Anh chàng vừa mới vào, thấy cô bỏ chạy liền quay sang kính cẩn nói:
" Tổng tài , là tôi làm việc sơ xuất để người lạ lẻn vào phòng của ngài."
Anh do dự một lát rồi lấy tay xoa xoa chiếc cằm nhọn của mình, miệng cười gian xảo nói:
" Điều tra cô gái vừa rồi cho tôi. Chuẩn bị xe tôi phải về nhà một chuyến"
Nói xong anh đứng dậy bước vào phòng vệ sinh. Còn anh thư ký liền làm theo những gì anh căn dặn.
----------------
Tại Tô Gia
Mộc Y bước vào gian phòng chính. Họ hàng nhà cô đều tụ tập đông đủ, cha cô Tô Mộc Đức đang ngồi trên ghế sofa ,khuôn mặt của ông vô cùng nghiêm khắc. Ngồi kế bên ông là Ngạn Trương bà ta là mẹ kế của cô cũng chính là mẹ của Mộc Kỳ.
Thấy cô ai nấy đều xì xào bàn tán, một số thì nhép miệng cười khinh bỉ. Tô Mộc Đức vừa thấy Mộc Y ông liền tức giận đứng phắt dậy, tay chỉ về hướng Mộc Y quát:
" Mày còn biết đường quay về cái nhà này sao ?"
Ngạn Trương đứng dậy theo ông ,tay kia đỡ lấy cánh tay của ông. Ánh mắt thương hại nhìn về phía Mộc Y tỏ ra vẻ mặt đau xót ,dịu dàng nói:
" Mộc Y, con xem mọi người đều lo lắng cho con. Con mau nói đi rốt cuộc tối qua con đi đâu?"
Mộc Y không nói gì chỉ biết đứng im, cúi gầm mặt. Cô biết dù cô có nói gì thì ai sẽ là người tin cô. Hay chỉ nhận lại sự chỉ trích , thậm chí là lời sỉ nhục thậm tệ.
Trác Hàn tiến lại gần cô nắm lấy tay cô, ánh mắt mong đợi cô giải thích mọi việc, anh từ lâu đã thích cô nên lúc nào cũng hối thúc ba mẹ anh đi dặn hỏi cô. Còn cô không khác gì con rối lúc nào cũng chỉ nghe theo sự sắp đặt của ông bố . Trác Hàn vội vàng hỏi:
" Mộc Y em mau nói tất cả không phải sự thật đi. Như vậy anh và em sẽ được ở bên nhau"
Ba mẹ của Trác Hàn vội đi lên kéo con trai mình lại nói trước đám đông:
" Mộc Y đã không giữ được bản thân, thì chúng tôi tuyệt đối không cho con trai của chúng tôi lấy loại phụ nữ như vậy"
Mọi người xung quanh gật đầu tán thành. Cha cô Tô Mộc Đức nhìn sang Mộc Y rồi nói với bên ba mẹ Trác Hàn.
" Nhưng hai đứa nó đã định hôn sự ,bây giờ hủy còn ra thể thống gì"
Ba Trác Hàn ngồi xuống ghế sofa ,ánh mắt không hài lòng nhìn Mộc Y rồi quay sang nhìn Mộc Kỳ nói:
" Nếu đã không hủy được, thì Trác Hàn con tôi chỉ lấy Mộc Kỳ. Không được ,thì mối liên kết lần này kết thúc"
Mộc Kỳ vui vẻ chạy lên nắm tay cha mình , sung sướиɠ ra mặt ỏng ẹo nói:
" Cha ,cha đồng ý đi. Hay cha muốn con gái ở vậy sao "
Sau một hồi tranh luận thì mối hôn sự giữa Mộc Y và Trác Hàn sẽ hủy và bắt đầu mối hôn nhân giữa Mộc Kỳ và anh . Trác Hàn lúc này vẫn nhìn Mộc Y chằm chằm, tiến lại gần cô nắm hai bả vai của cô lắc mạnh ra sức thuyết phục.
" Không sao, anh có thể lấy em làm vợ bé "
Sức chịu đựng của Mộc Y đã tới cực điểm cô hất tay anh ra rồi giương đôi mắt sắc lạnh nhìn mọi người rồi kiên định nói:
" Mộc Kỳ, nếu chị đã thèm thuồng người chồng sắp cưới này của tôi như vậy ,thì tôi cho chị đấy. Thật ra tôi chẳng hứng thú gì với cái trò hôn nhân không có hạnh phúc này, hủy hôn.. tốt thôi ,tôi đây còn phải cảm ơn nữa là "
Nói xong Mộc Y đi thẳng lên lầu. Cuối cùng cô cũng không phải gả cho cái tên đó. Lần này coi như trong họa có phúc đi. Mộc Đức tức đến nỗi gân hiện trên mặt thấy rõ mồn một,ông quát:
" Nghiệt chủng mà "
Ngạn Trương trong lòng còn đang mừng thầm vì con gái sắp gả cho nhà quyền thế thấy ông tức như vậy bà ta lại tiếp tục diễn:
" Lão gia, người đừng tức giận, con còn nhỏ, có gì chúng ta tìm người thích hợp rồi gả đi là xong "
Tô Mộc Đức nắm tay Ngạn Trương dịu dàng nói:
" Chỉ có em là hiểu chuyện "
Nói xong ông quay sang khách khứa nói lớn,một tay giơ ly rượu lên .
" Hôm nay để mọi người chê cười rồi. Nào chúng ta tiếp tục bữa tiệc,hôm nay coi như là chúc mừng con gái trưởng nhà tôi được gả đi vậy"
Mọi người cười nói vui vẻ, hòa vào tiếng nhạc du dương. Mộc Kỳ thì không ngừng quấn quýt lấy Trác Hàn,hai người không khác gì một đôi tình nhân vừa triệt để được kẻ thứ ba. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Mộc Y lúc này bước vào phòng đóng sầm cánh cửa lại. Dựa lưng vào tường ,ngồi xổm xuống nền nhà. Vừa rồi cô kiên định,mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ cô không khác gì một người mềm lòng, đơn độc bấy nhiêu.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Y ướt đẫm, nước mắt lăn trên gò má rồi rơi lã chã xuống cánh tay. Tiếng khóc của cô chắc chỉ mình cô nghe thấy, cô không muốn để người khác thấy bộ dạng thảm thương này. Cô không thể bị người khác coi thường cô phải mạnh mẽ. Từ khi mẹ cô mất ,chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác. Những tủi thân ,sự sỉ nhục cô phải chịu cô chỉ có thể vào phòng đóng chặt cửa ,âm thầm khóc một mình. Rồi lại tự trấn an bản thân.