Mộc Thư Đồng cô nhìn hai người rời đi cũng đi theo ra ngoài. Lúc này, chị gái cô đang ôm Xú Xú đứng cạnh xe của cô, mà Chu Ý Nhiên nàng thì dắt tay Niệm Niệm, đi một hướng khác. Mộc Thư Đồng thở dài đuổi theo Chu Ý Nhiên nàng :
" Quần áo con gái cô tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô. Hôm nay tôi đi mà quên mang theo ". " Tùy cô " - Chu Ý Nhiên nàng thuận miệng đáp một câu, cũng không quay đầu lại. Chỉ là Niệm Niệm lại dừng bước, quay đầu lại chạy vội tới trước người cô, kêu
: " Mommy ôm, mẹ mất hứng không ôm con ". " Niệm Niệm, còn không mau đi " - Chu Ý Nhiên nàng lập tức xoay người trợn mắt nhìn Niệm Niệm. Mộc Thư Đồng cô nhìn thấy liền có chút không đành lòng, tâm tình không tốt cũng không thể đem tức giận đổ lên đầu con nhỏ. Vậy là cô đành ôm lấy Niệm Niệm, rồi bước tới giao lại cho Chu Ý Nhiên nàng :
" Cô ôm con bé đi, lối đi bộ nhiều xe, không an toàn ".
Vậy mà, khi Mộc Thư Đồng cô về lại chỗ chị gái mình, lại nghe được tiếng khóc của Niệm Niệm truyền tới. Bất quá cô cũng không muốn hỏi nhiều, Chu Ý Nhiên nàng dù sao cũng là mẹ của con bé, không lí nào lại có thể vứt bỏ con bé một mình ở đây. Vì vậy, cô liền trực tiếp vào xe, mà chị cô vẫn là một bộ thở phì phò ngồi ở ghế cạnh ghế lái. Sau khi quay đầu, không nói lời nào, chỉ là Xú Xú ngồi trong lòng mẹ mình lên tiếng, nhỏ giọng kêu:
" Mẹ khóc ". Mộc Thư Đồng vội vàng quay đầu, trong lòng thật là phức tạp vạn phần, chuyện tình cảm thật đúng là hành hạ người. Rõ ràng hai người cũng đã có con, chuyện khi còn trẻ cũng đã qua, bây giờ gặp mặt cũng còn có thể huyên náo khiến cho tâm tình không tốt. Xem ra mình độc thân vẫn là rất hạnh phúc. Cô lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, chuẩn bị lái xe. Chẳng qua là từ kính chiếu hậu thấy Niệm Niệm còn đang tay chân đấm đá trong ngực Chu Ý Nhiên nàng giống như giận dỗi. Mà Chu Ý Nhiên nàng cũng giống như không có kiên nhẫn, đặt con xuống đất, xoay người rời đi.
Mộc Thư Đồng kinh ngạc đến giật mình, người đẹp này sẽ không vì gặp phải chuyện tình cảm khiến lý trí cũng bị mất chứ, dám để lại con nhỏ ở ven đường. Mộc Thư Đồng không chút suy nghĩ liền ra khỏi xe, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Niệm Niệm, liền nghe :
" Mommy của con, tại sao mommy không về nhà của chúng ta " - Niệm Niệm vừa kêu vừa nghễnh đầu, hướng về phía bầu trời oa oa khóc lớn.
Mộc Thư Đồng ôm lấy Niệm Niệm, nhẹ giọng dụ dỗ, mặc dù cô không thích phải trông trẻ, nhưng mà ít nhất cũng trông tiểu quỷ này mấy ngày, còn cùng ngủ hai đêm, dĩ nhiên là cảm thấy thân mật không ít. Có lẽ là liên hệ máu mủ, Niệm Niệm không khóc nữa, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm cô, hỏi:
" Mommy, tại sao không theo mẹ và con về nhà? Mẹ cũng khóc rồi ".
Mộc Thư Đồng cô xoa mặt Niệm Niệm, lau đi nước mắt của con bé, sau đó ngọt giọng dụ dỗ :
" Niệm Niệm ngoan nha, trước cùng mẹ về nhà, cô có rảnh rỗi sẽ đi thăm Niệm Niệm, có được không? ". " Mommy nhất định phải tới " - Niệm Niệm vội vàng gật đầu, tiếp theo liền chuyển sang hướng về phía bóng lưng Chu Ý Nhiên nàng, hét to:
" Mẹ, mẹ, Niệm Niệm sẽ ngoan mà, Niệm Niệm không khóc ". Chu Ý Nhiên nàng đương nhiên là nghe được một lớn một nhỏ nói chuyện, trong lòng thoáng chút vui mừng, tuy nhiên vẫn còn cảm thấy ủy khuất. Mấy năm nay nàng sống không dễ dàng chút nào, vốn là tâm đã lạnh như băng nhưng mà trời cao hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc nàng, để cho nàng gặp lại cô nhưng lại để cô cái gì cũng đều không nhớ, đối với nàng giống như một người xa lạ, điều này khiến cho nước mắt vốn cực lực kiềm chế mãnh liệt xông ra. Vội vàng quệt nước mắt, nhanh chóng xoay người, đi tới bên cạnh hai người, nhận lấy con nhỏ từ trong tay Mộc Thư Đồng, ôm vào trong ngực hôn lại hôn, nhỏ giọng nói một câu :
" Thật xin lỗi, mẹ không nên tức giận Niệm Niệm ". Mộc Thư Đồng cô nhìn hai mẹ con Chu Ý Nhiên nàng, cẩn thận quan sát nữ nhân xinh đẹp trước mặt, một cỗ đau lòng vô hình từ đâu dâng lên khiến cho l*иg ngực như muốn nghẹt thở. Nhìn người con gái kia cố làm bộ dáng kiên cường, trong lúc bất chợt rất muốn ôm nàng vào ngực, rất muốn an ủi nàng, mặc dù cô biết rõ mình cũng như nàng, cả hai đồng dạng đều là con gái.
Mộc Thư Đồng cô lần đầu tiên hướng Chu Ý Nhiên nàng cười một tiếng :
" Cô là một người mẹ tốt. Tiện thể, tôi thay chị tôi xin lỗi cô, tính khí chị ấy luôn luôn như vậy. Có thể đều là hiểu lầm, tôi cũng không phải quan tòa, cho nên cũng không tiện nói nhiều, tóm lại cô đừng suy nghĩ nhiều ". Chu Ý Nhiên nàng không nói gì cứ như vậy im lặng nhìn Mộc Thư Đồng cô, ánh mắt lạnh nhạt rồi lại hàm chứa một tia nóng rực. Thật ra thì giờ phút này nàng thật rất muốn nhào qua ôm cô một cái, hoặc là để cho cô ôm mình một cái. Chẳng qua là bây giờ địa điểm cùng thời cơ đều không phù hợp, nàng nhất định phải kiên nhẫn, không thể nhất thời xung động dọa cô sợ hãi.
Mộc Thư Đồng cô bị Chu Ý Nhiên nàng nhìn chằm chằm liền nảy sinh cảm giác không được tự nhiên, cho nên cô liền đưa tay sờ tóc Niệm Niệm một cái nhằm giải tỏa không khí ngượng ngùng
: " Niệm Niệm phải ngoan nha, phải nghe lời của mẹ nữa nè " - lời vừa dứt liền xoay người chạy về phía xe của mình.
Trên đường, lòng của Mộc Thư Đồng cô vẫn là tưởng nhớ Niệm Niệm, mới trông hai ngày, thế nào đã cảm thấy không bỏ được đây, không tự chủ liền khẽ thở dài một tiếng. Đột nhiên thanh âm của Mộc Vũ Phong truyền tới :
" Đồng Đồng, sau này đừng gặp mặt Chu Ý Nhiên nữa, nghe không? " Em nói Mộc Vũ Phong, chị cũng đã là người lớn sao lại còn cân cân so so như thế. Hôm nay nếu không phải là em ngăn trở, có phải chị còn muốn tát người ta hay không? " - Mộc Thư Đồng nghe chị mình nói giọng ra lệnh lại nghĩ đến thiếu chút nữa chị ấy đã động thủ đánh người, đáy lòng đã cảm thấy đặc biệt khó chịu.
" Thế nào? Em nghĩ chị muốn đánh người lắm sao? Em cho rằng chị chính là một người đanh đá chua ngoa sao? " - Mộc Vũ Phong vốn đang trông cậy vào em gái nàng có thể an ủi nàng đôi câu, không ngờ em gái ngược lại còn ra giọng dạy dỗ nàng một trận.
" Chị, em không muốn gây gổ với chị, chẳng qua là em cảm thấy hai người không cần thiết vì chuyện tám trăm năm trước mà không vui. Huống chi hai người lại không gặp nhau nhiều, mỗi người một đường, cần gì gây chuyện phiền lòng đây ". " Còn không phải là vì em sao? " - Mộc Vũ Phong chợt quay đầu lại thét lên, nước mắt ràn rụa. Mộc Thư Đồng bị dọa sợ vội vàng dừng xe sát ở ven đường, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc :
" Rốt cuộc chị sao vậy? Em không rõ lắm, hai người rốt cuộc có quá khứ không vui thế nào nhưng em hy vọng hai người không nên vì chuyện vô vị trong quá khứ mà hiềm khích nhau ". " Nếu em hy vọng mọi chuyện im ắng thì em hãy cách người đó xa một chút. Còn nữa, em cũng không cần thân cận đứa bé kia ". " Chị ... nói gì vô lý quá vậy. Cô ấy là tình địch của chị, có quan hệ gì tới em " - Mộc Thư Đồng cô phát hiện chị gái mình lại bắt đầu chủ nghĩa độc tài, trong lòng không có nơi nào là muốn nghe theo.
" Tùy em, em muốn thân cận cũng được, sau này đừng gặp chị nữa " - Mộc Vũ Phong đem Xú Xú từ trong lòng đặt xuống chỗ cạnh ghế lái chính, còn mình đi xuống xe, cũng không thèm quay đầu lại.
Mộc Thư Đồng cô nhìn tấm lưng kia, cũng không muốn xen vào, để cho chính chị ấy yên tĩnh một chút thì tốt hơn. Cô nịt chặt dây an toàn cho Xú Xú, sau cũng liền lái xe về nhà.
Ngày hôm sau trở về trường học, Mộc Thư Đồng lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là cô lại không có tâm tư thiết kế. Trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười của tiểu quỷ, còn có ánh mắt Chu Ý Nhiên nàng khi đó mang chút ủy khuất. Ngồi ở trước bàn học, trên tay cầm bút vẽ, chẳng qua là trong đầu một chút linh cảm cũng không có, quyết định không vẽ nữa, tìm người đi ra ngoài, bộ dáng như vậy cũng thành oán phụ.
Sau khi ăn trưa xong, cô liền cùng bạn học đi hát karaoke, cũng không nghĩ vừa tới cửa trường, điện thoại vang lên, lại là số của người đẹp sao chổi.
" Cô tìm tôi làm cái gì? Quần áo con gái cô còn có bình sữa tôi đã sai người đưa tới nhà cô " - Mộc Thư Đồng nhấn nút trả lời liền hỏi, chỉ nghe bên kia truyền tới một tiếng rất thấp tựa hồ còn kèm theo một tia nức nở :
" Con bị bệnh, đang ở bệnh viện, vẫn luôn miệng kêu muốn em ôm". " Sao? Ở bệnh viện nào? " - Mộc Thư Đồng bối rối, mới qua có một ngày, hôm qua rõ ràng vẫn còn rất tốt, hôm nay liền bị bệnh, xem ra quả thật con bé không được chăm sóc tốt. Như vậy hay là đi thăm một chút, tiểu quỷ đáng yêu như vậy, thật ra thì cô thật đúng là rất thích.
Chu Ý Nhiên nàng đem địa chỉ nói cho cô biết, Mộc Thư Đồng cô ngay lập tức đối với bạn mình liên tục bày tỏ áy náy. Sau đó cũng liền vẫy một chiếc xe taxi, trực tiếp hướng bệnh viện đi tới. Đến phòng bệnh, cô liền thấy Chu Ý Nhiên nàng đang hướng tới cô mà đi, gương mặt tiều tụy, ánh mắt cũng hồng hồng, đôi môi nhợt nhạt, không còn vẻ cao ngạo bức người trước đó, ngược lại nhìn qua khiến cho người ta có xung động muốn bảo vệ. Hai người mặt đối mặt, Chu Ý Nhiên nàng liền mở miệng trước.
" Đều tại chị, tối hôm qua để một mình con ngủ ở trong phòng riêng, ngay từ ban ngày có chút nóng bức, chị liền mở điều hòa, sau đó quên tắt, cho đến buổi sáng liền phát hiện con nóng sốt, gương mặt cũng là hồng hồng. Một khắc kia, chị thật sợ hãi ... " - Chu Ý Nhiên nàng nói đến đây nghẹn ngào nói không ra được nữa, đầu cũng cúi thấp. Nếu như là thường ngày, Mộc Thư Đồng cô nhất định sẽ mắng người này một trận, làm mẹ mà không có trách nhiệm, con còn nhỏ lại để con ngủ một mình. Bất quá hôm nay cô có chút không đành lòng làm như vậy, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được, người con gái đối diện này đoán chừng cả đêm cũng không ngủ, ánh mắt sưng đỏ là chứng minh tốt nhất. Cô đi lên trước, rất tự nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi :
" Cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì, chúng ta đi xem con một chút ". " Ừhm " - nàng đáp nhẹ một tiếng, liền đưa cô đi tới phòng bệnh. Lúc này, Niệm Niệm đang nằm ở trên giường bệnh ngủ, Mộc Thư Đồng cô liền vội vàng tiến lên dò xét cái trán con bé, đã giảm nhiệt độ, nhất thời cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chu Ý Nhiên nàng ngồi vào một bên, đắp chăn lại rồi hôn một cái trên trán con :
" Bác sĩ nói thật may là đưa tới kịp thời, nếu không sợ sẽ chuyển thành viêm phế quản cấp tính". " Không sao là tốt rồi, sau này cô chú ý một chút " - Mộc Thư Đồng cô an ủi một câu.
" Thật không có ý làm phiền em, buổi chiều còn có lớp sao? ". " Còn hơn hai tháng là tốt nghiệp, trên căn bản không có lớp ". " Cám ơn em có thể tới "- Chu Ý Nhiên nàng rũ xuống ánh mắt nhìn con.
" Cô khách khí, thật ra thì tôi rất thích con gái cô, con bé rất đáng yêu, cũng rất thông minh " - Mộc Thư Đồng sờ sờ cái ót, ha ha cười.
" Oh, phải không? Em thích, chị cũng rất vui vẻ, vậy em coi như con bé là con gái em là tốt rồi " - Chu Ý Nhiên nàng quay đầu lại hướng Mộc Thư Đồng cô hé miệng cười một tiếng.
" Không dám nhận " - ai đó có chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Lúc này, Niệm Niệm đột nhiên tỉnh lại, khóc khóc kêu
" Mommy ". Chu Ý Nhiên nàng vội vàng ôm lấy con mà con bé cũng mở mắt ra liền đưa tay đòi muốn ôm Mộc Thư Đồng một cái. Chu Ý Nhiên nàng lúng túng cười một tiếng :
" Nhìn xem, con bây giờ chỉ muốn em mà không còn muốn chị ". Mộc Thư Đồng cô cũng cảm thấy có chút lúng túng, mặt cũng đỏ, dù sao đây cũng không phải là con của mình, mà mình cũng giống như thích ứng tiểu quỷ kêu " Mommy ". Chẳng qua là trước mặt mẹ ruột con bé, vẫn cảm thấy có chút xin lỗi. Mộc Thư Đồng nhận lấy con bé, mà con bé còn lại là vùi đến trong ngực của cô tiếp tục ngủ. Lúc này, có y tá đi vào, nói cho Chu Ý Nhiên nàng con nhỏ đã giảm nhiệt độ, có thể ra viện, dặn dò sau này chú ý một chút, làm mẹ phải có trách nhiệm một chút, không phải chỉ sinh ra đứa con là có thể làm mẹ, điều này khiến cho sắc mặt của Chu Ý Nhiên nàng thay đổi liên tục. Mà Mộc Thư Đồng cô dĩ nhiên hiểu cô y tá kia vô tình nói đến chỗ đau của nàng, liền đáp lại một câu :
" Cô y tá, làm xong bổn phận công việc của cô là được, cô lại không làm mẹ, có tư cách gì bình luận người khác. Tôi xem cô là ghen tỵ người ta đã làm mẹ thế nhưng lại vẫn còn rất xinh đẹp và trẻ trung nên trong lòng không phục ". " Cô ... " - cô y tá giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau liền bỏ đi, mà Chu Ý Nhiên nàng còn lại là che miệng không nhịn cười được một tiếng. Bảo bối nhà nàng không hề thay đổi, cứng đối cứng, miệng lưỡi lúc nào cũng có thể phun ra nọc độc đối với bất kì ai đυ.ng vào nàng.
*** Chú ý, chú ý : Bách Gia Trang tổ chức off tại Sài Gòn, bạn nào hôm 11/2 vẫn còn ở lại Sài Gòn thì đến off cho vui nha. Vé free, chi phí tự túc đó. Các bạn đừng sợ bị lẻ loi, lạc lõng khi đi một mình. Chúng ta đến off để giao lưu mà. Đi đi các cô gái <3.
Mọi chi tiết vui lòng truy cập
www.bachgiatrang.comHoặc liên hệ trên truyenhdt.com với mình,
Esley Trần để được hỗ trợ tham gia off.