Trên triều đường bàn tán xôn xao vì đệ nhất chiến thần đại tướng quân đã trở về. Tất cả mọi người đều rất vui mừng,một vị đại thần ngạo mạng nói.
"Đại tướng quân là thân gái tòng quân nhưng lại tài giỏi hơn người văn thao võ lược, ai ai cũng ngưỡng mộ thật là nhân tài hiếm có của vương triều, trước kia khi quân Đại Bắc tấn công chúng ta,đã ba vị tướng quân được đều đi đánh trả nhưng ai nấy cũng dẫn binh lui về, thất bại thảm hại, nhưng đã có một người nữ tử trong đám quan võ đứng ra xin lập quân lập trạng ( kiểu như một lời hứa được ghi ra giấy rõ ràng nếu như không là được đồng nghĩa với chữ chết) rằng trong vòng 3 năm sẽ đánh bại được Đại Bắc, lúc đó lão phu không tin được lại có người làm việc ngu ngốc đó, cứ nghĩ chưa tới 3 tháng nhất định sẽ bị bại trận, ai ngờ đại tướng quân càng đánh càng thắng, 3 tháng trước còn lấy được thủ cấp của thái tử quân địch, khiến cho quân địch xin hành thậm chí còn muốn đưa công chúa qua đây để hòa thân, lúc đó hoàng thượng đích thân đề chữ cho phủ đệ của cô ấy bốn chữ Đệ Nhất Chiến Thần rồi còn tặng thêm: Một phủ tướng quân lớn nhất kinh thành, một trăm sào đất, một trăm vạn hoàng kim, năm trăm vạn bạc, còn có đồ đạc quý giá, nhưng cô ấy đã dùng hết năm trăm vạn bạc đó để tặng cho quân nhân của mình và người nhà của những quân nhân đã mất, cô ấy thật là một đại anh hùng, đại tài nữ, ai như hắn."
- Tất cả mọi người đều nhìn về phía Minh vương, còn hắn chỉ ngáp ngắn ngáp dài, tay cầm một sớ tấu chương, tất cả đều thở dài, vị quân thần nói tiếp.
" Cũng không biết bệ hạ nghĩ gì, ngày đó hoàng thượng sau khi tặng quà cho đại tướng quân xong, còn tặng cho cô ấy một mối hôn sự mà cả kinh thành ai nấy cũng phản đối, ban hôn cho cô ấy và Minh vương, tài nữ và kẻ vô dụng haizz nếu như là ta sẽ nhất quyết từ chối nhưng cô ấy chỉ gửi về đúng một câu: ngày 15-8 kết hôn xin vương gia chuẩn bị trước. Đúng là haizzz."
"Chắc vì khuôn mặt cô ấy xấu xí nên sợ không ai cưới giờ có được ban hôn sợ làm mất mặt mình và hoàng thất nên không thể không đồng ý."
- Tất cả mọi người từ trước đến giờ đều không nhìn thấy được khuôn mặt thật sự của nàng vì nàng lấy nào cũng đeo mặt nạ, người đồn rằng nàng xấu như Chung Vô Diệm vậy, vì thế mới tài dõi, cả kinh thành cũng vì việc này mà nháo nhào một phen, có người còn cười thay cho số phận của hai người họ,chồng vô dụng,vợ tài giỏi, chồng đẹp trai,vợ lại xấu gái thế không phải đảo lộn lẽ thường hay sao. Chưa để bọn họ nói hết câu hắn đã đi mất từ hồi nào, để lại một quyển tấu chương trên bàn của hoàng đế. Hắn đi ra cũng góc cây phía nam hoàng cung nhìn ánh sáng xen qua những tàn lá, ngơ ngán hỏi tên thị vệ.
" Hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi?"
" Khởi bẩm vương gia đã là 10-8 rồi ạ."
" Nàng ấy, vương phi của ta đã đi tới đâu rồi?"
" Thưa vương gia, thám tử có hồi báo hôm nay vương phi đã về tới ngoại ô kinh thành rồi chắc ngày mai sẽ tới hoàng cung thôi ạ."
" Ừm lễ vật đã chuẩn bị đủ rồi chứ, nhà cửa cũng đã trang trí xong?"
" Bẩm vương gia theo lời căn dặn của người, từ ngày 1-8 đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ phòng đầy đủ, toàn bộ vương phủ đều đã trang trí lại hết rồi ạ."
" Ừ tốt lắm ta phải cho bọn chúng biết Minh Vương ta có thể vô dụng nhưng không bất tài ( ở câu nói này bất tài được hiểu là không có tiền của, giàu sang)"