lý nhỏ vội vàng đi lên tiếp đón , ‘’ Ôn cơ trưởng có đến đây nói nhặt được khóa xe của ngài.’’

Nàng nắm chặt hộp quà hình chữ nhật màu đen trong tay.

Đàm Giai nghẹn cười ở bên cạnh.

Im nặng vài giây , Cố Trì Khê mới nhận lấy khóa xe đi vào văn phòng.

‘’ Đàm tỷ , sao người lại có biểu hiện như vậy ?’’ Cô gái nhỏ quan tâm mà hỏi Đàm Giai.

‘’ Khụ khụ,’’ Đàm Giai khôi phục lại bình thường, ‘’ Không có việc gì.’’

Ở cuối hành lang có ba cái bàn làm việc , hai trong số đó đã có người ngồi , các nàng là thư ký mới tới , một người họ Cao , một người họ Trần, còn trang trong thời gian thử việc, đang ngồi viết báo cáo công việc linh tinh.

Đàm Giai đi theo vào văn phòng , thu liễm lại thần sắc nghiền ngẫm , nghiêm túc mà nói : ‘’ Cố tổng , thứ tư tuần sau phải đi Giang thành , hành trình đã…..’’

‘’ Đổi thành DC5091 khoang doanh nhân.’’ Cố Trì Khê đánh gãy lời nói , ngồi dựa vào sô pha.

‘’…….’’

DC là số hiệu riêng biệt của Hoàn Á hàng không.

Đàm Giai ngạc nhiên một chút , lập tức dùng điện thoại tra tư liệu chuyến bay , vẻ mặt lộ ra sự khó sử : ‘’ Thời gian bay là vào tối thứ ba lúc 10 giờ 50 , hơn nửa đêm mới tới , sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi , ngày hôm sau làm việc sẽ rất mệt mỏi.’’

‘’ Ôn Nịnh điều khiển bay.’’

Cố Trì Khê nhắm mắt lại , ngon tay chậm rãi vân vê khóa xe . Góc cạnh mặt nàng thật tinh xảo , làn da trắng bạch như ẩn như hiện , khuôn mặt trước sau tỏ ra thong thả , cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không có sự dao động nào.

Chỉ có thể là vì Ôn Nịnh.

Đàm Giai lại nghẹn cười .

Còn được đi , lão tổng đang nhắm hai mắt lại , nhìn không ra nàng đang suy nghĩ điều gì . Hahahahaha-------

‘’ Được.’’

‘’ Từ từ ,’’ Cố Trì Khê lại nói , mắt vẫn nhắm lại , ‘’ Ngươi đi đến tiểu khu N102 lấy xe của ta chạy vào hầm xe của công ty , sau đó hãy tan làm.’’

Đàm Giai nhịn cười đến vặn vẹo khuôn mặt , nàng nhận lấy chìa khóa xe , sau đó nhịn cười mà rời đi.

Sau một lúc lâu an tĩnh.

Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông , Cố Trì Khê mở mắt ra.

Màn hình hiện lên Dương Nghi gọi đến.

Sắc mặt nàng trầm xuống , ngón tạy quẹt qua màn hình , mở loa ngoài ra.

‘’ Khê Khê a , ngươi ở đâu ?’’ Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của một người phụ nữ , nghe có vẻ lớn tuổi.

‘’ Công ty.’’

‘’ Chỉ vì một cái công ty hàng không mà ngươi phải trả giá vậy sao ? Thật là giống nhau , cái tính y như của ba ngươi….’’

Đối phương không cần biết nàng có nghe hay không , vẫn tiếp tục lải nhải.

‘’ Được rồi ,’’ Cố Trì Khê không kiên nhẫn mà ngắt lời , tâm trạng bực bội dâng lên , ‘’ Buổi tối nay ta về.’’

Nói xong cúp điện thoại luôn.

Nàng xoa xoa trán , bình tĩnh lại , mở điện thoại ra tìm kiếm , tìm được số điện thoại ‘’Nịnh Nịnh’’ , do dự giây lát , nhấn gọi.

Chuông vang lên một lúc lâu mới có người bắt máy.

‘’ Alo ?’’

‘’ Là ta.’’

‘’ Biết . Có viêc gì sao ?’’ Ôn Nịnh nói chuyện lạnh nhạt , tỏ ra xa cách.

Cố Trì Khê nhắm mắt lại , một hồi lâu mới nói : ‘’ Không có việc gì , chỉ muốn nghe giọng nói của ngươi thôi.’’