Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa nghe cô nhắc đến từ " Ghen " tim của anh lại khẽ đập rộn ràng lên. Gương mặt dường như không bao giờ cười kia bây giờ lại hơi ửng đỏ quay sang bên kia tránh ánh mắt dò hỏi của cô.

Mộc Y cười hí hửng, không hiểu sao trong lòng cô bất giác lại vui như vậy, thấy anh quay sang một bên, không dám nhìn ,thì cô quỳ sụp xuống sàn nhà, ưỡn người về phía của anh, hai tay của cô đặt lên trên đệm ghế sofa giữ thăng bằng cho cơ thể, gương mặt baby của Mộc Y tiến sát tới khuôn mặt anh rồi cười nói.

" Nè...anh đang ghen đúng không " trong giọng nói của cô pha thêm vài âm điệu cười đùa.

Thấy Quân Trầm không nói gì cô tiếp tục tiến lại gần ,nháy nháy mắt hỏi.

" Sao anh không nói gì, ghen thì ghen ....mắc gì ngại ,tôi không cười đâu haha ?" Vẻ mặt của cô vô cùng đắc ý.

Quân Trầm đột nhiên quay mặt lại , bây giờ hai khuôn mặt cách nhau không quá 1 cm , 2 chiếc mũi dài vừa đủ chạm vào nhau. 4 mắt nhìn nhau không chớp. Dường như hơi thở của 2 người cũng ngừng hoạt động.

Hai bên má của Mộc Y bắt đầu đỏ cả lên, cô luống cuống ngồi ngay dậy. Lần này đến lượt cô không dám nhìn thẳng vào anh , mắt cứ lảo đảo lên trần nhà nói .

" À...tôi, thôi muộn rồi tôi về phòng đây"

Cô vừa đứng lên thì đã bị Quân Trâm lôi thẳng vào lòng của anh. Cả thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh.

Trên một chiếc ghế hai thân hình ôm trọn lẫn nhau. Cô hơi ngượng ngùng ấp úng nói.

" Anh .. anh mau thả tôi ra"

Quân Trầm cười đắc ý .

" Tôi không thả......... thì sao nào "

Mộc Y không dám động đậy, nếu cô mà động một chút thì hai người sẽ ngã lăn ra sàn vì cái ghế này quả thật không thể chứa nổi anh và cô.

Trong đầu cô liền nảy ra một ý .

" Anh thả tôi ra đi, tôi nằm như vậy không thoải mãi "

Anh nhìn cô, rồi lại nâng người cô ngồi lên thân hình của anh. Mộc Y ngồi lên thân hình rắn chắc của Quân Trầm. Người khác mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ xác định ngay là cô đang có hành vi cưỡng bức anh.

Quân Trầm cười đắc ý nói.

" Như vậy thoải mãi rồi chứ "

Cô bây giờ cô hận không thể đem anh ra đánh cho nhừ tử, eo cô bị anh ôm chặt khiến cả người cô muốn nhúc nhích cũng không được.

" Anh định cho tôi ngồi cái tư thế này đến bao giờ "

" Đến sáng "

Mộc Y nhức đầu thở dài .Sao anh đang lên cơn sốt mà lại khỏe như vậy lại còn có sức để trêu chọc cô.

Thấy cô có vẻ khó chịu , toàn thân anh cũng dần đuối sức, anh đặt cô xuống rồi ôm lấy cô, cho cô một tư thế nằm vô cùng dễ chịu. Anh ấn cái nút ngay cái ghế, lập tức từ chiếc ghế được kéo dài ra như một chiếc giường thu nhỏ, Quân Trầm khẽ nói.

" Như vậy là có thể nằm được rồi chứ ?"

Mộc Y ngỡ ngàng nhìn chiếc , sao cô lại quên mất anh là người giàu có muốn gì được nấy ,ngay cả một cái ghế thôi đã trang bị một công nghệ rất tiên tiến. Từ một chiếc ghế sofa đủ cho một người nằm thành ra một chiếc giường đủ cho cả 3 người nằm.

Cô nhẹ gật đầu một cái rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh.

Toàn thân anh bắt đầu nóng rực lên khiến cả người cô cũng nóng theo, cô lật người lại giơ tay lên sờ trán của anh lo lắng nói.

" Hay anh đến bệnh viện đi, trán nóng như này sốt cao lắm đó "

Quân Trầm dịu dàng nhìn cô ,ánh mắt hiện rõ sự xúc động, từ nhỏ mỗi lần anh bị sốt đều một mình anh tự lo cho bản thân. Vì anh không muốn làm phiền đến người khác càng không muốn bị người khác xem thường cơ thể của anh .

" Tôi không sao, ôm em ngủ là sáng mai sẽ khỏi"

Mộc Y bị anh ôm vô cùng chặt , cả khuôn mặt cô áp vô l*иg ngực rắn chắc của anh. Vẻ mặt của Mộc Y vô cùng thỏa mãn , tim cô lại bắt đầu đập rộn ràng.

Quân Trầm nhắm hai con mắt lại rồi nói.

" Lần sau không cho phép em thân mật với người đàn ông khác ngoại trừ tôi"

Cô ngoan ngoãn gật đầu, không một chút phản kháng . Quân Trầm thấy biểu hiện của cô vô cùng hài lòng anh cũng yên tâm mà thϊếp đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »