Chương 6 : Nhớ lại chuyện xưa.

Chương 6

Là một tờ giấy ghi nợ.

Chữ viết của Ôn Nịnh rất mềm mại , nhìn kỹ sẽ hiện lên một phong thái kiên định trong đó , tựa giống như tính cách của nàng vậy , sinh ra có một khuôn mặt xinh đẹp kiều mị , nhưng trong xương cốt là một người quật cường không khuất phục ai.

Từ lúc nàng học tiểu học đã bắt đầu luyện chữ , nét chữ này cũng được định hình từ đó đến nay , Cố Trì Khê là người đã ở bên cạnh nàng quan sát từ nhỏ cho tới khi trưởng thành.

Giấy nợ viết Ôn Nịnh nợ Cố Trì Khê 15 vạn , ngay trong ngày đầu tiên của tháng thứ ba sẽ trả hết nợ , bên cạnh còn có ngày tháng , ký tên , dấu tay rõ ràng.

Cố Trì Khê xem xong thì trầm mặc , hồi lâu mới ngẩng lên nói : “ Đây là có ý gì?’’

“Mặt chữ nói lên ý tứ.’’ Ôn Nịnh dùng ánh mắt trốn tránh , “Cảm ơn Cố Tổng đã giúp đỡ kịp thời.’’

“Chúng ta quen biết không cần phải nói điều này .’’

“Không thân , cũng chẳng quen , không nói như vậy thì nói cái gì?” Ôn Nịnh nói rất tự nhiên , giống như người trước ,mắt này không có quan hệ gì với nàng vậy , chỉ là bèo nước gặp nhau , hỗ trợ giúp đỡ nhau mà thôi.

Lời này rơi xuống , làm cho không khí trở lên thật là yên tĩnh.

Cố Trì Khê ngồi ở đó lẳng lặng nhìn nàng, không tự giác được mà nắm chặt tờ giấy , mày bất giác nhíu lại , móng tay nắm thật chặt như muốn ghim vào da.

Được lắm , hay cho một câu không thân quen.

Trên mặt nàng giờ đây chỉ còn lại biểu cảm lạnh nhạt cùng cô đơn không ai thấu được, rũ mắt xuống nhìn tờ giấy nợ , mang cất đi , nhét vào ngăn kéo bàn làm việc.

Ôn Nịnh tự nhiên cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại , một cỗ chua xót cũng muốn dâng lên.

Suy nghĩ để nói sang chuyện khác , Cố Trì Khê đột nhiên mở lời : “ Ta đem Hoàn Á Hàng Tài cùng Hoàn Á Phi Huấn bán đi.’’ Vừa nói vừa đi đến bên người Ôn Nịnh , nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Có lẽ ảm giác mình đang bị chột dạ đuối lý , Ôn Nịnh cũng không tránh ra , tùy ý để người này lắm tay mình , chờ người này nói xong , bỗng nhiên sửng sốt.

Bán đi công ty con sao?

Nàng lập tức hiểu ra , đây là đang vì truyền máu khẩn cấp cho công ty . Nghĩ đến tiền lương , lòng nàng đột nhiên vui vẻ , tuy nhiên còn chưa kịp kích động , liền cảm thấy vấn đề trở lên ngày càng nghiêm trọng.

“Vậy về sau chúng ta làm sao huấn luyện học viên mới đây?’’

Cố Trì Khê đem ngón tay đan vào tay nàng , chậm rãi vỗ về chơi đùa , “Chúng ta cũng có trung tâm huấn luyện riêng rồi , cơ sở quy mô cũng không kém hơn Phi Huấn là bao nhiêu.’’

Phi Huấn chủ yếu hoạt động giống như một học viện nhỏ đào tạo học viên ngành hàng không, mấy năm nay phát triển cũng không tồi , nhưng hiện nay ở căn cứ Hàng Huấn Tây Nam cũng đang cho xây dựng một trung tâm mới , chờ đến cho đến khi khánh thành , sẽ cướp đi toàn bộ thị trường , đến lúc đó bán đi cũng không được giá cao nữa.

“Đừng quên còn có Hàng Không Quốc Doanh , cũng đang bắt đầu nhận tào tạo chuyên nghiệp.’’

“……..”

Nếu xét tổng lại trên nhiều phương diện , thì hiện tại bán đi Phi Huấn là biện pháp tốt nhất lúc này.

Ôn Nịnh theo bản năng suy xét vấn đề nguy cơ được lợi và có hại , lại nghĩ nghĩ , tiếp tục nói : “ Hàng Tài đâu ? Cái này so với việc huấn luyện thì quan trọng hơn nhiều, nhà mình mà không có thì cũng phải đi hợp tác với nhà khác, nếu đưa cho ngươi chắc là cũng không có khả năng bán hết đi rồi chứ?’’

“Ân, chỉ bán 30%.’’

Bán đi 30% cổ phần của Hàng Tài thu về được 320 triệu , Phi Huấn bán 100% thu về được gần 800 triệu , cái nào đáng giá hơn vừa nhìn vào là biết ngay.

Cố Trì Khê nhìn Ôn Nịnh với ánh mắt tán thưởng.

Nàng hôm nay mặc bộ váy đỏ thật đẹp , so với hoa hồng càng diễm lệ hơn , so với anh túc thì lại càng yêu dã , cổ áo có hơi thấp , lộ ra làn da trắng nõn , nhìn từ trên xương quay xanh , có thể mơ hồ thấy khe ngực lấp ló , xứng với khuôn mặt lãnh diễm quyến rũ kia , càng thêm phần phong tình vạn chủng.

Tấm mắt buông xuống , hay chân thon dài trắng nõn dưới làn váy đỏ , mắt cá chân thon gầy , đi cùng với đôi giày xăng đan màu đen , càng tôn lên làn da của nàng mười phần nữa.

Trong mắt Cố Trì Khê nổi lên gợn sóng , ngón trỏ để trên mạch đập của Ôn Nịnh.

Ôn Nịnh đang ngẩn người .

Nàng nhớ tới những thảo luận ở trên diễn đàn , hoàn cảnh ở chung trước mắt với mọi người trong công ty , Cố Trì Khê đã tạo được một vòng hảo cảm với tất cả mọi người , chờ đến lúc tiền lương được phát xuống , nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người thật vừa lòng , bước đầu tạo được uy tín như vậy cũng không tồi.

Không biết là vì cái gì nghĩ như vậy , nhưng nàng lại có chút vui vẻ theo.

Là vì Cố Trì Khê sẽ cảm thấy vui sao ?

Đang ngồi thất thần không để ý , bên eo đột nhiên bị ôm lấy , nàng ngạc nhiên , mới phát giác ra Cố Trì Khê đang ôm mình vào lòng , Kín không kẽ hở mà dán đến , cánh hai lớp quần áo mỏng , một cỗ nóng bức ấm áp thoáng chốc bao vây lấy nàng.

Theo bản năng nàng giãy giụa , lập tức lại bị ôm cho dừng lại.

“Cố ……..”

“Hủm , Ta ôm một lát thôi.’’

Tiếng nói toát lên sự ủ rũ dày đặc.

Ôn Nịnh cứng người bất động.

Trên người nàng có mùi nước hoa nhẹ nhàng , rất dễ ngửi , Cố Trì Khê nhẹ nhàng gửi gửi lấy , nhắm mắt lại cảm nhận thả lỏng tinh thần , cả người đều được thư giãn , giống như đang được nạp lại năng lượng cho bản thân mình vậy.

Hô hấp khe khẽ nhè nhẹ phả vào sau tai , Ôn Nịnh không kiềm chế được mà run rẩy cơ thể , tay nắm chặt vào quần áo của Cố Trì Khê.

Trước kia mỗi lần nàng sợ hãi hay buồn bực , liền sẽ ôm lấy Cố Trì Khê nhào vào lòng ngực nàng tìm kiếm sự an ủi , lúc đó cũng không nói lời nào , chỉ gắt gao nắm chặt lấy quần áo của Cố Trì Khê. Hồi đó đều là Cố Trì Khê dùng giọng nhẹ nhàng ôn nhu mà dỗ nàng , bởi vì như vậy cái miệng chết quật của nàng mới chịu mở lời nói ra.

Thoáng cái đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Ôn Nịnh đang đắm chìm trong hồi ức, bất tri bất giác, Cố Trì Khê thả lỏng nàng ra , lấy lại tinh thần , trên trán bị một cỗ mềm mại chạm đến , di chuyển dần đến sau vàng tai…

“Buổi tối ta muốn cùng lãnh đạo của cục quản lý Hoa Nam ăn cơm , ngươi có muốn đi cùng không?’’

“Đi làm gì?’’

“Để nhìn thấy ngươi.’’

Ngành Hàng Không dân dụng có chút đặc thù , vậy lên không thể thiếu đi việc thường xuyên giao tiếp với người trong cục được , Ôn Nịnh cũng không thích đi xã giao, lắc đầu liên tục : “Không được , ngày mai ta phải bay sớm.’’

‘’Vậy đêm này ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.’’ ’’ Cố Trì Khê cũng không muốn miễn cưỡng nàng , muốn giơ tay lên vuốt ve mặt nàng , nhưng lại bị ngăn cản lại.

Ôn Nịnh đầy lùi ra một bước , khôi phục lại sắc mặt lạnh nhạt : “ Biết.’’ Nàng tránh né đi ánh mắt của Cố Trì Khê , “Ta đi về đây.’’ Nói xong , cũng không đợi trả lời lại , bước nhanh đi ra khỏi văn phòng.

Trên mặt vẫn còn độ ấm.

…………..Ôn Nịnh từ nhỏ tính cách chính là quật cường rồi.

Từ lúc còn bé sau khi nói ra hai chữ “ Kết Hôn.’’ Xong , nàng từ lúc đó luôn quấn lấy Cố Trì Khê không buông tha . Lúc đó hai nhà ở sát vách nhau , gần đến nỗi ban công chỉ có một bức tường nành chỉ cần bỏ lên đó một cái thang là có thể đi vào phòng của Cố Trì Khê rồi , vậy lên , Ôn Nịnh không thiếu cách để vào được nhà của Cố gia.

Mới đầu , Cố Trì Khê cũng không thích bị làm phiền , mỗi lần Ôn Nịnh tìm đến , nàng đều lạnh lùng trưng ra một tảng băng trên mặt, để cho đối phương nói mười câu, nàng chỉ ừ một câu, sau đó lấy cớ đuổi người về. ( Nghiệp quật đó các bạn hahha.)

Nàng cũng không phải là không muốn chơi với Ôn Nịnh , chỉ là nàng đã quen ở một mình rồi.

Thế nhưng cô nương nhỏ mặt dày , nhìn không hiểu sắc mặt của người khác , Cố Trì Khê càng phản kháng , Ôn Nịnh lại càng miệt mài sấn tới , cũng không ngại ngày ngày dán mặt vào cái mông lạnh lùng này.

Lúc đấy hai người lại cùng học một ngôi trường Quốc Tế , Ôn Nịnh học lớp 2 , Cố Trì Khê chuyển nhà xong mới chuyển trường học lớp 5 .

Lúc đó Ôn Nịnh thường chạy tới lớp học để tìm nàng chơi .

Thật ra thì cũng không phải làm phiền , mà chỉ là đứng ở ngoài hành lang nhìn thôi , thường xuyên sẽ đi đến bên cửa sổ nhìn nàng , dần dần , bạn học trong lớp của Cố Trì Khê đều biết có một người như vậy tồn tại.

“Khê khê , người đó là em gái ngươi sao ?’’ nữ sinh ngồi cùng bàn tò mò hỏi.

Cố Trì Khê đang học bài , ngẩng đầu lên liếc ra ngoài cửa sổ một cái , lạnh nhạt nói : “Hàng xóm.’’

Tiểu loli cột bím tóc hai bên , khuôn mặt rất trẻ con , một đôi mắt đen to tròn ngập nước, khả khả ái ái , giống như búp bê tây dương vậy.

Ngay từ đầu cho dù Ôn Nịnh có đến bao nhiêu lần đi nữa , nàng cũng không có để ý tới , trực tiếp làm lơ.

Vào một ngày nọ sau khi tan học , ở cổng trường xe ô tô đậu kín, đều đến để đón con nhỏ tan học , lúc đó để học ở trường Quốc Tế tư nhân như vậy , trong nhà ít nhất cũng phải có điều kiện khá giả , xe đến đưa đón đều là chuyện bình thường.

Cố Trì Khê đi ra khỏi cổng trường , nàng giương mắt lên nhìn thấy bóng dáng của một cô bé quen thuộc , đang đứng lẻ loi một mình ở bên cột đá , giống như đang đứng đợi ai.

Cách thời gian tan học của lớp nhỏ đã được hơn nửa tiếng .

Không biết là cô giáo chủ nhiệm đã đi nơi nào rồi.

Nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia một lát , hai chân không nhịn được mà đi qua , “Đi về cùng nhau đi?’’

Thời gian tan học của lớp nhỏ sớm hơn lớp lớn nửa tiếng , theo như thường ngày thì khi Cố Trì Khê về được tới nhà , mới bước vào sân thì liền nghe thấy tiếng gọi của nhà bên cạnh : “Tỷ tỷ , ngươi đã về rồi.’’

Hôm nay lại là một cái tình huống đột xuất , người của Ôn gia vẫn chưa có ai đến đón con về học.

Ôn Nịnh ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng , đôi mắt đen nháy hơi hơi tỏa sáng , nhưng sau đó lại hiện lên sự ủy khuất bất mãn , miệng vểnh lên , nhỏ giọng nói : “ Ta đợi mẹ đến sẽ đi.’’

Da mặt hôm nay tự nhiên lại mỏng như vậy , nói chung thì khi đó tuổi còn nhỏ , bị lạnh nhạt qua vô số lần , trong lòng liền sinh ra một chút tức giận nhỏ , tâm lý sẽ kiểu như “ Ngươi không phải là không thèm để ý ta sao , đột nhiên đến đây làm gì.’’

Nhóc con chỉ là đang giận dỗi , lại không ngờ Cố Trì Khê thật sự quay người đi , cùng chưa nói thêm gì.

Nhìn thấy người nọ bỏ đi , cái miệng nhỏ của Ôn Nịnh chu cao lên , đôi mắt có chút ướt phiếm hồng , nhưng lại quyết không đuổi theo , mà chỉ tức giận quay mặt đi , quay lưng lại với xe của Cố Trì Khê.

Liền không cần nữa , hừ hừ.

Cố Trì Khê ngồi vào ghế sau của xe , nhìn xuyên qua cửa sổ , thấy một bóng dáng đang đứng đó tức giận phì phì , tự nhiên lại cảm tháy có chút đáng yêu.

Nàng kêu tài xế chạy tới một cái bách hóa gần trường học.

Đi một vòng rồi mới quay lại trường học , đã không còn mấy người ở trong trường , xe đưa đón đã thưa thớt dần , Ôn Nịnh vẫn còn đang ở nơi đó , gục đầu xuống , tay nhỏ nắm lấy chặt hai giây đeo cặp , nhìn quá đáng thương.

Cố Trì Khê xuống xe , đi đến trước mặt Ôn Nịnh, không nói hai lời nắm lấy tay nàng , “Đi về cùng ta.’’

Tiểu loli hoảng sợ , nhìn đến nàng , còn ủy khuất mãnh liệt hơn , còn có chút lì lợm không nghe , lập tức ném tay ra : “ Không cần!”

“Muốn ở đây đến tối sao?”

“Ta sẽ tự mình đi về.’’ Ôn Nịnh ôm lấy nửa thân , ủy khuất lầm bà lầm bầm , « Dù sao thì ngươi cũng chán ghét ta , ta không cần ngươi lo …….’’

Cố Trì Khê đơ lại , bất đắc dĩ nói : “ Ta không có chán ghét ngươi.’’

“………..”

“Lên xe về nhà.’’

“Không lên.’’

“Không lên nữa sẽ bị người xấu bắt cóc mất.?’’

Ôn Nịnh sợ hãi , thân người co rúm lại , nhưng vẫn là quật cường mà nói : “ Hừ , là ngươi cố ý làm cho ta sợ.’’

Nghe giọng điệu đều đã sắp khóc tới nơi , lại cố chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống.

Cố Trì Khê lần đầu mới nhìn thấy một tiểu hài tử quật cường như vậy , nhất thời không muốn nói nữa , nàng đi tới trước mặt Ôn Nịnh , từ từ lấy cây kẹo từ trong túi ra , học bộ dáng của người lớn mà dỗ dỗ nói : “ Ngoan đi , nghe lời.’’

Tiểu loli chớp chớp mắt , nhận lấy cây kẹo.

Nói chung thì vẫn còn giận dỗi , ưa ăn mềm chứ không ăn cứng , có người đến dỗ một cái liền tốt lên . Kẹo không quan trọng , quan trọng là tỷ tỷ cuối cùng cũng hiểu nàng , còn biết dỗ nàng nữa.

Cố Trì Khê nắm tay nàng đi lên xe.

“Ta mới không sợ gặp phải người xấu .’’ Ôn Nịnh liếʍ cây kẹo nói , một tay khác nắm lấy góc áo của Cố Trì Khê.

Tuổi thì còn nhỏ mà đã biết thể hiện ra cái tôi của bản thân rồi.

Cố Trì Khê chỉ nhàn nhàn ừ một tiếng , không vạch trần nàng , môi mím chặt mỉm cười nhẹ.

.

Đã qua nửa tháng 5 , thật mau đã tiến vào kỳ nghỉ hè , mùa nay là mùa đông khách nhất trong năm, cũng là khiến cho nhân viên ngành hàng không trải qua một mùa đầy dông tố.

Sau khi nghỉ ngơi xong , Ôn Nịnh lại bay liên tục ba ngày bốn nhiệm vụ bay , buổi sáng hơn 8 giờ đã đi ra sân bay , không đến trễ , buổi chiều 3,4 giờ lại bay trở về, thời gian rất đúng giờ , làm việc đúng theo quy luật sáng đi chiều về.

Bay xong ba ngày , tuần sau lại trực ca đêm.

Mới chạng vạng 5 giờ , bầu trời vẫn còn rất sáng như cũ , Ôn Nịnh vừa bàn giao lại hồ sơ chuyến bay đi ra tới ngoài , vừa đi vừa xem lịch trực ca trên điện thoại , đi thẳng một đường vào thang máy.

Đến lầu một , cửa thang máy mở ra, bên ngoài đang có một trận ầm ĩ.

“Cố tổng , học viện huấn luyện đã bị bán , chúng ta thật sự không còn cách nào.’’

“Cho nên cầu ngài nói rõ chính xác cho bọn ta biết được không.’’

Mấy nam học viên mặc đồng phục hàng không đang đứng ở kia, nhìn có vẻ kích động , Cố Trì Khê bị bọn họ vây quanh ở giữa.