Chương 10 : Xuất hiện bất an.

Chương 10

Bất an xuất hiện.

Bức tường ở dưới ngọn đèn , phạm vi chiếu sáng không thể nào tới , trời thì tối đen , bên cạnh còn có tán lá rộng lớn của hai cây ngô đồng phủ xuống , nếu ai đó không đi đến gần cơ hồ không thể nào phát hiện ra nơi này còn đậu một chiếc xe.

Cố Trì Khê ngồi ở trong xe , khuôn mặt bị bóng tối bao phủ , nàng đang chăm chú nhìn vào ngôi nhà kia , cơ thể bất động , nhìn không khác gì một bức tượng.

Lầu một phòng khách sáng đèn , không bao lâu thì đèn phòng ngủ lầu hai cũng sáng lên.

Bức rèm cửa phản chiếu lên hình bóng của hai người trong nhà.

Cố Trì Khê căng thẳng nín thở , cơ thể nàng hơi khom lại , bàn tay đang cầm tay lái xiết chặt.

Ánh đèn chiếu sáng mông lung , hình bóng hai người khi thì đối diện , khi thì đan vào nhau , sau đó lại tách ra , từ nơi xa xa nhìn không rõ được ai , nhìn mà cứ ngỡ như hai người đang làm chuyện mờ ám gì đó.

Tiếp sau đó , rèm cửa bị kéo ra.

Hình ảnh người trong phòng tức khắc có thể nhìn rõ , một nữ nhân tóc dài mở cửa nhà ra đứng ở ban công , đang nhìn ngó khắp nơi xung quanh . Thân hình nàng tương đối cao , chân rất dài , tóc đen qua vai , mặc một cái áo dây cùng quần đùi ngắn.

Ánh mắt Cố Chì Khê rơi vào trầm mặc , bàn tay càng ngày càng xiết chặt hơn.

Tiếp theo Ôn Nịnh cũng theo ra.

Hai người tựa như đang nói chuyện phiếm , Ôn Nịnh dơ tay chỉ chỉ về hai hướng , không biết là đang diễn tả cái gì , vậy mà nữ nhân kia luôn gật đầu phụ họa theo , nàng còn cười đến thật vui vẻ.

Sau đó các nàng cùng nhau đi vào nhà , đóng cửa lại , kéo rèm .

Rèm cửa trong nhà có hai lớp , một cái dùng để che nắng ban ngày , còn một cái dùng để che lại toàn bộ cảnh vật bên ngoài lại mỗi khi đêm xuống đi ngủ , thực kín , ngay cả cái bóng cũng không nhìn được.

Tâm trạng của Cố Trì Khê đang cực kì căng thẳng.

Một lát sau , đèn phòng khách tắt.

Lại sau một lát , đèn lầu hai cũng tắt.

Lúc này đã là 11 giờ đêm.

Ánh trăng chiếu sáng mơ hồ , tiếng côn trùng kêu lên phát ra từ bụi cỏ , còn lại tất cả mọi thứ đều rơi vào yên tĩnh.

Cố Trì Khê buông tay lái ra , nàng suy sụp dựa lưng vào ghế , nhắm mắt lại . Bóng đêm bao phủ che giấu đi khuôn mặt mệt mỏi của nàng , Cố Trì Khê lúc này đang cố gắng bình tĩnh lại , thở hắt ra một hơi dài , áp chế xuống cảm giác khó chịu đang dâng trào trong lòng.

Cảm giác bực bội vẫn không thể tiêu tan.

Rất nhiều sự việc đang quay cuồng trong đầu nàng , đan chéo chồng chất lên nhau , chỉ có khi nghĩ về Ôn Nịnh mới có thể khiến cho tâm trạng của nàng trở lên thả lỏng.

Nhưng …. Chính phần nhẹ nhàng này , hôm nay cũng bị mất đi , tâm trạng của nàng đang nóng như lửa đốt , lo lắng căng thẳng càng ngày càng gia tăng.

Thời gian dần trôi đi , nàng vẫn luôn ngồi yên vậy cho đến khi trời tờ mờ sáng.

Mặt trăng mất đi , mặt trời đang dần dần mọc lên , chiếc xe thể thao màu bạc đi ra khỏi tiểu khu Thiên Cùng Loan.

………….

Sáng sớm hôm sau ,một tia nắng nhạt len lỏi chiếu vào phòng ngủ.

Ôn Nịnh không có thói quen ngủ nướng , nhưng do tối hôm qua đi ra ngoài chơi quá mệt , nàng đã ngủ muộn , lên hôm nay hơn 8 giờ mới dậy . Nàng rửa mặt đơn giản , thay một bộ đồ nhàn nhã ở nhà , sau đó đi xuống lầu.

Trong phòng bếp có tiếng động phát ra , Ôn Nịnh đi theo vào , nhìn thấy có người đang đứng ở trong bếp , nàng cười nói : “ Mặt trời mọc từ hướng tây sao.”

Nữ nhân kia xoay người lại , nhướng mày : “ Hiếm lắm mới được nghỉ ngày cuối tuần , sao ngươi không ngủ thêm đi?”.

Đây là Hà Du, hai người quen biết khi học khóa huấn luyện làm phi công , Hà Du cũng là bạn thân của nàng , hai người đã quen biết nhau được bảy năm.

Nàng đang mặc một chiếc áo hai dây , tóc dài qua vai được búi gọn gàng lên sau đầu , ngũ quan xinh đẹp sắc nét được phơi bày ra chọn vẹn , làn da nàng trắng nõn , trên đầu vai còn có hình xăm hai con bướm màu xanh nước biển , nhìn sinh động như thật.

“ Ngươi biết ta có thói quen dậy sớm rồi đó.” Ôn Nịnh cười phất phất tóc , đến gần thêm hai bước , ngó xem trong nồi đang nấu gì , “ Hoành thánh? Ta còn tưởng Lão Bản phải cho ta ăn gì đó ngon chứ.”

“ Có cho ăn còn ghét bỏ , rõ ràng trong tủ lạnh của ngươi chỉ còn có cái này.” Hà Du dơ tay lên , làm động tác giả bộ muốn gõ đầu nàng.

Ôn Nịnh biết nàng sẽ không thật sự xuống tay , tránh đi cũng không tránh , cầm lấy cái thìa đảo đảo đảo cái nồi , sau đó cho thêm vài giọt dầu mè vào đảo đảo thêm , “ Như vầy sẽ càng thơm hơn..”

Lưng nàng hơi cúi xuống , lộ ra khe ngực . Nhìn từ phía trên xuống , sẽ thấy làn nha thật trắng của nàng , bộ ngực như ẩn như hiện , sợi dây truyền hình mặt trăng đeo trên cổ khẽ lắc lư qua lại.

Hà Du vô tình thoáng nhìn qua , ánh mắt hơi thâm trầm xuống.

Hoành Thành nấu thật mau chín , hai ba phút là ăn được . Hà Du lấy bánh ra hai cái chén , Ôn Nịnh đưa tay ra tính bưng đi , nàng liền ngăn lại : “ Nóng , để ta làm đi.”

Nàng nhanh chóng chụp hai cái chén lại , một tay cầm lấy mang đi ra ngoài.

“ Ta không có tiểu thư như vậy.” Ôn Nịnh bất đắc dĩ nói , cũng đi theo ra tới bàn ăn.

Hà Du bật quạt lên , vươn tay chọc xuống trán nàng , “ Ở trong lòng ta ngươi chính là yếu đuối như công chúa nhỏ , được rồi ăn đi.”

“ Buồn nôn.”

“ Năm đó lúc còn huấn luyện , phải chạy 3000 m ,là ai vừa chạy vừa khóc?”

“ Hà Du ta khuyên ngươi lên làm người tốt.”

“ hahahahha-------------.”

Hai người cho dù làm gì cũng phải trêu đùa nhau vài câu.

Thật ra Ôn Nịnh học chuyên ngành thiết kế ở đại học ,đại học năm hai ấy , Hàng Á Hàng Không tổ chức chiêu sinh lớp huấn luyện Phi Công , lúc đó nàng chỉ ôm tư tưởng đi phỏng vấn cho vui , ai ngờ lại thuận lợi thông qua , ký hợp đồng cùng với công ty , được điều đi trung tâm huấn luyện của Hàng Á.

Trong một đám học viên , chỉ có nàng cùng Hà Du là con gái.

Quá trình huấn luyện thật sự rất vất vả , trừ bỏ học tập lý thuyết , còn phải huấn luyện thể lực . Phải chạy 3000m một ngày là chuyện bình thường , còn phải treo người đu xuống thang lơ lửng giống như trò chơi , trên người nàng lúc đó ngày nào cũng đầy rẫy viết thương.

Hà Du chỉ lớn hơn Ôn Nịnh một tháng , nhưng lại rất ra dáng môt người chị , rất quan tâm chăm sóc nàng . Hai người hẹn nhau sau khi hoàn thành khóa huấn luyện thì hẹn gặp lại nhau ở công ty , nhưng thật đáng tiếc , kì thi sát hạch cuối cùng Hà Du không thể thông qua , tiếc nuối không thể trở thành phi công , lỡ mất cơ hội tốt để đồng hành cùng trời xanh.

Sau này Hà Du lại chuyển sang kinh doanh nhà hàng , mấy năm nay làm ăn thật sự không tồi , cũng có chút danh tiếng ở Lạc Thành.

Sau khi đạt được tự do tài chính , Hà Du bắt đầu đi khắp nơi du lịch , mới ngày hôm trước nàng vừa trờ về từ Saipan , ngày hôm qua liền hẹn Ôn Nịnh đi ra ngoài ăn cơm , hai người lại uống thêm chút rượu , đường về nhà xa , nàng dứt khoát muốn ở lại nhà Ôn Nịnh một đêm.

“ Tiếp theo ngươi tính đi đến đâu?” Ôn Nịnh múc một miếng hoành thánh thổi thổi.

Hà Du không chút để ý nói : “ Còn chưa biết sẽ đi đâu , nghỉ ngơi hai tháng trước đã.” Nàng nhìn chằm chằm Ôn Nịnh , môi đỏ nhếch lên , hỏi lại : “ Muốn đi du lịch cùng ta sao?.

“ Không có thời gian , bận kiếm tiền.”

“ Sao lâu như vậy rồi còn chưa được phát tiền lương? Đã khất nợ bao lâu rồi , lão bản chết rồi sao?” Hà Du không cao hứng , trong đầu nghĩ cái gì liền trực tiếp nói ra.

Ôn Nịnh nhíu mày theo bản năng , nhỏ giọng nói : “ Đổi lão bản rồi , không nói chuyện này nữa.”

Nghĩ đến Cố Trì Khê , trong lòng nàng có chút khó chịu , không tiếp thu được cách nói từ “ Chết” có liên hệ với Cố Trì Khê , cảm giác không nói ra được nhưng rất khó chịu . Nhưng lúc nàng ý thức được , lời đã được nói ra.

Sợ bị phát hiện ra điều gì , nàng vội vàng ăn hoành thánh để che giấu cảm xúc đi.

Hà Du nhạy cảm nhận ra , không khỏi nheo mắt lại : “ Chậc chậc chậc , được a , chanh nhãi con , còn ở đây nói đỡ cho nhà tư bản?”

“ Có sao?” Ôn Nịnh bình tĩnh tự nhiên mà ngẩng đầu , “ Ta chỉ là nhìn từ khía cạnh khách quan mà nói lên sự thật.”

“ Giải thích là che giấu , chính xác là che giấu!”

“ Đứng náo loạn.”

Hà Du không dám nói tiếp , cúi đầu ăn hoành thánh , nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện , nói : “ Đúng rồi , ta đang tính mở một quán bar mới , ngươi cảm thấy les thế nào?”.

“ Khụ khụ khụ ……” Ôn Nịnh bị sặc đến ho khan.

Hà Du vội vàng đứng dậy rót nước , nhẹ nhàng vuốt lưng thuận khí giùm nàng , “ Ai lấy của ngươi đâu , làm gì ăn vội vậy.”

“ Ngươi đường đường là thẳng nữ …….. sao lại đi mở bar les?” Sau khi hoãn lại , mặt Ôn Nịnh vẫn còn hơi đỏ , dùng ánh mắt khó có thể tin mà nhìn nàng.

Nghe được hai chữ “ Thẳng nữ.” , khuôn mặt của Hà Du có chút mất tự nhiên , nàng ngồi lại chỗ , mở miệng nói giỡn : “ Càng tiện cho ngươi có cơ hội tìm kiếm đối tượng a , người đều đã sắp ba mươi rồi , vẫn còn độc thân , nói ra làm cho người khác cũng không tin được.”

Ôn Nịnh sửng sốt , nàng khẽ rũ mắt xuống , cảm xúc bỗng trở lên ảm đạm : “ Tạm thời ta không tính tới chuyện yêu đương.”

Nàng cúi xuống nhìn vào trong chén , dùng muỗng đảo đảo hoàng thành , tiếng va chạm của thìa vào thành chén phát ra tiếng “ leng keng.” , cứng đờ , máy móc , giống tiếng kêu của đồng hồng quả lắc.

Hà Du nghẹn lời , ngơ ngẩn mà nhìn nàng , sau một lúc mới thu hồi lại vẻ mặt đùa giỡn , “ Vì điều gì?”

Ôn Nịnh cúi đầu không nói lời nào.

“ Chẳng lẽ ------.” Nàng siết chặt muỗng trong tay, chần chờ hỏi : “ Ngươi đã có người trong lòng rồi sao?”

Ôn Nịnh sửng sốt ngẩng mặt lên vài dây , vội vàng lắc đầu : “ Không có.” Rồi sau đó nàng nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong chén , “ Nhanh ăn đi , sắp nguội rồi.”

Ăn xong bữa sáng , Ôn Nịnh lái xe đưa Hà Du về nhà , sau đó nàng nhận thêm đơn lái xe ở trên đường lớn.

Đột nhiên điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

[ Tối hôm qua ngủ ngon không?]

Cố Trì Khê gửi đến

“ ?.”

Ôn Nịnh không rõ nguyên nhân gì , liền trả lời lại :

[ Rất rất tốt.]

Nghĩ nghĩ , nàng gửi thêm một tin : “ Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm.”

Bên kia không có trả lời lại.

.

Sáng sớm tinh mơ thứ 2 , công ty có thông báo tuyên bố xử phạt.

Khoang thuyền hai bộ phận tiếp viên Vạn Tư Kỳ ,bị người khác âm thầm tố cáo trộm lấy vật phẩm của công ty , yêu cầu điều tra xác minh , giáng cấp , chờ kết quả sử phạt , đình chỉ bay một tháng , cũng như phải bồi thường toàn bộ tổn thất cho công ty.

Tin tức vừa nổ ra , mọi người đều ồ lên.

Tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện này trên diễn đàn , có người nói dám trộm đồ bị xử như vậy là xứng đáng , có người lại nói người tố cáo thật thiếu đạo đức , chưa đến 24h mà tin tức đã lan tỏa ra cả hãng hàng không.

Trộm vật tư của công ty, không chừng là không chỉ có Vạn Tư kỳ , giữa đồng nghiệp với nhau ,vì giữ gìn lợi ích cộng đồng lên trước giờ không có ai đi tố cáo , sau khi sự tình nổ ra , những người không bị bắt cũng đã bắt đầu hoảng loạn trong lòng , họ chỉ sợ công ty sẽ tiếp tục điều tra lan rộng ra.

Cả đêm , đã có rất nhiều người mất ngủ.

Ôn Nịnh đang vội vàng đi làm thêm , cho tới tận ngày hôm sau nàng mới biết được tin này .

Hôm nay nàng có nhiệm vụ bay , từ Lạc Thành bay tới thành phố Z rồi quay trở lại , lại còn phải ở lại qua đêm ở Giang Thành . Giữa trưa nàng đi nhà ăn ăn cơm , mọi người chung quanh cơ hồ đều đang thảo luận chuyện này.

“ Tuy rằng trộm đồ là không đúng , nhưng mà việc tố cáo đồng nghiệp cũng quá ghê tởm đi………”

“ Ta liền rất phiền chế độ tố cáo này.”

“ Cơ mà mấy vật phẩm đó cũng không có đáng giá tiền , cho không ta còn không lấy , không nghĩ tới còn có người đi lấy mấy cái đồ đó.”

Âm thanh bàn cách vách có chút lớn , Ôn Nịnh bên này nghe được rõ rành mạch , nàng dùng di động tìm kiếm thông báo , sau đó lại lên diễn đàn xem , tự nhiên lại có dự cảm không tốt sắp xảy ra.

Trước đó không lâu nàng cùng Vạn Tư Kỳ có chuyến bay chung , trong lúc vô tình nhìn thấy đối phương trộm đồ vật tư , lúc đấy nàng cũng không quá để ý , cũng không có đi báo cáo lại , thêm mấy lời Vạn Tư Kỳ nói sẽ không tiếp tục lấy , nàng liền bỏ qua chuyện tố cáo.

Không nghĩ tới chuyện này lại bị người khác tố cáo ra.

Có hay không Vạn Tư Kỳ sẽ nghĩ là mình làm?

Hoặc là , bên trên tra ra được nàng cố ý bao che , tất nhiên nàng sẽ bị liên lụy đến chuyện này.

Trong lòng Ôn Nịnh càng thêm loạn , ngay cả cơm ăn vào cũng không thấy ngon.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm từ nhà ăn đi ra ngoài , chờ cho đến buổi chiều trên máy bay , nàng buộc phải cưỡng ép bản thân mình không lên tiếp tục nghĩ đến chuyện này , không được suy đoán lung tung , miễn cho lại bị phân tâm , ảnh hưởng đến an toàn của phi hành đoàn.

Hôm nay thật may mắn , hai đoạn hành trình bay đều hoàn thành thuận lợi , đúng giờ cất cánh , trước tiên là là đáp xuống đất , sau đó buổi tối 9 giờ rưỡi đến sân bay Lạc Thành, chuẩn bị cho chuyến bay kế tiếp đi Giang Thành.

Màn đêm bao phủ bầu trời , đâu đó có một vài bóng đèn lấp ló như những ngôi sao.

Ở ngoài sân bay tràn đầy các loại âm thanh , nhiệt độ mặt đất so với trên cao ấm hơn , lần này Phi cơ đỗ ở vị trí xa đơn vị , có chút khoảng cách với nhà ga sân bay.

Thời gian dừng lại trạm còn dư dả thời gian , Ôn Nịnh cùng mọi người ngồi ở khoang sau ăn điểm tâm , nghỉ ngơi một lát.

“ Cơ trưởng , nếu không chúng ta gọi cơm hộp đi ? T2 nhà ăn có món lẩu cay ăn siêu ngon~~”

“ Ân ân , ta cũng muốn ăn.”

Ôn Nịnh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, đang muốn nói chuyện , thừa vụ trưởng vô tình nói : “ Các ngươi đã quên Cố Tổng muốn ngồi chuyến này rồi sao? Lẩu cay mùi nồng như vậy , ăn cũng lâu , không kịp thời gian đâu.”

“ A__________.”

“ Cố Tổng cũng thật là , làm gì không ngồi phi cơ công vụ , ta đã mệt mỏi cả ngày , buổi tối còn phải tập chung tinh thần , hazz.”

Mấy cô nương lẩm bẩm thất vọng.

Ôn Nịnh ngồi một bên thất thần nghe các nàng nói chuyện , càng uống cà phê càng cảm thấy hương vị ngày càng chua xót , ngực khó thở nghẹn muốn chết.

Nàng đoán , Cố Trì Khê hẳn là đã biết ban ngày nàng bay , nên cố ý muốn đi chuyến này , nhưng đây cũng chỉ là suy đoán , không có căn cứ , nghĩ quá nhiều chỉ làm cho bản thân thêm phiền não . Nhỡ may người nọ nhân tiện muốn đi kiểm tra công tác , ít nhất nàng còn phải tỏ ra nghiêm túc mà đối phó.

Nghỉ ngơi một lát , mọi người từng người từng người bắt đầu bận việc .

Ôn Nịnh chỉnh trang lại đồng phục , sửa ngay ngắn huy hiệu , xách theo đèn pin , chuẩn bị đi một vòng phi cơ kiểm tra , chân nàng vừa mới chạm đất , một chiếc xe chuyên dụng VIP đi lại đây , dừng cách cầu thang máy bay chừng hai mét.

Cửa xe mở ra ,Cố Trì Khê bước xuống.

Nàng mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng , đi kèm với áo khoác màu lam dài tới qua mông váy , chân mang giày cao gót , đẹp đẽ , dáng người cao gầy , trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ nữ xa sỉ.

Tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.

Ôn Nịnh đứng bất động , làm ra vẻ tự nhiên mà chào hỏi : “ Cố Tổng.”

Cố Trì Khê nhìn nàng , ánh mắt bỗng chốc trở lên thâm trầm , rồi sau đó quay đầu nói với Đàm Giai vừa xuống xe theo : “ Ngươi lên trước đi.”

“ Được.”

Lại quay đầu lại , Lúc này Ôn Nịnh đã mang theo đèn pin đi về hướng phía đuôi máy bay , bóng dáng nàng bị ánh đèn đường màu vàng bao phủ , đồng phục áo sơ mi bó eo , quần tây thẳng tắp che đậy đôi chân thon dài , nhìn vào càng có vẻ lãnh bạc cô đơn.

“ Ôn cơ trưởng.”

Tấm lưng kia dừng lại , chần chờ xoay người.

Cố Trì Khê nâng lên một nụ cười nhạt nhẽo , không nhanh không chậm mà đi qua.